Hàn Tư Thần trầm mặc chớp mắt một cái.
Từ ngày hôm đó, hai người vẫn chưa gặp nhau lần nào, trên Wechat cũng không nhắn tin, cô cũng không có những hành động trêu chọc anh.
Nhưng anh ở trên vòng bạn bè thấy cô thay đổi trạng thái. Đa số đề là khoe những món ăn ngon, nhiều lúc, anh cũng có thể ngửi thấy mùi thơm từ lầu trên bay ra.
Nhưng dù người có ở nhà, cũng chưa từng gặp mặt.
Hàn Tư Thần luôn nghĩ đến, không yên lòng đi đến cửa sân, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người mảnh mai đã lâu chưa gặp.
Ánh mắt của anh đình trệ, có chút ra ngoài ý muốn.
Cô hôm nay mặc một chiếc áo phông vừa vặn, vạt áo được bỏ vào trong quần jean, xinh đẹp động lòng người, như cô bé nhà bên, không còn thấy dáng vẻ quyến rũ mê hoặc như vài ngày trước.
Dây dắt Thiên Ưng bị tuột khỏi ta, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một con quái vật khổng lồ vui vẻ chạy lại chỗ cô.
Hạ Vãn Tinh tạm thời dừng xe ở bãi đậu xe của tiểu khu. Cô một tay cầm hộp giữ ấm, một tay cầm mấy cái túi, hai tay đều cầm đồ, đang khó khăn mở cửa xe, bỗng nhiên thấy Thiên Ưng đang chạy tới, cô vô thức tránh qua một tí.
Chú chó khổng lồ này vòng qua cô hai vòng, duỗi chân níu lấy ống quần của cô, cái mũi hướng về cái hộp giữ ấm cô đang cầm trên tay.
Hạ Vãn Tinh nhìn qua anh, rồi có chút bất đắc dĩ nhìn lên Thiên Ưng, cô đem hộp giữ ấm giơ lên cao một chút, bật cười, “ Cái này không thể cho mày ăn được.”
“Thiên Ưng!” Hàn Tư Thần nghiêm nghị quát lớn.
Thiên Ưng lúc này mới có chút không cam tâm tình nguyện mà lui về sau một chút
Hạ Vãn Tinh nhìn về phía anh, cười nịnh nọt: “ Anh có thể giúp tôi một chút không? Mơ giúp tôi cái cốp xe được không.”
Hàn Tư Thần hạ mắt nhìn cô một chút, đôi chân dài đi về phía cô, cánh tay anh duỗi ra, ấn mở cửa sau.
Nhìn cô đem những cái túi Hàn Nhân đem tới vào hôm trước bỏ hết vào đó, anh lúc này mới giương mắt thuận miệng hỏi một chút: “ Cô mang theo mấy cái này để làm gì?
Hạ Vãn Tinh nhấn nút, chờ nó chậm rãi khép lại, cô giơ hộp cơm cười nói: Đương nhiên là đưa cơm tình yêu cho người ta nha.
Cô biết rõ là anh đang hỏi đống quần áo kia, nhưng cô cứ muốn giả ngốc xuyên tạc ý của anh.
Hàn Tư Thần liếc cô một chút ,đối với việc” Đưa cơm tình yêu cho người ta”của cô không có chút hứng thú, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tự đắc của cô, trong lòng kẽ mỉm cười.
Thật là biết cách giả ngốc.
Anh dứt khoát không tiếp lời, chỉ dắt Thiên Ưng đi vào sân.
Hạ Vãn Tinh ở sau lưng anh kẽ cong khóe miệng, vui sướng hướng về phía bóng lưng của anh nói: Hàn Nhân để cho tôi tùy ý xử lý anh, anh không có ý kiến gì đi?
Trong dự liệu, đáp lại cô là âm thanh đóng cửa sắt.
Cô vuốt lại tóc mái của mình, đáy mắt lóe lên , lẩm bẩm:” Mình sẽ không lãng phí chúng, dù sao mình cũng không mặc được nhiều như vậy.
Đến Hoa Mãn Lâu, Lam Lan đã sớm đứng ở cửa chờ cô, cậu đã tới, tớ sắp chết đói rồi này.
Hạ Vãn Tinh dừng xe hẳn, liếc mắt nhìn bạn mình, “ Cậu có thể đợi tớ tới bây giờ chứng tỏ cậu chưa đói, chứ không là cậu đã sớm gọi đồ ăn ngoài rồi.”
Đồ ăn ngoài sao có thể so sánh cùng đồ cậu làm chứ ? Lam Lan lấy hai tay tiếp nhận, vì bữa cơm này của cậu, tớ nhịn đói cũng đáng.
Hạ Vãn Tinh nhìn cô khinh thường, không có tiền đồ.
Cô mở cửa xuống xe,thúc giục, “ Cậu ăn nhanh đi, ăn xong thì đi với tớ đến một nơi.”
Lam Lan quay đầu hỏi cô:” Không trở về viện mồ côi?”
“Cậu nói xem?” Hạ Vãn Tinh ra hiệu cô nhìn quần áo mình, “ Nhìn tớ mặc kín đáo như vậy, có giống sẽ về đó không?
Lam Lan giờ mới nhận ra.
Hạ Vãn Tinh đánh giá tầng hai của tiêm hoa này, nhìn nhân viên liên tục mang hoa vào hoa ra, bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện, cô nhìn bạn mình, hỏi: “ Tớ nhớ cậu đã hứa tặng tớ 1 tuần hoa hồng nhập khẩu, khi nào thì tặng?”Lam lan uống một miếng canh gà, ngẩng đầu nhìn cô đưa liền, ngày mai tớ bắt đầu đưa cho cậu.
Nói xong cô ấy còn nói thầm, “ Cậu chỉ cần vẫy tay một cái khẳng định có rất nhiều người đàn ông sẵn sàng tặng hoa cho cậu, nhiều chủng loại hoa nhập khẩu , làm gì cứ nhớ thương chỗ này của tớ.”
“Bởi vì cậu thiếu tớ.” Hạ Vãn Tinh dựa lưng vào ghế ngồi, mặt mũi tràn đầy tự hào nói, “ Có chơi có chịu.”
Xung quanh có nhân viên hiếu kì, cười hỏi: “ Chị Lan Lan , chị cùng chị Vãn Tinh đánh cược cái gì vậy?”
Lam lan vừa ăn cơm vừa mơ hồ trả lời: “ À, cũng không có gì, chính là ngày đó gặp được một anh soái ca, chị cược với cậu ấy có thể xin được Wechat của người ta hay không, kết quả, chị Vãn Tinh của mấy em không những chỉ muốn kết bạn, còn muốn đưa người ta lên giường.”
Hạ Vãn Tinh: “......”
Cô trừng mắt, tranh thủ thời gian giải thích: “Đừng nghe chị Lam Lan của mấy em nói mò, chị sao có thể là người tùy tiện như vậy?
Chuyện có ngủ hay không, các nhân viên biết là hai người chỉ nói chơi, chỉ cười hiếu kì hỏi: “Đẹp trai cỡ nào vậy ạ, có thể để cho chị Vãn Tinh phá lệ đi xin Wechat.”
Lam lan: “Rất đẹp trai, rất men, rất có hương vị.”
Nhân viên kia còn chưa kịp hỏi lại đã bị Lam lan hối thúc đi làm việc.
Hạ Vãn Tinh suy nghĩ lời Lam Lan vừa mới nói một chút, lại nhớ tới đêm quán bar hôm đó, còn có dáng vẻ lúc ở trước cửa đồn cảnh sát anh dựa vào thân xe hút thuốc lá, trong lòng cũng có chút tán thành nhẹ gật đầu.
Là một người đàn ông rất soái dễ dàng khiến người khác động lòng.
Chờ Lam Lan ăn xong, Hạ Vãn Tinh lái xe chở cô ấy tới một tiệm đồ nữ, xe dừng lại trước của Tiệm, Lam Man không hiểu: “ Sao hôm nay cậu lại mua nữa? Không phải mới đây cậu vừa mua sao?
Hạ Vãn Tinh mở cốp sau xe, chỉ vào những cái túi trong đó, không có chút rung động nào mở miệng: “Tớ là tới trả hàng.”
Lam Lan: ......
Cô nhìn xuống những cái túi này kinh ngạc hỏi: “ Có chuyện gì vậy?”
Hạ Vãn Tinh nhún nhún vai, có phần tự hào: “Dính vào người giàu có, tặng không cho tớ.”
“Cho cậu.” Lam Lan líu lưỡi, “ Có thể trả sao? Những cái này mà trả, số tiền này cũng gần 1 vạn* đấy”
*1 vạn= 35.560.000(VNĐ)
“Có thể trả, hóa đơn còn ở đây.”
Tiệm này trả hàng cũng khá dễ, quần áo không mặc đem trả lại chỉ cần còn hóa đơn, và hỏi khách hàng lý do trả hàng là xong.
Hạ Vãn Tinh bịa một lý do: “ Đồ do bạn trai tôi mua, anh ấy không biết tôi thích kiểu dáng gì, liền mua nhiều kiểu, nhưng mấy kiểu dáng này lại không hợp với tôi.”
Nhân viên cửa hàng mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng không nói thêm cái gì, vui vẻ xác nhận trả hàng.
Hạ Vãn Tinh nhìn trong Wechat lại nhiều thêm 9000 tệ, cười vui vẻ cười.
Lam Lan hiếu kì: “ Những cái quần áo kia đến cùng là có chuyện gì vậy?”
Thế là, Hạ Vãn Tinh đem chuyện xảy ra vài ngày trước kể lại.
Lam Lan có chút bất ngờ, “Là người đàn ông đêm hôm đó giúp cậu bắt cướp?”
“Nói bao nhiêu lần rồi, đêm đó người cứu tớ chính là con chó kia!” Hạ Vãn Tinh chững chạc đàng hoàng uốn nắn lại lời nói của bạn mình.
Lam Lan: ......
Hạ Vãn Tinh: “Đi, dùng tiền này đến văn phòng phẩm mua cho bọn trẻ chút đồ dùng, với đồ ăn.”
“ Cậu tính lấy luôn số tiền trả lại này của anh ta?”
“Như thế nào là lấy tiền của anh ta, tớ đây là giúp anh ta làm việc thiện.” Hạ Vãn Tinh xem thường, dù sao Hàn Nhân nói cho cô toàn quyền xử lí, về phần dùng như thế nào, thì có quan hệ gì.
Đã được một khoảng thời gian rồi hạ Vãn Tinh chưa về lại viện mồ côi, bọn nhỏ trông thấy cô cùng Lam Lan đồng thời trở về đều rất vui vẻ, từng đứa vây quanh gọi chị.
Cô cùng Lam Lan chia đồ cho bọn trẻ, nhìn khuôn mặt vui vẻ của bọn chúng, nhẹ nói:”Cậu nói xem, chúng ta khi còn bé có phải là cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy sao.”
Lam Lan gật gật đầu,”Tớ nhớ năm học lớp sáu ấy, khi nhận được một cây bút liền vui vẻ nhiều ngày liền.”
Khóe miệng Hạ Vãn Tinh kẽ cười, bình tĩnh nói:” Đúng vậy nha, cậu có nhớ hay không lần đầu tiên tan học đang trên đường trở về, có bạn học cố ý xé hết sách vở của tớ, tớ đã khóc rất lâu, về sau khi Lạc hành Xuyên biết, đã giúp tớ dạy dỗ bọn chúng.”
Lam Lan ở một bên trầm mặc.
Hạ Vãn Tinh giống như nhớ tới cái gì, à tớ quên, lúc ấy cậu không có ở đây.
Khi đó Lam Lan và ba mẹ thất lạc nhiều năm đã tìm được nhau, cả nhà được đoàn tụ.
Lam lan trong lòng có chút chua xót, cô vừa định nói cái gì, thì thấy cô đã khôi phục dáng vẻ như trước, xinh đẹp quyến rũ, phảng phất dáng vẻ sa sút vừa rồi của cô chỉ là ảo giác.
“Hai đứa lại mua đồ cho bọn trẻ nữa sao.” Giọng nói bất đắc dĩ của viện trưởng vang lên sau lưng.
Hạ Vãn Tinh tinh nghịch cười với viện trưởng, “Cũng không có tốn bao nhiêu tiền.”
Cô ra hiệu cho Lam Lan ở bên cạnh, cười nói: “Đây không phải là có một đại lão bản sao, bọn con không sợ thiếu tiền.”
Lam Lan khoát tay: “Tớ cũng không dám tranh công.”
Hôm nay toàn bộ tiền đều là của người ta.
Hai người lại cùng viện trưởng nói chuyện một lúc, trước khi đi, Hạ Vãn Tinh trong lúc lơ đãng nhìn thấy một bé trai đang ngồi trong góc , nhìn rất kì lạ.
Thôi viện trưởng theo tầm mắt của cô nhìn bé trai kia, sau đó yếu ớt thở dài, đứa bé ấy tên là Lượng Lượng, mới đến vài ngày trước, ba mẹ ly hôn, cả hai đều không muốn nuôi nó, lại không có người thân nào nữa, nên được đưa đến đây.
Lam Lan nghe có chút tức giận: “Đây là ba mẹ kiể gì vậy chứ, quá là vô trách nhiệm.”
“Đứa nhỏ này có bệnh tự kỷ.” Viện trưởng giải thích.
Lam Lan nghẹn lời. Có chút đau lòng nhìn sang.
Hạ Vãn Tinh từ đầu đến cuối đều an tĩnh nhìn về hướng đó, một đứa trẻ lặng lẽ ngồi trong góc, cô giống như nhìn thấy đáy mắt cậu bé ấy ảm đạm không chút màu sắc..
Chớp mắt một cái, cô quay người quay lại, từ trên mặt bàn cầm một trái chuối cùng một trái quýt, chậm rãi đi về góc đó .
Cậu bé như cảm nhận được có người đang lại đây, thân thể kẽ xê dich6.
Hạ Vãn Tinh đứng cách cậu một bước xa, ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ giọng hỏi: “ cậu bạn nhỏ, chào em.”
Cậu bé không có phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng cuối xuống hơn.
Chị tên là Hạ Vãn Tinh, nếu em đồng ý, có thể gọi chị là Chị Vãn Vãn. Cô giống như đang nói một mình, chị cũng lớn lên ở đây, đây là nhà chị, về sau cũng là nhà của em, chúng ta thật là có duyên đó.
Cậu bé lúc này mới quay đầu nhìn qua,, ánh mắt của cậu có chút ngốc trệ, nhìn Hạ Vãn Tinh.
Hạ Vãn Tinh đem hoa quả trong tay đưa ra, ôn nhu cười, “ Chị có chuối cùng với quýt, em muốn ăn cái nào?”
Ánh mắt cậu bé cuối cùng cũng rơi vào quả quýt trên tay cô, Hạ Vãn Tinh phát giác được ánh mắt của cậu, chậm rãi đưa quýt tới, “Em ăn không?”
Cô nhìn cậu bé,duy trì động tác giơ tay, khi thấy cơ thể cậu bé xê dịch, trong lòng cô thoáng vui mừng.
Một giây sau, cậu bé bắt đầu khác thường, cậu táo bạo cắn chặt cánh tay Hạ Vãn Tinh đưa qua, động tác nhanh đến mức không để cho người khác kịp phản ứng.
Chỗ cổ tay bỗng nhiên truyền đến đau đớn,Hạ Vãn Tinh liền hoàn hồn, vội vàng rút cánh tay mình về.
Viện trưởng cùng Lam Lan phát hiện dị thường sau đó liền chạy tới, kéo cậu bé ra, lúc này mới nhìn thấy dấu răng ửng đỏ trên cánh cô.
“Chuyện gì xảy ra? Em cắn sao?”Lam Lan trong lòng còn sợ hãi.
Hạ Vãn Tinh lắc đầu, “Không có việc gì, em ấy không dùng nhiều sức.”
Viện trưởng trấn an được cậu bé, nhìn cánh tay của cô một chút, cắn sâu như vậy, không được, em cần đi khử trùng.”
Cô ngược lại không chút lo lắng mà cười, nhìn về phía cậu bé đang cúi đầu, giống như đang trấn an cậu, “ Không có việc gì, em ấy đang chơi cùng với em thôi, không có việc gì đâu ạ.”