Trêu Đùa Khốn Thú

Trêu Đùa Khốn Thú - Chương 35: Chúng ta có phải là bạn hay không




Phong Tả Tả: Chị biết tôi làm sao phát hiện không?

Đường Tâm Duyệt: Làm sao?

Phong Tả Tả: Bánh quy anh chị tặng tôi giống y như đúc bánh quy của Dụ Viên-chan gửi tôi.

Đường Tâm Duyệt tỉnh ngộ, nhớ tới hôm qua nhà Dụ Viên dư hai hộp bánh quy, Dụ Viên nói là tặng cho bạn, thì ra là gửi cho Phong Tả Tả!

Sớm biết là cho Phong Tả Tả nàng mở ra ăn tại chỗ! Ăn không hết thì cho chó ăn!

Nàng liền cầm điện thoại gọi cho Dụ Viên, trực tiếp hỏi: "Hai hộp bánh quy hôm qua cô gửi cho ai?"

Dụ Viên căng thẳng, nhất thời ấp úng đáp: "Cho... cho bạn a..."

"Bạn nào? Tên gì?"

Dụ Viên ủy khuất: "Cho Tả Tả..."

"Cái người này cô không nên tiếp xúc, có nghe không?" Đường Tâm Duyệt lửa giận công tâm, "Nếu không sau này tôi không trở lại nữa!"

Cả uy hiếp cũng dùng tới rồi, Dụ Viên ngớ người: "A, chẳng lẽ chị và Tả Tả... có hiểu lầm gì?"

"Không hiểu lầm cái gì cả!" Đường Tâm Duyệt nghiêm khắc đáp, "Chính là! Không được! Tới gần! Phong Tả Tả!"

Dụ Viên cảm thấy nếu như nửa câu sau thêm "Vì Phong Tả Tả là người phụ nữ của tôi" vào cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng may là Đường Tâm Duyệt không có nói, bằng không trái tim của Dụ Viên sẽ tan vỡ.

Nhưng mà, Đường tiểu thư bắt nàng rời xa nữ thần của nàng, hầy!

Nữ thần vốn cao không thể với, hiện tại nữ thần chủ động tiếp cận nàng, cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ buông tha?

Lam gầy, nấm hương*, nhưng mà Đường tiểu thư cũng là nữ thần nha!

*Đồng âm với 'Khó chịu, muốn khóc'

Vòng chung kết của hai nữ thần, nàng nên chọn người nào?

Dụ Viên cảm thấy mình như đứng ở ngã ba, con đường nào cũng có bánh ngọt hoa tươi rượu ngon mê hoặc nàng, mà nàng chỉ có thể đi trên một.

"Tả Tả đã làm chuyện trời đất bất dung gì, chị nói cho tôi biết đi." Dụ Viên điềm đạm đáng yêu nói.

Đường Tâm Duyệt liền bịa một câu: "Cô ấy dụ dỗ anh trai tôi!"

Dụ Viên sửng sốt, Đường Tâm Thừa cũng là một người không tệ a, đối xử em gái đặc biệt tốt, chẳng lẽ Đường Tâm Duyệt đang ghen tị?

Đường tiểu thư ghen tị thật đáng yêu!

Nếu như Phong Tả Tả nghe được nhất định sẽ hất cái bàn, rõ ràng là Đường Tâm Thừa rảnh rỗi tới chọc ghẹo nàng, làm sao biến thành nàng dụ dỗ Đường Tâm Thừa? Nàng là hạng người đó sao? Nàng là một người thiếu đàn ông sao?

Mà Dụ Viên cảm thấy, Phong Tả Tả cũng đã đoạt anh trai của Đường Tâm Duyệt rồi, vì để an ủi trái tim của Đường tiểu thư, có lẽ nàng sẽ tạm thời lạnh nhạt với nữ thần của mình một chút. Dù sao 3D cũng quan trọng hơn 2D a.

Phong Tả Tả còn đang pm cho Đường Tâm Duyệt.

Phong Tả Tả: Chị đã sớm biết Dụ Viên-chan chính là tiểu trù nương của mình đúng không? Xem ra Dụ Viên-chan còn chưa nhận ra chị là ai!

Đường Tâm Duyệt: Nếu như cô ấy có chỉ số thông minh đó thì đã không gửi bánh quy cho cô.

Phong Tả Tả: Tôi đi mật báo!

Đường Tâm Duyệt: Tôi giới thiệu vài em gái cho anh tôi.

Phong Tả Tả: Mắc mớ gì tới tôi?

Đường Tâm Duyệt: Dù sao cũng không mắc mớ tới cô.

Phong Tả Tả nghĩ lại nghĩ, quả thật không liên quan tới nàng a! Thế nhưng nếu như có Đường Tâm Thừa một phú nhị đại như thế theo đuổi, hình như rất không tệ!

Mặc kệ, dù sao nhược điểm lớn nhất của Đường Tâm Duyệt đang nằm trên tay nàng a!

Phong Tả Tả: Đường tiểu thư, hôm nay tôi muốn ăn cơm ở nhà hàng Thanh Hoa Từ, không cho ăn tôi đi nói với Dụ Viên!

Đường Tâm Duyệt: Cô đi a!

Phong Tả Tả: Đi thật đó.

Đường Tâm Duyệt: Chờ một chút, tôi đã đặt chỗ cho cô rồi, tự cô đến đi.

Ngoài miệng nói không để ý, Đường tiểu thư vẫn rất thành thật nha! Phong Tả Tả cười sắp ngất rồi. Nếu như để người ta biết Đường tiểu thư cao lãnh còn có thể làm được việc này, chẳng phải là cười chết hết?

Về phần Dụ Viên-chan a... Phong Tả Tả pm cho nàng.

Phong Tả Tả: Chị nhận được bánh quy rồi, ăn ngon lắm, cám ơn em!

Dụ Viên nhìn chăm chăm đã lâu rồi nhưng không biết trả lời làm sao, thật muốn trở thành bạn bè với nữ thần a! Nhưng làm vậy Đường tiểu thư sẽ giận!

Trả lời hay không trả lời? Dụ Viên khó xử đến sắp khóc rồi.

Suy nghĩ một chút, vậy khẽ khẽ trả lời một câu thôi: Không cần cám ơn!

Phong Tả Tả vừa xem liền biết nhất định là Đường Tâm Duyệt đã giáo dục tiểu trù nương rồi, nếu không dựa vào trình độ sùng bái Phong Tả Tả của Dụ Viên, chắc chắn là nói một chuỗi dài mới đúng!

Chỉ chốc lát sau, Dụ Viên khó xử đăng một cái weibo.

Phòng bếp tư nhân của Dụ Viên-chan: Lại làm T tiểu thư không vui rồi, tôi thật sự là đồ ngốc nhất thế gian!

—— Dụ Viên-chan sao lại nói mình như vậy a? Cậu biết làm cơm lại đáng yêu như vậy, rõ ràng là tiểu đáng yêu đáng yêu nhất!

—— Chuyện gì làm T tiểu thư không vui vậy? Chịu nhận lỗi là tốt rồi, cậu vẫn thích T tiểu thư như vậy, cô ấy sẽ không là loại người không nói lý.

—— Có tiểu tỷ tỷ đáng yêu như Dụ Viên-chan tới nói xin lỗi, cái gì tôi cũng sẽ tha thứ.

—— Cứ cảm thấy gần đây Dụ Viên-chan hay ngẩn ngơ a! Xảy ra chuyện gì rồi?

...

Đường Tâm Duyệt vội vàng trăm chuyện nhín thời gian lướt weibo, liền lướt tới bài đăng của Dụ Viên.

Bây giờ còn đang trong giai đoạn Dụ Viên ghét Mặt trời lặn, nàng nghĩ nàng không thích hợp để lại bình luận.

Phong Tả Tả lại hả hê.

Phong Tả Tả: Trong hôm nay, cảm giác mình đã trải qua một chuyện thú vị, có cơ hội kể cho mấy đứa nghe!

Mặt trời lặn 114 độ kinh đông: Có cơ hội vẽ cho mấy đứa xem! // Phong Tả Tả: Trong hôm nay, cảm giác mình đã trải qua chuyện thú vị, có cơ hội kể cho mấy đứa nghe!

—— Lại tú ân ái!

—— Couple này đúng là phá mãi chẳng hư!

—— Tả Tả hoặc Mặt trời lặn đăng weibo, sau hai phút người còn lại chắc chắn sẽ chuyển phát!

—— Hai người thích hợp một viết tiểu thuyết một vẽ truyện tranh, phân công hợp tác mới không mệt mỏi nha!

...

Trí tưởng tượng của quần chúng là vô hạn, Đường Tâm Duyệt chỉ có thể mặc kệ không nhìn.

Chuyện này còn phải trách Đường Tâm Thừa, Đường Tâm Duyệt chạy xuống phòng làm việc dưới lầu ngồi đối diện Đường Tâm Thừa. Đường Tâm Thừa vốn đang bận rộn a, thấy em gái tới, buông tài liệu trên tay xuống: "Em rảnh lắm hả?"

"Bề bộn nhiều việc." Đường Tâm Duyệt trả lời.

"Bề bộn nhiều việc còn tới đây ngồi chơi?" Đường Tâm Thừa cười nói, "Ai chọc em gái anh không vui vậy?"

"Anh." Đường Tâm Duyệt đơn giản rõ ràng ngắn gọn nói.

Đường Tâm Thừa suy nghĩ một chút, mình chẳng có làm cái gì hết, lại còn cho tiểu trù nương rất nhiều tiền, tại sao khiến em gái bảo bối không vui chứ?

"Anh nói với Phong Tả Tả bánh quy này là em mua giúp anh đúng không?"

Đường Tâm Thừa gật đầu.

"Cho nên em tức giận." Đường Tâm Duyệt trả lời.

Đường Tâm Thừa cảm thấy quan hệ của em gái nhà mình và Phong Tả Tả rất đặc biệt, đương nhiên, đối với người chú ý Phong Tả Tả như hắn mà nói, Mặt trời lặn 114 độ kinh đông là ai hắn cũng biết. Hắn luôn biết Đường Tâm Duyệt thích vẽ, chuyện có công ty xuất bản tìm đến Đường Tâm Duyệt cũng là do Phong Tả Tả nói cho hắn biết.

Cho nên Đường Tâm Duyệt muốn vẽ ở nhà, toàn bộ đều dựa vào Đường Tâm Thừa yểm trợ, hắn cảm thấy mình làm anh trai đủ tận tâm tận trách rồi.

"Được rồi, anh sai rồi." Đường Tâm Thừa nhận sai rất nhanh, "Nói đi, anh nên xin lỗi thế nào?"

"Phong Tả Tả hãm hại em." Đường Tâm Duyệt vẻ mặt bất mãn, "Anh nhanh đối phó với cô ấy đi, đừng để cô ấy đi lang bang."

"Lang bang thế nào? Đoạt nam nhân của em à?" Đường Tâm Thừa đùa.

Đường Tâm Duyệt muốn nói lại thôi, nàng nên nói như thế nào, Phong Tả Tả không có đoạt nam nhân của nàng, đoạt nữ nhân của nàng? Vậy nhất định sẽ bị Đường Tâm Thừa cười chết đúng không?

"Dù sao anh cũng phải đối phó cổ." Đường Tâm Duyệt gõ bàn nói, "Nếu không em sẽ không vui!"

"Rồi rồi rồi, em là lớn nhất." Đường Tâm Thừa cười nói, "Đi về đi, một lát bị ba thấy lại nói em!"

Đường Tâm Duyệt trở về có thể làm gì? Trong phòng làm việc không có giám sát, len lén vẽ vời.

Nàng không muốn ngừng cập nhật, dù Dụ Viên nói ghét Mặt trời lặn, nhưng mà dựa theo hiểu biết của Đường Tâm Duyệt, cô nương này thiện tâm như thế, qua vài ngày là quên, chỉ cần truyện tranh tiểu trù nương chọt trúng nàng.

Đường Tâm Thừa buông hết chuyện trong tay, gọi cho Phong Tả Tả một cú điện thoại trước: "Em làm gì để em gái bảo bối anh giận vậy?"

"Cũng không có gì a." Phong Tả Tả thờ ơ trả lời, "Chính là bảo Đường tiểu thư đặt một phòng ở Thanh Hoa Từ cho tôi, có bao nhiêu tiền a, giận cái gì!" Nàng nói đùa, nàng sẽ không để chuyện Đường Tâm Duyệt và tiểu trù nương lộ ra, đây là đại sự.

"Em gái anh cũng không phải người keo kiệt như thế, vì đặt một phòng ăn mà nổi giận, đừng nói xấu nó." Đường Tâm Thừa cười nói, "Có phải liên quan tới hai hộp bánh quy không?"

"Xem ra IQ của anh cũng không thấp a." Phong Tả Tả trêu chọc, "Bánh quy a, bánh quy ngon như vậy, tôi phải ăn thêm mới được." Nói xong liền cúp điện thoại.

Đường Tâm Thừa bị cúp bất ngờ tới ngớ người, con gái thời nay tính khí ghê gớm thật, so sánh như vậy, tính khí của tiểu trù nương cạnh nhà Đường Tâm Duyệt đúng là tốt đến thần kỳ.

Trái lại Phong Tả Tả thì có hơi lo lắng Đường Tâm Duyệt nghĩ nhiều, mặc kệ là thế nào, nàng cũng coi Đường Tâm Duyệt là bạn.

Gọi điện thoại thì Đường Tâm Duyệt không bắt máy, vì vậy chỉ có thể tiếp tục nhắn tin.

Phong Tả Tả: Ê, lòng dạ hẹp hòi!

Có thể không lòng dạ hẹp hòi sao? Cũng chẳng phải bị phát hiện chuyện nhỏ như thích ăn táo, đây chính là chuyện to bự a!

Đường Tâm Duyệt: Tôi một chút cũng không lòng dạ hẹp hòi, là không quan tâm.

Phong Tả Tả: Chị không cảm thấy đây là cơ hội tốt để chúng ta kéo quan hệ sao!

Đường Tâm Duyệt: Tại sao tôi phải kéo quan hệ với cô?

Phong Tả Tả: Tiểu bí mật của chúng ta a! Tôi sẽ không nói cho người khác đâu, tôi giúp chị!

Đường Tâm Duyệt thầm nghĩ, ai muốn cùng chung bí mật với cô? Có bệnh à? Tiểu trù nương là của nàng, còn lâu mới để đám người các ngươi nhớ nhung tiểu trù nương cùng bánh quy của cô ấy!

Phong Tả Tả: Đừng nóng giận, tôi cũng chia sẻ một bí mật với chị có được không?

Đường Tâm Duyệt: Không có hứng thú.

Phong Tả Tả: Mặc kệ, không có hứng thú tôi cũng nói! Tôi có chút thích anh trai chị!

Đường Tâm Duyệt: Ờ, nói tiếp đi, tôi có hứng thú rồi.

Phong Tả Tả: Đờ mờ, loại người gì không biết xấu hổ, chị nói đi, chúng ta có phải là bạn bè hay không, phải thì tôi nói, sau đó chúng ta giúp đỡ lẫn nhau!

Đường Tâm Duyệt: Thành giao!

===

Loạt chương dỗ một người.