Lần đầu tiên Dụ Viên biết thì ra trong lúc vô tình Phong Tả Tả đã theo dõi nàng!
Hai họa sĩ bởi vì nàng mà ghen với nhau, đột nhiên nàng cảm thấy mình sắp vui vẻ nổ tung tại chỗ!
Vốn đang chuẩn bị đi ngủ, cơn buồn ngủ bất chợt biến mất hoàn toàn, hận không thể đứng dậy dắt Hành Cuốn tiếp tục tản bộ một vòng, không! Tản bộ một đêm!
Mà trong lòng Đường Tâm Duyệt lại đang nghĩ, xong rồi xong rồi, thật vất vả mới khiến cho trái tim của tiểu trù nương Dụ Viên hướng về phía mình, Phong Tả Tả xuất hiện một cái, chắc chắn Dụ Viên đã biết mình là chân ái tiểu thiên sứ trong lòng đại thần, muốn chuyển đi hâm mộ người khác không dễ nữa rồi!
Giờ khắc này nàng muốn một chưởng giết chết Phong Tả Tả.
Mà Dụ Viên, cô gái ngẫu nhiên được đại thần sủng hạnh, đã lấy toàn bộ truyện tranh của Phong Tả Tả ra chuẩn bị đọc một lần nữa.
Nữ thần có thể quan tâm mình mới thật sự là nữ thần, địa vị của Phong Tả Tả trong lòng nàng bay thẳng lên tận trời xanh. Về phần Mặt trời lặn, đương nhiên cũng là một cô gái tốt.
Dụ Viên ôm chăn lăn trên giường cả đêm.
Ngày hôm sau đi dạy, phản ứng đầu tiên của học sinh khi thấy Dụ Viên là: Cô ơi, hôm qua cô đánh nhau với người khác hả? Tại sao hai mắt đen thui vậy?
Dụ Viên vừa cười dại vừa trả lời: "A, không có đâu, tối hôm qua cô trúng thưởng, cho nên vui vẻ đến ngủ không được!"
"Cô trúng bao nhiêu?"
"Một cây kẹo que!" Dụ Viên vui vẻ trả lời, "Lần đầu tiên trong đời cô trúng thưởng đó!"
Các bạn nhỏ cũng cười theo Dụ Viên: "Con mời cô Dụ ăn kẹo nha!"
Nếu như Đường Tâm Duyệt biết Dụ Viên bởi vì được Phong Tả Tả lật thẻ bài* mà khoe khoang tới trong trường, nhất định sẽ âm thầm nguyền rủa Phong Tả Tả từ dưới đáy biển đến trời xanh.
*Mấy bạn fan bên đó so sánh việc được idol bình luận giống như được Hoàng thượng lật thẻ bài cho đi thị tẩm
Hôm nay Phong Tả Tả thấy Đường Tâm Duyệt đen mặt đi làm, đến vỗ vỗ vai nàng một cái: "Hey!"
"Gì?" Đường Tâm Duyệt lạnh giọng.
"Mặt làm gì đen thui vậy? Có ai chọc giận tiểu thư của tôi?" Phong Tả Tả khoác tay lên vai nàng, "Nè, ăn sáng chưa, tôi có mua dư."
Đường Tâm Duyệt gật đầu, đều là chính tay Dụ Viên làm, đồ ăn sáng mua bên ngoài nàng đâu có hiếm lạ? Vì vậy phủi tay Phong Tả Tả đi như phủi bụi, ghét bỏ nói: "Đồ ăn bên ngoài ăn ít chút, vừa bẩn vừa khó ăn."
Phong Tả Tả nhìn chiếc bánh bao chiên vô tội trong tay mình, bánh bao ngon như vậy, tại sao lại ghét bỏ nó?
"Mỗi ngày chị đều thức dậy làm điểm tâm?"
Đường Tâm Duyệt ngẩng đầu lên, đùa cái gì vậy, từ lúc nào Đường tiểu thư từng tự mình xuống bếp?
Nàng phủi phủi áo: "Không phải cô nói tôi có tiểu trù nương sao?"
Phong Tả Tả tỉnh ra: "Ôi mẹ ơi, tôi cũng muốn có một tiểu trù nương có thể nấu cơm cho tôi!"
Đường Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng: "Nghĩ đến đẹp, không phải cô có fan* đó sao?"
*Chữ này còn nghĩa là bún miến
Nhất thời Phong Tả Tả nhớ tới Dụ Viên-chan mém chút bị Đường Tâm Duyệt dụ dỗ, đùa giỡn nói: "Nè chị không phúc hậu đoạt fan của tôi! Coi chừng tôi treo chị nha!"
Đường Tâm Duyệt còn lâu mới quan tâm cái gì hắc cái gì treo: "Làm đi!"
Phong Tả Tả nhảy dựng lên vỗ nàng một cái: "Giỡn thôi, mấy thứ như fan vốn có thể cùng hưởng!"
Đó là do Phong Tả Tả không biết Dụ Viên-chan là tiểu trù nương của nàng, nếu như biết, còn không khoái trá đùa giỡn Dụ Viên một trận sao?
Đường Tâm Duyệt cũng biết Phong Tả Tả đùa, bởi vì Đường Tâm Thừa giao phó nàng cho Phong Tả Tả quan tâm chiếu cố. Chỉ là, nàng hy vọng Đường Thiên Lộc đừng nhúng thêm một chân vào, đến lớp ngụy trang bạch phú mỹ bỏ nhà đi trốn trở thành thể nghiệm cuộc sống cũng bị lột đi, đến lúc đó cả thế giới không chỉ muốn hại nàng mà còn có năng lực hại nàng.
Các đồng nghiệp trong phòng đều đang làm việc, bầu không khí ở đây rất tốt, bởi vì đều là thanh niên mọi người dễ trò chuyện với nhau hơn, hơn nữa lại có người hoạt bát như Phong Tả Tả, tất cả đều hài hòa không gì sánh được, có đôi khi Đường Tâm Duyệt nghĩ, nếu như cha nàng không phải là Đường Thiên Lộc, gia đình nàng chỉ là một tầng lớp làm công ăn lương bình thường, có lẽ tất cả vấn đề đều trở nên đơn giản.
Buổi trưa, Đường Tâm Duyệt nhận được điện thoại của Đường Tâm Thừa, cùng ra ngoài ăn cơm.
Đã rất lâu rồi nàng không ăn cơm ở ngoài, từ khi có tiểu trù nương Dụ Viên, đầu bếp ở ngoài bắt đầu không tiến được vào pháp nhãn của nàng. Đường Tâm Duyệt cho rằng Đường Thiên Lộc sẽ bảo Đường Tâm Thừa đến thuyết phục mình, nhưng mà Đường Tâm Thừa vẫn rất thiên vị Đường Tâm Duyệt, chỉ hỏi nàng công việc có ổn không, có thiếu tiền không.
Chỗ ăn cơm cách trường học của Dụ Viên rất gần, Đường Tâm Duyệt thường hay nhìn về phía trường, giờ này ngoài nhân viên ra người ngoài không được vào trong.
Lúc cơm nước xong xuôi bước ra ngoài Đường Tâm Duyệt tình cờ nhìn thấy có người kéo xe hồ lô ngào đường.
"Anh, em muốn ăn hồ lô ngào đường."
Đường Tâm Thừa giật mình, trời, Đường Tâm Duyệt vậy mà lại muốn ăn đồ vặt ven đường! Em gái mình ở ngoài chịu bao nhiêu đắng cay mới có thể thích những thứ trước đây nó đều khinh bỉ!
Đường Tâm Thừa đang chuẩn bị, Đường Tâm Duyệt duỗi ngón tay ra: "Hai xâu!"
"Anh muốn biết gần đây em đã xảy ra chuyện gì." Đường Tâm Thừa vừa mua vừa hỏi, "Bên kia đường có hạt dẻ nướng và bánh hột gà em có muốn luôn không?"
Đường Tâm Thừa chỉ thuận miệng hỏi thôi, Đường Tâm Duyệt liền gật đầu: "Mua hết!"
Đây đều là thực phẩm rác rưởi ven đường trước đây Đường Tâm Duyệt luôn từ chối a!
Đường Tâm Thừa bất đắc dĩ đi qua mua giúp Đường Tâm Duyệt.
Đường Tâm Duyệt không biết đủ, thấy đồ ăn vặt gì ở ven đường đều muốn mua, cuối cùng mua cả một túi lớn, như mới vừa đi siêu thị về.
Đường Tâm Thừa muốn đưa Đường Tâm Duyệt về công ty, lại bị nàng từ chối: "Tự em về."
Thật ra nàng chỉ định đưa đồ ăn cho Dụ Viên, cho nên không thể để anh trai biết mà thôi.
"Em cầm nhiều thứ như vậy làm sao đi? Bắt xe công cộng?" Đường Tâm Thừa cảm thấy Đường Tâm Duyệt có chuyện giấu hắn, "Anh đưa em về!"
"Không cần!" Đường Tâm Duyệt chính là không biết cảm kích, "Em tự về được!"
Cuối cùng Đường Tâm Thừa không cứng đầu lại Đường Tâm Duyệt, tự mình lái xe về. Mà Đường Tâm Duyệt băng qua vạch đi đường, đến chỗ gác cổng.
"Tôi tìm một giáo viên ngữ văn tên Dụ Viên." Đường Tâm Duyệt nói.
Giờ này không được phép vào trường, nàng đưa túi đồ ăn vặt qua, "Phiền chú giúp tôi đưa cho cô ấy."
Dụ Viên vừa hết giờ dạy liền nhận được điện thoại từ người gác cổng, nói là có người đem đồ đến cho nàng, không để lại tên. Dụ Viên tưởng là phụ huynh của học sinh nào đó, kích động chạy ra cổng lại nhận được một đống đồ ăn ngon!
Là ai giả trang tặng nàng hồ lô ngào đường và hạt dẻ nướng a! Dụ Viên nghĩ nghĩ, chắc chắn là bạn rồi!
Chú gác cổng nói, là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, cao như thế này, gầy như thế này, mặc áo khoác dài mang kính râm, Dụ Viên liền nghĩ đến Đường Tâm Duyệt!
Đường tiểu thư vậy mà lại vạn dặm xa xôi đến tặng đồ ăn cho nàng! Ngày hôm qua vừa trúng thưởng, Dụ Viên cảm thấy gần đây mình có đại vận, chuyện tốt mọc lên từng cọc từng cọc!
Nàng cám ơn người gác cổng, cầm đồ ăn chạy về phòng làm việc, các giáo viên trong phòng nhìn Dụ Viên mang theo đồ ăn vặt trở về, liền biết có người đem tới tặng cho nàng, lại thấy nàng cười như một đóa hoa cảm giác sao mà giống như đang yêu!
"A, bạn trai cô Dụ tới tặng à?"
"Làm gì có!" Dụ Viên lắc đầu phủ nhận, "Là một cô gái!"
"Cô đừng gạt người, là một cô gái tới tặng cô có thể cười thành bộ dạng này sao?" Giáo viên sát vách cười nói, "Tới đây, chia cho tôi một chút."
Dụ Viên bắt một nắm hạt dẻ cho hắn: "Thật sự không phải mà, tôi làm gì có bạn trai!"
"Vậy tôi giới thiệu cho cô một người nhé?" Giáo viên sát vách cười nói.
Dụ Viên lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không cần đâu! Hiện tại tôi rất tốt, cần bạn trai làm gì?"
Người bình thường nhìn đến, liền hiểu sai ý: "Mấy người xem, rõ ràng là lén quen bạn trai."
Dụ Viên nghĩ, nếu như Đường Tâm Duyệt là bạn trai của nàng, vậy cũng không tệ, nhưng nếu như Đường Tâm Duyệt là con trai, nhất định sẽ giống như Đường Tâm Thừa sau lưng có một đống cô gái, người bình thường như nàng làm sao có cơ hội được cao phú soái ưu ái?
Nghĩ rồi nghĩ cảm thấy không đúng lắm, Đường Tâm Duyệt cũng là một bạch phú mỹ, bình thường như mình cũng thành bạn thân của cô ấy đó thôi? Mấy thứ như duyên phận, ai nói chính xác được a?
Nàng cầm hồ lô ngào đường ngây ngốc cười, cảm nhận được tình yêu đến từ thế giới.
Có cần gọi điện thoại cho Đường Tâm Duyệt bày tỏ cám ơn một chút không?
Dụ Viên lén chuồn ra một góc phòng làm việc.
Điện thoại của Đường Tâm Duyệt vừa thông liền nghe thấy âm thanh vui sướng của Dụ Viên: "Đồ ăn vặt của chị tôi nhận được rồi! Yêu chị, moaz~ "
Ở đầu dây bên kia, quả nhiên thật lâu Đường Tâm Duyệt cũng không nói ra được một câu. Đừng yêu tôi, có độc. Nàng lạnh giọng trả lời: "Tiện đường đi ngang, dù sao cũng là anh tôi trả tiền, ăn bớt của anh ấy."
"Tôi mặc kệ! Chị tiện đường đi ngang mà còn có thể nhớ đến tặng cho tôi, tôi rất vui vẻ, mười phần bạn trai lực* nha!" Dụ Viên nói đùa.
*Ý chỉ tư chất/năng lực làm bạn trai
Bạn trai lực là cái quỷ gì? Đường Tâm Duyệt hừ mũi coi thường.
Đúng lúc có người đi ngang qua góc Dụ Viên núp, ngừng lại, mang theo ánh mắt nhiều chuyện nhìn Dụ Viên: "Cô Dụ, gọi điện với ai đó?"
Dụ Viên giật mình, a a a a bị nghe trộm rồi, có lẽ vừa rồi nàng không có gọi tên Đường Tâm Duyệt!
"Thì... thì bạn bè..." Dụ Viên đỏ mặt cười cười.
"Gọi điện thoại với bạn bè đỏ mặt cái gì?"
Dụ Viên bĩu môi, vội vàng chạy đi.
Đầu dây bên kia Đường Tâm Duyệt không nghe được tiếng Dụ Viên nói, nhưng điện thoại vẫn chưa bị cúp.
"Cô dư tiền điện thoại lắm à?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
Nhưng mà Dụ Viên không trả lời.
Qua thật lâu thật lâu, Đường Tâm Duyệt mới nghe được tiếng nói của Dụ Viên: "A, tốt quá chị chưa cúp máy, vừa rồi bị người ta nghe trộm, sợ quá chừng, nếu như làm chị bại lộ thì làm sao bây giờ?"
"Tôi cũng không phải đội đặc nhiệm Shield, cái gì lộ hay không lộ?"
"Nhưng mà ở trong mắt người khác chị là bạch phú mỹ thiên kim tiểu thư Đường thị a!" Dụ Viên ủy khuất lầm bầm, "Tôi không để người khác lời ra tiếng vào chị đâu!"