Trêu Chọc

Trêu Chọc - Chương 23




Bạc Hà thấy vẻ mặt Kỷ Lan dồn nén, liền vỗ vỗ đầu vai anh, nghiêm mặt nói: “Kỷ tiên sinh, cậu lớn như vậy thất thân là chuyện bình thường, không cần rối rắm.”

Kỷ Lan một đầu đầy hắc tuyến, nhìn Bạc Hà ý cười trong suốt, thật sự không biết sao lại bị nghẹn, vừa yêu vừa hận. Còn không phải vì cô anh mới thê thảm như vậy, kết quả cô còn cười vui vẻ đến thế, một bộ không đếm xỉa đến anh, cũng không quan tâm đến. Anh âm thầm cắn răng, thực hận không thể đem cô chà đạp một phen.

Bạc Hà thấy anh không rên lên một tiếng, hai mắt sáng lên, liền thân thiết hỏi: “Cậu khá hơn chưa?”

Kỷ Lan quả quyết nói: “Không tốt!”

Bạc Hà vừa cười vừa trêu chọc nói: “Tôi không nghĩ cậu yếu đến thế, thấy máu là lại choáng.”

Kỷ Lan nghe giận tái mặt, không hờn giận nói, một lát sau lộ ra ý vị thâm trường mỉm cười: “Tôi sẽ cho cậu thấy vẻ cường tráng của tôi.”

Tuy Kỷ Lan đã ở cùng cô rất lâu, cũng đã từng giả làm người yêu giúp cô nhưng anh mỗi lần đều là giúp cô giải vây nhưng lại luôn đeo bộ mặt chính nhân quân tử, cũng chưa bao giờ nói nửa câu ái muội, cũng chưa từng thổ lộ tâm tư của mình, cho nên Bạc Hà không làm sao hiểu được câu nói của anh có ý gì, chỉ cho là anh muốn quyết tâm rèn luyện thân thể.

Mắt thấy anh thần trí rõ ràng hoàn toàn không giống như lời Dung Kiền nói nghiêm trọng trong điện thoại, Bạc Hà nhận tiện nói: “Kỳ thật tôi không cần đến tôi còn tưởng cậu nghiêm trọng sao cơ!”

Kỷ Lan ẩn ẩn cảm thấy trái tim đập, cổ họng phát ra âm thanh: “Cậu không biết di ứng cồn cũng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, câu chẳng lẽ không nhìn xem, thật sự máu lạnh vô tình.”

Bạc Hà không biết vì sao anh nổi bão, vội hỏi: “Không phải, là tôi nói, cậu ngoài trên mặt đỏ ra không thấy có biểu hiện gì nghiêm trọng.”

Kỷ Lan căm phẫn nhấc chăn mỏng trên bụng lên chỉ tay vào bụng mình: “Cậu xem trên người tôi xem.”

Bạc Hà tránh không kịp, vì thế liền thấy cơ bụng của Kỷ Lan. Tuy rằng trên mặt nổi không ít nốt đỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra cơ bụng rắn chắc, màu da cũng thật đẹp, đàn hồi bóng loáng.

Kỷ Lan đang phẫn nộ nhất thời thấy lộ ra da thịt không có gì là sai, Bạc Hà lại không được tự nhiên, liền dời ánh mắt đi.

Không nghĩ Kỷ Lan xoay thân, đem sau lưng hướng về phía cô: “Cậu xem, phía sau cũng vậy.”

Bạc Hà ngượng ngùng xem, liền cúi đầu không hé răng, chợt nghe Kỷ Lan oán giận nói: “Đây đều tại cậu đó!”

Bạc Hà ngạc nhiên nói: “Sao lại vì tôi chứ?”

Kỷ Lan muốn nói lại thôi, đầy bụng tủi thân, không thể nào phát tiết, kéo chăn xuống: “Dù sao cũng là vì cậu cả thôi!”

Bạc Hà cảm thấy anh nói rõ ràng không phân rõ phải trái, nhưng miễn cưỡng cho anh là bệnh nhân, tự nhiên cũng không thèm so đo, y tá dẫn anh sang phòng thuốc, ra khỏi bệnh viện còn tận tình hỏi, chuyến này tới bệnh viện cũng thật làm cho người ta có cảm xúc, không biết vì xem được vết hồng hay vì thấy được cơ bụng?

Cô cũng không biết cuộc điện thoại kia là do Kỷ Lan bảo Dung Kiền gọi. Kỷ tiên sinh cảm thấy lòng tràn đầy hy vọng muốn Bạc Hà bày tỏ một chút cảm xúc với anh kết quả một chút cũng không có. Loại thất vọng này làm cho người ta tan nát cõi lòng.

Kỷ thật, đàn ông cũng có lúc yếu ớt, đặc biệt khi đang bị bệnh họ muốn làm nũng trước mặt người con gái mình thích, mong người ta chú ý. Nếu cảm thấy họ nhu nhược quả thật là sai lầm, chẳng qua là muốn làm người đó lo lắng, làm cho bạn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho anh ta, cho bạn cảm thấy anh ta là người quan trọng với bạn, cho bạn cảm thấy anh ta là duy nhất, nhất định phải nâng niu trân trọng mới tốt.

Kỷ Lan bỏ bao nhiêu tâm tư nhưng không ngờ Bạc Hà lại là một cô gái cứng cỏi, nằm viện cô còn chẳng sợ nữa là những chuyện như thế này, không được người yêu chăm sóc ngược lại lại còn bị coi là đánh trống khua chiêng đến nắm bệnh viện.

Ba người ở cửa bệnh viện đón xe, Kỷ Lan đưa Bạc Hà về nhà trước. Bạc Hà xuống xe xong, anh lại gọi cô lại.

Bạc Hà quay lại hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu ngày mai….” Kỷ Lan nói một nửa ý muốn Bạc Hà tự hiểu ý còn lại trong câu nói của anh, không ngờ Bạc Hà cũng là người chậm hiểu ý người khác, trừng mắt hỏi: “Ngày mai làm sao?”

Kỷ Lan bất đắc dĩ chậm rì nói: “Cậu mai đến nhà tôi đi!”

Bạc Hà lại hỏi: “Đến nhà cậu làm gì?”

“Cậu nói gì vậy, tôi ốm mà!” Kỷ Lan không nhịn được mà tức giận, anh trước nay không dễ sinh bệnh, lúc này bị dị ứng mà nói chính là một lần “bệnh nặng”, vậy mà cô một chút để ý cũng không có, thế này quả thực là hơi… quá đáng.

Bạc Hà buồn cười, nhận tiện hỏi: “Cậu ở nhà dưỡng bệnh cho tốt là được rồi, tôi cũng không phải bác sĩ, đến nhà cậu cũng vô dụng.”

Kỷ Lan nghẹn họng trân trối nhìn cô xoay người đi vào nhà, trong lòng yêu hận đan xen.

Hôm sau, Bạc Hà nhân lúc nghỉ lại chạy đến chỗ làm thêm đến chạng vạng.

Bên này Kỷ tiên sinh trông mòn con mắt đợi cô cả ngày nhưng cô không đến, lại không thèm gọi điện đến hỏi thăm một câu, thật sự anh giận đến muốn chạy ngay tới đó.

Anh cầm điện thoại nhấn tới nhấn lui số của ai đó, muốn gọi lại cảm thấy không ổn. Bởi vì hôm qua muốn cô đến thăm đã bị cự tuyệt.

Vì thế, anh liền nghĩ đến xuống nhà tìm ông nội.

Một lát sau, Bạc Hà nhận được điện thoại của ông nội anh.

“Bạc Hà, sao hôm nay con không tới nhà chơi, Tết nguyên đán không phải được nghỉ sao?”

“Ông nội, cháu còn có việc làm thêm nên hôm nay không nghỉ được.”

“Nha đầu lại đây ăn cơm chiều đi. Kỷ Lan hôm nay không được khỏe, đặc biệt cần cháu quan tâm, trân trọng. Cháu một ngày không tới, nói cả ngày đều than ngắn thở dài, như con gà không được cho ăn thóc ở trong phòng. Cháu nhanh đến dỗ nó đi!”

Bạc Hà nghe lời này thấy mặt nóng lên, nhưng ông nội đã nói như vậy, cô cũng không thể nào từ chối, liền đáp ứng.

Ông nội buông điện thoại xuống, liền nói với Kỷ Lan: “Nha đầu kia lại kiếm việc làm thêm mày biết không?”

Kỷ Lan vừa nghe thấy đứng dậy từ trên ghế sô pha.

“Việc làm thêm?”

“Đợi một chút rồi hỏi, mỗi ngày việc đều bận như vậy lấy đâu ra thời gian sinh con đây?” Ông nội anh nghĩ đến đứa chắt trai tương lại sao thấy mờ mịt.

Kỷ Lan trong lòng lại tức lên, cô đổi việc sao không cho anh biết.

Bạc Hà đến Kỷ gia, trước vào xem kỹ mặt Kỷ Lan, coi như nói quá đi, nốt đỏ cũng đâu còn nhiều nữa.

Kỷ Lan có chút hưởng thụ loại ánh mắt này, chĩnh là hơi tiếc nuối, ánh mắt chỉ có nét thân thiết nhưng lại không có nét yêu thương.

“Cậu hôm nay đỡ hơn nhiều!”

“Uhm, nghe nói cậu lại kiếm việc làm thêm.”

“Đúng vậy, tôi không nói cho cậu biết!”

Kỷ Lan bất mãn nói: “Không?”

“Tôi có thể quên mất.” Bạc Hà mặt có lỗi cười cười, liền đem chuyện công ty Thiên Nhiên Hối nói cho anh biết.

Kỷ Lan nghe xong, thần sắc ngày càng khó coi. Đợi Bạc Hà nói xong, anh mới nói một câu: “Cậu đi ăn máng khác, tôi làm sao bây giờ?”

Bạc Hà ngẩn ra: “Làm sao cơ?” việc này đâu có liên quan gì đến anh.

Kỷ Lan muốn nói lại thôi, ý nghĩ thật không thể biểu lộ đành phải nói: “Quan hệ người yêu giả mạo đó!”

Bạc Hà thuận miệng nói: “Như vậy cũng quá khác thường rồi!”

Kỷ Lan lực bất tòng tâm không thể nói được gì người trước mặt.

Nếu nói hết nổi cô, nếu không cho cô làm việc này thì không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành hết nợ, mà không trả hết nợ không biết đến ngày tháng năm nào cô mới chịu lập gia đình. Nếu kiên trì với cô, cô liền sẽ rời khỏi thành phố này, nếu cô đi là đi một năm rưỡi mới gặp lại nói anh làm sao yên lòng.

Kỷ Lan vô cùng mâu thuẫn.

Ăn cơm chiều không được yên thân, Kỷ Lan lái xe đưa cô trở về, trong lòng vô cũng buồn bực.

Thấy gần đến nhà Bạc Hà, anh này ra ý tưởng, nói với Bạc Hà: “Công ty này rất có tương lai, cậu sao không lấy luôn quyền kinh doanh ở thành phố này? Như vậy cũng tiện chăm sóc cha cậu.”

“Tôi cũng muốn tranh thủ quyền kinh doanh ở đây, người ở đây đông, tiêu phí khá lớn, người tiêu thụ cũng nhiều loại, đây lại là thành phố cấp tỉnh, phí đại lí rất đắt, tôi không có tiền. Kỳ thật đại lí cấp tỉnh hay cấp huyện thị thì đều phải đóng phí nhưng công ty này là công ty mới nên muốn đào tạo những nhân viên tinh anh ở các huyện trước rồi mới đem về thành phố.”

“Biện pháp này cũng đúng nhưng tôi cảm thấy cậu nên bắt đầu ở thành phố ta có vẻ tốt hơn, tôi sẽ cũng ông ta nói chuyện cậu sắp xếp thời gian được không?”

“Cậu cũng ông ta nói chuyện gì? Cậu cũng muốn làm đại lí cho sản phẩm này?”

Kỷ Lan không nói gỉ thờ dài nói: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ muốn giúp cậu thôi.”

Bạc Hà cười ngượng ngùng: “Cái này không cần hỏi, tôi đã hỏi rồi phí đại lí cấp thành phố là năm vạn.”

Kỷ Lan gật đầu: “Tôi biết rồi, vần đề này để tôi đi làm. Công ty tôi cũng có một ít hợp đồng nghiệp vụ, đã từng đi đàm phán qua, phương diện này tôi có rất nhiều kinh nghiệm.”

“Cho dù cậu đàm phán thành công tôi cũng không lấy đâu ra tiền trả phí đại lí.”

“Phí đại lí tôi có thể cho cậu mươn, cậu nếu như làm ra tiền, cũng là chuyện của một năm sau.”

Bạc Hà trong lòng rất cảm động, muốn cảm ơn lại thấy rất nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Kỷ Lan, cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật sự là hoàn toàn một bộ dáng đàn ông trưởng thành, nhưng thật ra vô cùng động lòng người. Lúc cùng ở trong phòng bệnh, cơ bụng kia giống như không phải của cùng một người thật đẹp mắt và có hương vị.

Bạc Hà nhất thời thất thần, Kỷ Lan liền nhân cơ hội làm càn nhìn chằm chằm cô thật lâu, trong xe lâm vào một khoảng không tĩnh lặng vi diệu.

Giờ phút này tuy không phải ngày gì tốt đẹp nhưng bên trong xe ấm áp như mùa xuân, âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp, rất có không khí hương diễm, trong lòng Kỷ Lan đã muốn làm những động tác biểu hiện tình cảm nhưng nghe Bạc Hà nói giọng nhỏ nhẹ chân thành nói một câu: “Kỷ Lan thật sự cậu là một người bạn tốt!”

Kỷ tiên sinh nháy mắt không rõ là cảm xúc gì, tiểu thuyết nói bị chà đạp chẳng phải chỉ có vật hy sinh thôi sao?