Cánh tay vuốt chóp mũi của Ôn Huyền khựng lại: “...”
Má, tên Hoắc Khải chết tiệt!
Chẳng phải cô đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Thế mà còn gọi điện thoại cho cô nữa à?
Bây giờ thì hay rồi, vốn dĩ Lục Kiêu đã cảm thấy cuộc sống của cô hỗn loạn, lắm đàn ông, thậm chí còn có thể tùy tiện lên giường với trai nữa...
Tuy rằng không phải tất cả những điều ấy đều là thật, nhưng...
Ôn Huyền lại nghĩ đến hành vi chột dạ vừa nãy của mình, cô không khỏi cắn chặt răng, giậm chân rồi đuổi theo.
Điểm mạnh của thị trấn nhỏ này là đường dành cho người đi bộ khá náo nhiệt, nhưng tình hình buôn bán không được tốt lắm, Ôn Huyền thấy có hai cửa hàng đóng cửa ngừng kinh doanh.
Dọc đường Ôn Huyền luôn chạy chậm theo anh, cô hận anh đến ngứa răng, cao một mét tám tám thì ghê lắm à!
Chạy mãi, cuối cùng bụng cô không chịu được réo lên inh ỏi, cô mới giữ chặt lấy cánh tay anh, thở hổn hển nói: “Lục Kiêu, chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi đói quá rồi.”
Chân mày của Lục Kiêu mày hơi nhíu lại, đúng lúc anh định mở miệng nói gì đó thì nghe thấy bụng Ôn Huyền kêu vang: “ọt ọt ọt...”
Anh: “...”
Lục Kiêu khẽ mím môi, cẩn thận rút cánh tay mình ra khỏi tay cô rồi lạnh lùng hỏi: “Muốn ăn gì?”
Anh vừa dứt lời, trái tim của Ôn Huyền chợt run lên nhè nhẹ.
Có phải cô gặp ảo giác không?
Tại sao khi nhìn thấy cuộc gọi của Hoắc Khải, hơi thở quanh người anh lại lạnh hơn trước vậy? Anh đang giận sao?
Trên khuôn mặt anh dường như cũng bị bao phủ bởi một lớp băng sương vô hình, còn cố tình giữ khoảng cách với cô nữa.
Ôn Huyền thầm cân nhắc trong lòng, đôi mắt cô nhìn khắp nơi. Đột nhiên, cô phát hiện một quán cơm ở ngã tư.
Một tấm bảng nền xanh, dòng chữ vàng trên đó được viết theo phong cách phóng khoáng:[Quán thịt dê nhà Hạ Dương]
Cô bị thịt dê thu hút tầm mắt, vươn tay chỉ “Quán đó đi!”
Lục Kiêu nhìn theo hướng cử chỉ, sau đó anh nhìn xuống đồng hồ đeo tay, lúc này mới im lìm đi về phía quán cơm kia.
Theo kế hoạch nhiệm vụ lúc trước của bọn họ, hiện giờ chắc Tang Niên và Cát Trác đang trao đổi mua bán online với nhóm tội phạm săn bắn trái phép.
Chuyện này phải mất đến một hai ngày, không thể xong ngay được.
Nơi này là một thị trấn nhỏ, đường đi rất hẹp. Do khí hậu khắc nghiệt nên gần như ven đường chẳng có cây cối gì nhiều.
Cách đó không xa, đỉnh núi đã được tuyết trắng bao trùm, mấy sợi dây thừng thắt đầy bên dưới.
Trên đó buộc những dải lụa đủ mọi màu sắc, đong đưa phấp phới theo gió Tây Nam.
Hai người đến cửa quán cơm, bề ngoài của quán cơm trông có vẻ bình thường, khá giống với quán cóc vỉa hè.
Nhưng khi đẩy cửa đi vào, khu vực bên trong quán lại rất lớn, cũng có không ít người, tầng trệt còn có mấy phòng đơn.
Ôn Huyền đi theo anh vào trong, nhưng vào lúc này, ngoài cửa vừa khéo có một chiếc xe chở hàng màu trắng loại nhỏ đi ngang qua...
Cửa sắt phía sau thùng chở hàng bị hỏng, nó bị dây xích cột lại một cách tùy tiện, nhưng vẫn để lộ ra một lỗ hổng màu đen.
Theo bản năng, Ôn Huyền bịt mũi rồi nhìn thoáng qua chiếc xe kia.
Mùi hôi quá.
Không thể miêu tả rõ được là mùi gì, hôi như mùi động vật vậy.
Chiếc xe kia rẽ ngang ở đằng trước, vòng ra sau quán cơm rồi biến mất trước mắt cô.
Ôn Huyền cũng không để ý nhiều, cô thu tầm mắt về, đi theo Lục Kiêu vào quán cơm.