Cô chỉ hỏi bừa thôi mà.
Dù sao công việc của anh cũng bận bịu, cần đi nhiều nơi xa, nếu chỉ có một chiếc thì sẽ bất tiện.
Nhưng không sao, quan trọng là...
anh không thoát khỏi tay cô được đâu!
***
Ôn Huyền leo lên chiếc Mercedes của mình.
Lúc này mặt trời đã lên cao, nắng như lửa đốt, cô kéo tấm che nắng xuống, đeo kính râm lên.
Gần một tuần nay cô không chạm vào xe của mình.
Bây giờ đụng vào tay lái, cô không khỏi cảm thấy sốt sắng.
Hu hu...
Đã bắt “dã thú” của cô đợi lâu rồi!
Ôn Huyền là tay lái lão luyện lâu năm, sớm chán ngấy cảnh ùn tắc trong thành phố.
Giây phút cô có thể lái xe thỏa thích cũng là lúc linh hồn cô cảm thấy phê pha nhất.
Đây mới là cảm giác tự do chứ!
Cô nhân cơ hội hoạt động cổ mình, nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát người đằng sau.
Lục Kiêu cũng đã lên xe, anh đang khởi động động cơ.
Ôn Huyền nở nụ cười như có như không.
Con đường phía ngoài khu trực thuộc không được xây đàng hoàng, gió lớn nổi lên, cuốn theo lớp bụi mù mịt! Nổ máy xong, Ôn Huyền đạp vào chân ga, động cơ phát ra tiếng gầm gừ như con dã thú, bánh xe bắt đầu lăn nhanh làm cát văng khắp nơi!
Giây tiếp theo, chiếc Mercedes-Benz G Class giống như một con dã thú hung dữ lao vụt ra ngoài! Bên ngoài, gió càng lúc càng lớn, rít từng cơn và luồn vào xe làm tóc cô tung bay.
Đi qua cánh cổng lớn được làm bằng sắt của khu trực thuộc, rừng Hồ Dương trên sa mạc Gobi mênh mông lọt vào tầm mắt, những dãy núi xa xa nối tiếp nhau.
Một tuần trôi qua, rốt cuộc Ôn Huyền lại được cảm nhận sự hoang tàn, vắng vẻ của sa mạc Gobi.
Trái ngược với đô thị nhộn nhịp, phồn hoa, nơi này thật ảo diệu, nó giống như một ảo ảnh, chỉ có tiếng gió rít gào dữ dội mới có thể kéo cô về thực tại.
Cô chạy trước khoảng bảy, tám phút, trong gương chiếu hậu dần xuất hiện một chiếc xe! Là xe của Lục Kiêu.
Trên đường quốc lộ, ánh nắng như thiêu như đốt của mặt trời cũng dần khiến nhiệt độ tăng cao.
Ôn Huyền nhìn anh đuổi theo, bởi vì có kính râm nên không thấy rõ cảm xúc trong mắt cô lúc này, chỉ thấy khóe miệng cô từ từ cong lên, có chút khiêu khích.
Bàn chân giẫm lên chân ga, tốc độ xe tăng dần từ 80 lên đến 100, rồi đến 130! Trên đường quốc lộ không một bóng người, xe cô phi nhanh như bay, cảnh sắc hai bên lướt qua vùn vụt như cuộn phim.
Bỏ lại sau lưng đàn bò hoang Tây Tạng, vài con sói hoang và con cáo cát đang ẩn nấp.
Lục Kiêu thấy tốc độ chiếc xe càng ngày càng nhanh, rõ ràng là cô đang chạy quá tốc độ.
Đôi mắt anh khẽ híp lại, hai tay nắm chặt vô lăng, đạp mạnh vào chân ga...
Gió mạnh đập vào kính xe, xen lẫn sỏi cát, hỗn loạn như tiếng quỷ khóc sói gào.
Lục Kiêu xuất thân từ lính đặc chủng, anh hiểu rõ tính năng xe hơn bất ai, chiếc xe này của anh cũng đã được cải tiến nên chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô.
Thấy anh đuổi theo, Ôn Huyền quay đầu nhìn sang.
Cửa sổ hơi hé ra, gió luồn vào làm tóc bay lên, cô đeo chiếc kính râm, chỉ chừa lại gương mặt trắng ngần cỡ nửa bàn tay, nhìn về phía Lục Kiêu.
Đôi môi đỏ nhếch lên tỏ vẻ khiêu khích.
Gương mặt xinh đẹp với nụ cười sắc sảo dưới ánh nắng mặt trời chói chang tựa như đóa hoa hồng đỏ rực rỡ đập thẳng vào mắt anh!