Muộn thế này rồi...
Anh đang làm gì mà chưa ngủ vậy? Trong lúc cô đang cúi đầu suy tư, thấp thỏm nắm chặt tay thì đột nhiên...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng ra từ trong phòng.
Cô nhất thời nín thở, ánh mắt đặt trên tay nắm cửa.
Tiếng bước chân bên trong càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại khi chỉ còn cách cô một cánh cửa.
Ôn Huyền nhìn tay nắm cửa bị vặn xuống, cánh cửa mở ra.
Một thân hình cao lớn đập vào mắt cô.
Cơ thể cao lớn của anh che khuất đi ánh sáng mờ ảo trong phòng, cả người cô như bị anh bao phủ.
Ôn Huyền cứ đứng đó nhìn anh như thế, bàn tay đang giơ lên giữa không trung cứng đờ, ánh mắt cô lộ rõ nét giật mình.
Anh, anh...
“Là cô?”
Lục Kiêu nhíu mày nhìn cô chằm chằm, dường như không ngờ người đến đây lại là cô.
Đôi mắt sâu thẳm của anh không hề dời khỏi người cô...
Buổi tối, Ôn Huyền mặc chiếc váy màu đỏ rượu có đai lưng, làn da trắng mịn, mái tóc dài hơi xoăn làm cô trở nên vô cùng quyến rũ.
Đêm hôm khuya khoắt, sao cô lại xuất hiện trước cửa phòng anh? Sắc mặt của Lục Kiêu thay đổi, bàn tay siết chặt tay nắm cửa.
“Cô đến đây làm gì?” Trong màn đêm đen kịt, giọng nói của anh khàn khàn như thể đang ngậm một điếu thuốc.
Vốn dĩ cô đang có ý đồ xấu xa, nhưng khi nghe thấy giọng nói khàn khàn ấy, chân cô như mềm nhũn ra.
Bàn tay trắng nõn của Ôn Huyền bám vào khung cửa.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, hơi thở của cô hơi hỗn loạn.
Cô đã đoán trước được rằng Lục Kiêu có một thân hình cực phẩm, là người đàn ông lạnh lùng, đẹp trai, cứng rắn.
Nhưng không ngờ đến lúc mình tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Có lẽ anh nghĩ rằng có việc gì gấp nên mới có người đến tìm anh vào lúc nửa đêm thế này.
Cho nên hiện giờ anh chỉ mặt một chiếc quần thể thao rộng rãi màu xám và chiếc áo sơ mi màu đen.
Những chiếc cúc áo sơ mi bị anh cởi bung ra, để lộ ra cơ ngực rắn chắc, bên dưới là cơ bụng tám múi, kéo dài tới...
bên dưới chiếc quần...
Ôn Huyền nuốt nước bọt, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm cơ thể hoàn mỹ không tì vết của Lục Kiêu.
Huyệt Thái Dương của Lục Kiêu đột nhiên nhảy lên thình thịch: “...” Cô giống như một yêu tinh mê người, giọng nói quyến rũ, chậm rãi hỏi ngược lại anh: “...
Đội trưởng Lục, anh nói xem tôi đến tìm anh vào lúc nửa đêm như này là có việc gì?” Anh nói xem, còn có thể là việc gì...? Vừa nói, thân hình thướt tha của cô vừa tiến lại gần anh.
Lục Kiêu đứng đó như một bức tượng, không nhúc nhích chút nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Ôn Huyền cứ đong đưa trong tầm mắt của anh, như một đóa hoa hồng nở rộ làm người ta muốn vượt quá giới hạn.
Lục Kiêu không ngốc, anh là đàn ông.
Nửa đêm nửa hôm, một người phụ nữ đến tìm anh thì có thể có việc gì nữa?
Thậm chí ngay từ lúc ăn tối, chân cô luôn cọ vào chân anh.
Vào lúc đó, có lẽ anh đã hiểu được tâm tư khiêu khích của người con gái này rồi.
Chỉ có điều...
Lục Kiêu hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm cô, nói không chút khách khí: “Cô không biết chút rụt rè gì sao? Nửa đêm còn tùy tiện đi vào phòng người lạ.” Đôi môi căng mọng của Ôn Huyền cong lên, khẽ nói: “Tiếc là chúng ta không xa lạ gì cả, Đội trưởng Lục, anh còn nhìn hết của người ta rồi.” “Cô...”
Bỗng nhiên Lục Kiêu nghẹn lời, hai tại hơi nóng.
Ôn Huyền nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên gương mặt anh, dường như nhận ra điều gì đó, cô đột nhiên cười xấu xa, đôi mắt chớp chớp mấy cái: “Quả nhiên là thấy hết rồi, đúng không, Đội trưởng Lục.”
Đầu lưỡi Lục Kiêu tì vào mặt trong của hàm răng, phần cằm siết chặt.
Anh xoay mặt đi: “...”