Trêu Chọc Vượt Giới

Chương 22: Trái tim tan vỡ




con trai của bà ấy.

Ôn Huyền hơi hơi nheo mắt, đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cục béo béo tròn tròn đang tung tăng chạy tới...

Ôi mà!

Khóe môi cô giật giật một cái, dở khóc dở cười ôm lấy trán.

Xem ra lúc nãy cô nói cũng không sai, tuy thằng nhóc Tây Tạng này chưa đến mức cường tráng dũng mãnh, nhưng cũng có thể coi là chắc nịch.

Nhưng quả thật cái tay này không ngồi được.

Dù sao thằng bé còn quá nhỏ...

Lục Kiêu từ bên trong đi ra.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ hiếm hoi trong một tuần lễ bận rộn của anh.

Nhưng có lẽ đối với anh mà nói, chủ nhật hay thứ hai cũng chẳng khác gì nhau, có việc là anh phải chạy đi ngay.

Anh thấy Ôn Huyền đang hút thuốc, lông mày nhíu lại, nhưng cũng không nói gì, mà đi về hướng cạnh phòng bếp.

Ôn Huyền đánh mắt nhìn thấy anh, cô chậm rãi xoay người lại.

???

Anh ta đang làm gì thế? Ôn Huyền nghĩ tới việc mình rời khỏi đây, do dự một chút rồi cũng đi theo.

Phía sau phòng bếp có một cái bếp lò bằng sắt tự chế rất to.

Ôn Huyền nghĩ, nếu mùa đông mà dùng cái bếp này để sưởi ấm, nướng đồ ăn linh tinh thì chắc sẽ thích lắm.

Cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì thấy Lục Kiêu đeo bao tay, mài dụng cụ rồi chuẩn bị tiếp tục công việc.

“Cái này là anh làm hả?” Ôn Huyền kinh ngạc hỏi.

Người đàn ông cởi áo khoác đang mặc ra rồi tiện tay treo nó lên giá.

Bây giờ trên người anh chỉ có một cái chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo được chủ nhân tùy ý xắn lên, hai cánh tay màu đồng thon dài cứng cáp lộ ra.

Cánh tay trông rất chắc, khi anh mài dụng cụ, Ôn Huyền còn thấy gân xanh hơi nổi lên.

Ôn Huyền nhìn cánh tay mạnh mẽ màu đồng của người ta, rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua cái tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình.

Đột nhiên cô cảm thấy có chút ngượng ngùng, cổ họng cũng hơi ngứa ngứa.

Sự tương phản mãnh liệt về màu sắc, giữa sự cứng rắn dẻo dai và nhỏ bé yếu đuối, sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ...

Lục Kiêu móc ra một gói thuốc chỉ đáng giá mấy đồng tiền, nhìn cô một cái, rút đại một điếu, ngậm trong miệng rồi trả lời: “...

Làm sao? Không được à?” Trong lúc nói chuyện, anh loay hoay tìm bật lửa trong túi, nhưng sờ sờ mãi cũng không thấy cái bật lửa của mình đâu.

Đột nhiên, anh nhìn về phía Ôn Huyền.

Ôn Huyền nhìn anh, lại nhìn cái bếp lò dưới chân anh, cười gượng: “Được, sao lại không được.” Cũng đúng, đám đàn ông ở chỗ này khác với đàn ông ở thành phố.

Trong thành thị thì cái gì mà chẳng có, mà ở chỗ này đa phần những nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống đều do bọn họ làm ra.

Cũng chính điều này lại giúp anh có thêm mấy cái tài vặt, cái gì cũng biết làm.

Lục Kiêu không những biết làm, mà còn làm rất tốt.

Ôn Huyền đang cúi đầu nhìn bếp lò thì đột nhiên phát hiện anh đang đi tới chỗ mình.

Cô ngước mắt lên nhìn, lập tức sững sờ cả người.

Trên miệng cô còn đang ngậm điếu thuốc, tàn thuốc Marlboro lập loè ánh đỏ, lúc sáng lúc tối.

Đột nhiên, anh khom người xuống, cúi đầu kề sát lại.

Ôn Huyền: “...” Cô ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh.

Đầu óc Ôn Huyền kêu lên ù ù, giống như mấy cái tivi đời cũ bị hỏng.

Hàng mi dài đen của Lục Kiêu hơi rủ xuống.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào nơi mà hai điếu thuốc giao nhau.

Anh ngậm điếu thuốc, mồi lửa cho điếu thuốc của mình bằng chính điếu thuốc của cô.