Một chiếc Mercedes-Benz G Class màu đen đã được cải tiến lao đi như bay trên đường quốc lộ.
Đi về phía nam quốc lộ Thanh Tạng dọc theo thành phố Golmud, lướt qua cửa núi Côn Lôn là đến vùng Khả Khả Tây Lý rộng mênh mông.
Hai bên quốc lộ là sa mạc Gobi nhoáng qua trong giây lát, những cây Hồ Dương đung đưa trong gió và lác đã những con bò hoang Tây Tạng.
Càng lên cao thì chứng sốc độ cao của cô càng rõ ràng hơn, ngực khó chịu, choáng váng buồn nôn, không thở nổi.
Trên xe việt dã, Ôn Huyền lấy bình dưỡng khí ra chuẩn bị nạp oxy thì nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn truyền ra từ tai nghe Bluetooth: “Ôi bà cô của tôi ơi, em chạy đi đâu thế hả, bộ phim điện ảnh mà tháng sau em phải quay sắp bấm máy rồi, còn mấy hợp đồng đại diện thương hiệu quốc tế, chúng ta phải chuẩn bị ký hợp đồng với người ta!” Ban ngày, ánh mặt trời chiếu rọi chói chang trên quốc lộ.
Xa xa là những bụi cỏ lạc đà xếp rải rác ra thành từng cụm riêng biệt.
Càng nghe giọng của người quản lý mà Ôn Huyền càng thấy ồn ào đau cả đầu, một tay cô giữ tay lái, một tay mở nắp bình dưỡng khí ra, hít một hơi thật sâu rồi mới có thể bình tĩnh hơn, cô nói: “Hoãn hết đi, em đã tới Tây Tạng từ lâu rồi.” “Cái gì?” Một giọng nói truyền đến tai cô từ đầu dây bên kia, tuy nhiên, đó không phải giọng của người quản lý mà là giọng nói của một người đàn ông.
Nghe thấy giọng của đối phương, khóe mắt của Ôn Huyền hơi giật giật.
Cô còn lạ gì cái giọng này nữa, người đàn ông này là Hoắc Khải.
Hoắc Khải là một cậu ấm con nhà giàu, vẫn luôn theo đuổi cô.
Nhà anh ấy có hai người con, anh là con thứ hai, bởi vậy nên người trong giới hay gọi anh là Hoắc Nhị.
“Ôn Huyền! Chỉ vì trốn tránh anh mà em chạy tới tận cái nơi khỉ ho cò gáy kìa ấy hả? Em giỏi thật đấy!” Hoắc Nhị hùng hổ nói.
Cửa sổ xe không đóng kỹ nên gió mạnh thổi từ bên ngoài vào và quanh quẩn ở trong xe.
Ôn Huyền vuốt lại mái tóc hơi rối, sau đó lười biếng cười nói: “Anh hai Hoắc, anh đuổi theo em cũng sát sao thật đấy, còn chạy đến tận chỗ quản lý của em cơ đấy.
Nói thẳng ra đi, đàn ông đàn ang như anh mà không thể thích cái gì khí phách hơn sao? Ngày nào cũng theo đuổi em thế này còn ra thể thống gì không biết?” Hoắc Nhị: “Mẹ nó, cái gì gọi là khí phách?” Ôn Huyền chậm rãi mở miệng: “Chẳng hạn như...
Đàn ông.” “Phụt...!”.
Hoắc Nhị ở đầu dây bên kia suýt nữa thì sặc chết: “Đàn...
đàn ông...!? Bà điên này, em chán sống rồi phải không, dám giỡn mặt với anh! Em coi ông đây là lốp xe dự phòng của em đấy à? Em yêu được thì yêu, không yêu được thì nói cho rõ ràng!” Ôn Huyền: “Vậy anh đồng ý làm lốp xe dự phòng của em không?” Hoắc Nhị cực kỳ khí phách: “Anh đồng ý!” Đã lỡ la liếm rồi thì la liếm cho trót khiến những kẻ khác chẳng còn gì để liếm nữa.
Ôn Huyền: “...”
Điện thoại tiếp tục truyền đến giọng nói của Hoắc Nhị, nghe có vẻ như anh muốn đến tìm cô, tuy nhiên Ôn Huyền không nghe lọt được bao nhiêu, bởi vì khi tầm mắt của cô liếc sang gương chiếu hậu thì lập tức giật mình.
Khuôn mặt cô cũng đen kịt lại.
Cô chỉ thấy trên sa mạc Gobi cạnh quốc lộ mà chiếc Mercedes-Benz G Class đang đỗ, có một đàn bò hoang Tây Tạng(*) đang đuổi theo xe cô.
“Vãi chưởng, tiêu đời rồi!” Bảo sao lúc nãy cô cứ cảm thấy như có động đất nghiêm trọng.
(*) Bò hoang Tây Tạng (danh pháp khoa học: Bos grunniens) là một loài bò lông dài được tìm thấy trong suốt khu vực Himalaya ở miền nam Trung Á, bao gồm cao nguyên Thanh Tạng và xa về phía bắc tới tận Mông Cổ.
Bò Tây Tạng sống thành bầy.
Bò đực hoang dã cao khoảng 2-2,2 m (tính tới vai), bò cái cao khoảng 1,6 m, còn bò thuần hóa cao khoảng 1,6-1,8 m.
(Nguồn: Wikipedia)
Dọc theo đường đi, cô đã trải qua đủ mọi loại hoàn cảnh khắc nghiệt.
Từ vùng đất mặn cứng rắn, Yardang muôn hình muôn vẻ, sa mạc Gobi cuồn cuộn cát bụi đến bây giờ lại bị đàn bò hoang Tây Tạng đuổi theo! Số chó gì thế này? Cô giẫm chân ga, bất ngờ tăng tốc lên hai trăm.
Mà lúc này, ở một nơi khác.
Một chiếc Jeep Wrangler đi dọc theo sa mạc nhấp nhô xuống rồi đi về phía quốc lộ.
Một giọng nói truyền ra từ bộ đàm: “Đội trưởng Lục, Đội trưởng Lục, hôm qua khu bỏ hoang Kumtag bị mấy người quấy nhiễu, nhưng chúng bỏ chạy mất rồi nên không bắt được.
Căn cứ theo tuyến đường chạy trốn của chúng thì chắc là chạy về phía chúng ta.” Sa mạc Kumtag gần với khu vực thử nghiệm vũ khí hạt nhân của quốc gia nên thỉnh thoảng vẫn có phần tử tội phạm muốn trà trộn vào để quay phim chụp ảnh trái phép.
Người đàn ông nọ cầm bộ đàm, giọng nói mang theo cảm xúc lạnh lùng nghiêm nghị đáp lại: “Tôi biết rồi.”