Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 91




Tống Nhiễm bị che mắt, nhưng thật ra, cô mơ hồ đã đoán được bọn họ muốn đã muốn làm gì.

À không phải bọn họ, là Lục ca ca.

Bắt đầu từ khoảnh khắc đôi mắt cô bị che lại, đột nhiên chung quanh không có ai nói chuyện, nhưng có thể nghe thấy âm thanh có người đi lại.

Trong lòng cô yên lặng đếm số, lúc đếm đến sáu mươi ba, nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, sau đó giữa rất nhiều tiếng bước chân, cô nghe được tiếng bước chân quen thuộc của Lục ca ca, vừa trầm ổn, vừa làm cho người khác an tâm.

Anh bước đến chỗ cô, xung quanh dần trở nên thật yên lặng, yên lặng đến chỉ còn tiếng bước chân của Lục ca ca, còn có tiếng tim đập ban bang bang của chính cô.

Không biết qua bao lâu, bên cạnh có người bỗng nhiên nhẹ nhàng nhéo tay cô, sau đó liền buông lỏng ra, vòng ra phía sau, tháo bịt mắt cho cô.

Bịt mắt bị tháo ra trong chốc lát, Tống Nhiễm theo bản năng mà nhắm mắt lại.

Nhưng mà, cũng không có ánh đèn phát sáng rực rỡ, trong phòng khách đầy những cây nến, chiếu rọi phòng khách thành một mảnh màu vàng ấm áp nhu hòa.

Ánh nến nhu hòa đó chiếu vào trên mặt mỗi người, khuôn mặt tươi cười của mọi người đều đáng yêu như vậy.

Tống Nhiễm nhìn thấy Lục Mộ Trầm đang ôm một bó hoa hồng, tây trang phẳng phiu từng bước một đi về phía cô.

Ánh sáng từ nến xung quanh lay động, lay động đến mức đôi mắt cô cũng có chút chua xót.

Bỗng nhiên nhớ tới mùa hè kia vào bốn năm trước, ở chỗ ngoặt lầu ba, cô đâm vào trong ngực Lục Mộ Trầm, ngẩng đầu lên, tim đập thình thịch mà liếc mắt nhìn một cái.

Cô đâm vào lồng ngực anh, anh lại va phải lòng cô.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Bốn năm qua đi, chàng thiếu niên cô thích lúc trước kia giờ đã trưởng thành, thành một người đàn ông thành thục đĩnh bạt như vậy, mà cô cũng không còn là cô gái nhỏ sống trong vũng bùn ra sức vùng vẫy đấu tranh như trước kia nữa.

Cô trưởng thành, có bạn trai, cũng có sự nghiệp. Rất nhanh thôi, cô sẽ còn có gia đình.

Hết thảy những thứ này, vào bốn năm trước, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời. Khi đó, chỉ cần có thể có đủ tiền chi trả cơm ăn áo mặc, được đọc sách, chi trả được tiền thuốc men của ba, cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Trước khi gặp Lục ca ca, cô chưa bao giờ biết tình yêu lại tốt đẹp như thế này, có thể mang đến cho người ta nhiều ấm áp và sức mạnh như vậy.

Lục Mộ Trầm đi đến trước mặt cô, ánh mặt nhìn cô thật sâu, giọng nói trầm thấp, nhẹ giọng gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”

Tống Nhiễm mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Lục ca ca, anh mặc tây trang thật là đẹp trai.”

Lục Mộ Trầm ngẩn ra một giây, ngay sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.

Anh duỗi tay kéo tay cô, sau đó lui nửa bước, quỳ một gối.

Tống Nhiễm nhìn anh, đột nhiên có chút khẩn trương.

Lục Mộ Trầm ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Nhiễm Nhiễm, cảm ơn em vì đã gặp được nhau, cảm ơn em xuất hiện trong cuộc đời của anh, cảm ơn em đã thích anh, cảm ơn em, cho anh cơ hội để yêu em. Nửa đời sau, muốn cho em càng nhiều càng nhiều tình yêu…..” Anh nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại, sau đó vẻ mặt vô cùng trang nghiêm mà thận trọng, ánh mắt nhìn cô thật sâu, thấp giọng hỏi: “Nhiễm Nhiễm, gả cho anh nhé?”

Tống Nhiễm đoán được anh cầu hôn, nhưng thời điểm nghe thấy những lời này, vẫn là cảm động đến rơi nước mắt.

Không có một tia do dự, cô gật gật đầu, nghẹn ngào đồng ý: “Được.”

Cô vừa mới đồng ý, tất cả bạn bè đều vui vẻ đến mức ầm ĩ lên, âm thanh pháo mừng kêu đến rung động bang bang.

Không khí nhất thời trở nên vui vẻ, Tống Nhiễm cũng nhịn không được mà bật cười, đưa tay vẫn còn đang run đến trước mặt Lục Mộ Trầm, nói: “Nhẫn đâu, đeo cho em đi.”

Lục Mộ Trầm vừa mới đắm chìm trong sự vui sướng khi Tống Nhiễm nhanh như vậy đã đáp ứng mình, nghe thấy lời này, đột nhiên mới hoàn hồn, vội vàng đeo nhẫn cho Tống Nhiễm, sau đó mới đứng lên.

Lưu Linh hưng phấn chạy tới, lôi kéo Tống Nhiễm nói: “Sắp mười hai giờ! Nhiễm Nhiễm mau tới thổi nến!”

Tiếp theo đó liền kéo Tống Nhiễm đến trước bàn ăn.

Trên bàn có cái bánh kem sinh nhật.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Mọi người đã châm nến, vây quanh Tống Nhiễm ở bên trong: “Sắp mười hai giờ rồi, Nhiễm Nhiễm mau cầu nguyện đi!”

Tống Nhiễm vội vàng chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại.

Không biết là ai đi đầu hát bài sinh nhật, sau đó tất cả mọi người đều đồng ca hát lên.

Đôi mắt Tống Nhiễm ê ẩm, lại nhịn không được rơi nước mắt.

Chờ mọi người hát bài mừng sinh nhật xong, mới cúi người thổi tắt nến.



“Nhiễm Nhiễm, sinh nhật vui vẻ nha!” Lưu Linh kích động ôm chặt cánh tay của Tống Nhiễm, Lưu Linh nhìn cậu Tống Nhiễm, trong mắt cũng lóe lên nước mắt, sinh nhật bạn thân tốt của mình, được cầu hôn, so với người khác cô còn vui vẻ hơn.

Bắt đầu từ cấp hai cô đã nhìn thấy Tống Nhiễm gian khổ như thế nào mới đi từng bước từng bước một cho đến hiện tại, ông trời cuối cùng cũng không phụ lòng cô ấy, cho Tống Nhiễm hạnh phúc mà cô vốn nên có.

Cô rất hâm mộ Tống Nhiễm, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng cho cô.

Tống Nhiễm nhìn thấy nước mắt trong mắt Lưu Linh, nhịn không được ôm lấy cô ấy, nghẹn ngào nói: “Mọi người cứ như vậy, em thật sự phải khóc chết mất.”

Mẹ Lục tiến lên, cười làm bầu không khí sôi nổi lên: “Ngày vui mừng, khóc cái gì chứ, nào nào nào, mọi người mở đèn lên, chúng ta cắt bánh ngọt ăn nha.”

“Được luôn!” Có người đáp một tiếng, mở đèn lớn ở trên trần nhà lên.

Lục Mộ Trầm đi tới, cầm tay Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm quay đầu lại, đôi mắt mỉm cười nhìn anh.

Anh nâng tay, giúp cô lau khô nước mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn cô.

“Móa nó! Bánh ngọt này mua ở đâu vậy? Sao lại xấu như vậy!” Bỗng nhiên, câu nói của Phó Tranh đem lực chú ý của mọi người đều tập trung lên chiếc bánh kem.

Tống Nhiễm cũng tò mò, lúc nãy chỉ lo cảm động và cầu nguyện, không nhìn kỹ chiếc bánh kem kia, nghe thấy lời này của Phó Tranh, cũng theo bản năng cúi đầu nhìn cái bánh kem trên bàn kia.

Nhưng mà, chỉ mới liếc mắt một cái, không nhịn được, bật cười.

Trên mặt bánh kem dùng nước đường vẽ một con gấu nhỏ, là con mà cô thích, nhưng bức vẽ thật sự rất xấu.

Loại kỹ năng vẽ này, chỉ có thể xuất phát từ Lục ca ca không hề có tí tế bào nghệ thuật nào nhà cô.

Cô ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, Lục Mộ Trầm lặng lẽ nhéo tay cô.

Từ Hạo phụ họa: “Đúng vậy! Bức tranh này cũng quá xấu đi! Ai mua vậy! Đến tìm cửa hàng kia đòi tiền đi! Đây không phải là hố người ta hay sao?! Móa, càng nhìn càng xấu, đặc biệt xấu!”

Bản thân mình tốn thời gian ban ngày để làm cái bánh kem lại bị tất cả mọi người ghét bỏ, trong lòng Lục Mộ Trầm tức anh ách, một ánh mắt như dao phóng tới trên người Từ Hạo: “Ngại xấu thì đừng ăn! Không nói lời nào tôi còn có thể bán người câm điếc như cậu sao?”

“Ai, tôi nói chính là cái nhà làm bánh ngọt này, lại chưa nói cậu……” Từ Hạo nhất thời không phản ứng kịp, còn đang nói, Phó Tranh bên cạnh cười đá anh ta một cước: “Có đôi mắt như chuột vậy!”

Từ Hạo sửng sốt, ngay lập tức phản ứng lại: “Ôi trời! Hóa ra đây là kiệt tác của Lục ca ca chúng ta! Xem đôi mắt heo của tôi này, có mắt như mù! Chậc chậc, kiệt tác của Lục ca ca chúng ta, quả nhiên không giống người thường nha!!”

Lục Mộ Trầm bị đùa giỡn đến nở nụ cười: “Được rồi, có cậu nói nhiều!”

Từ Hạo cười ha ha, lấy cái bánh ngọt trên bàn lại đây: “Dì ơi, cho cháu một miếng bánh to, cháu đói quá.”

Mẹ Lục cười với cậu: “Được, cho cháu miếng to, một miếng to nhất.”

“Dạ, cảm ơn dì ạ!”

Trong phòng khách một mảnh náo nhiệt, tất cả mọi người đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ăn xong bánh kem, đã là rạng sáng một giờ, các bạn bè đều tự mình quay về trường học, các trưởng bối cũng muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi, Tống Nhiễm để Lục Mộ Trầm đưa họ về, bản thân dự định ở lại trong nhà thu dọn một chút.

Mọi người lục tục xuống lầu, Tống Nhiễm tiễn Lục Mộ Trầm đến cửa nhà, lôi kéo anh dặn dò: “Lái xe cẩn thận một chút, chú ý an toàn.”

Lục Mộ Trầm ‘ừ’ một tiếng, nói: “Trong nhà trước đừng làm gì, lát anh trở về dọn.”

Tống Nhiễm cong môi cười, gật đầu nói: “Được nha.”

Lục Mộ Trầm ôm eo cô, nhẹ nhàng hôn môi cô một chút, nói: “Anh đưa họ về trước, chốc lát sẽ trở về.”

“Được, anh đi đi, em chờ anh.”

Sau khi mọi người đều đi hết, Tống Nhiễm liền bắt đầu thu dọn nhà cửa.

Trước tiên đem mấy ngọn nến trên bàn trà, trên bàn cơm, còn có trên nóc tủ đều nhặt hết lên, cất vào trong hộp sắt đựng đồ lặt vặt, tiếp đó dọn đến mấy miếng bánh mọi người đã ăn, ném vào thùng rác. Bánh ngọt có ở khắp nơi, phải lau cái bàn vài lần mới rốt cuộc dọn sạch sẽ, xong rồi lại ra ban công đem pháo mừng và dây ruy băng quét đi.

Bận việc hơn nửa tiếng, cuối cùng mới thu dọn sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.

Có chút mệt, trở lại phòng ngủ, cả người nằm trên giường nghỉ ngơi.

Đèn lớn trên trần nhà mở lên, căn phòng sáng rực đến có chút chói mắt.

Nhưng mà, có chói mắt đến mấy cũng không đấu lại chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.

Cô đưa tay nâng cao trước mắt, cứ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa như vậy, càng nhìn trong lòng càng vui vẻ, ngọt ngào như mật, so với ăn mật đường còn ngọt hơn.



Lục ca ca, Lục ca ca…….

Lục ca ca của cô sao lại tốt như vậy chứ?

Lục Mộ Trầm đưa các trưởng bối về khách sạn, thời điểm quay về đã là rạng sáng gần hai giờ.

Tống Nhiễm nghe thấy âm thanh mở cửa, ngay lập tức từ trên giường đứng lên, giày cũng chưa kịp mang, chân không chạy ra phòng khách.

“Lục ca ca!”

Cô chạy đến trước mặt Lục Mộ Trầm, vui vẻ mà nhảy lên người anh.

Lục Mộ Trầm thuận thế nâng mông cô, hai tay cô ôm cổ anh, cười khúc khích.

Lục Mộ Trầm cúi đầu hôn cô một chút, cười hỏi: “Vẫn chưa mệt?”

Tống Nhiễm vui vẻ lắc đầu: “Không mệt nha, đêm nay em cũng không muốn ngủ.”

Lục Mộ Trầm cười, nhìn quanh căn phòng: “Em đã thu dọn rồi.”

“Đúng vậy, Lục ca ca anh mệt mỏi rồi đúng không, nếu không thì tắm rửa trước?”

“Được.” Lục Mộ Trầm cười trả lời, ôm Tống Nhiễm đi vào trong phòng.

Vào phòng, Tống Nhiễm nhảy xuống từ trên người anh, ngồi xổm trước tủ quần áo, tìm quần áo cho anh tắm rửa.

Lục Mộ Trầm đi tới, cúi người xuống, ở bên tai cô, cười khẽ nói: “Cùng nhau tắm chứ? Nhiễm Nhiễm?”

Tống Nhiễm quay đầu lại nói: “Em tắm rồi.”

“Không phải không mệt sao? Đi giúp anh tắm?” Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm thật sâu.

Tống Nhiễm nhịn không được mà bật cười, nhỏ giọng nói: “Anh xấu lắm.”

Lục Mộ Trầm cưng chiều mà xoa xoa đầu cô: “Ngoan nha, anh đi xả nước trước.”

“Dạ.”

Tống Nhiễm từ trong ngăn tủ lấy ra một cái quần lót của mình, lại cầm áo ngủ và quần lót giúp Lục Mộ Trầm, sau đó liền đi vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm, máy sưởi đủ ấm, trong bồn tắm lớn đã xả được hơn nửa phần nước, khí nóng tràn ngập.

Lục Mộ Trầm đưa lưng về phía cô, đang cởi quần áo.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tống Nhiễm, quay đầu lại.

Cúc áo sơ mi mở ra ba cúc, lồng ngực gợi cảm như ẩn như hiện.

Tống Nhiễm cầm quần áo thả xuống, cười hì hì chạy tới: “Em giúp anh cởi nha, Lục ca ca.”

Lục Mộ Trầm cong môi cười, thấp giọng đáp ứng: “Được.”

Sau đó đã buông tay, thuận theo Tống Nhiễm cởi áo giúp cô.

Tống Nhiễm cúi đầu, một bên chuyên tâm cởi khuy áo cho anh, một bên nhịn không được hỏi: “Lục ca ca, sao lại chọn cầu hôn vào hôm nay vậy?”

Lục Mộ Trầm nói: “Không phải sắp đính hôn sao? Hôm nay lại là sinh nhật, là ngày tốt.”

“Chỉ là còn chưa lĩnh được chứng đâu.”

“Mùa hè sang năm là có thể lĩnh.”

Tống Nhiễm ‘a’ một tiếng, ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, mùa hè sang năm có thể lĩnh chứng.”

“Ừ.” Lục Mộ Trầm vuốt ve bên mặt cô, nói: “Mùa hè sang năm chính là bà Lục, sau này cũng không có cơ hội đổi ý.”

“Em sẽ không đổi ý đâu, em muốn cùng anh một đời một kiếp.” Tống Nhiễm nói xong, đã cởi xong hết cúc áo của Lục Mộ Trầm.

Tống Nhiễm nhịn không được duỗi tay chọc chọc cơ bụng gợi cảm của anh, cười hì hì nói: “Lục ca ca, dáng người anh sao lại tốt như vậy.”

Lục Mộ Trầm nhướng mày: “Thích không?”

Tống Nhiễm cười ha ha: “Thích muốn chết.”

Khóe miệng Lục Mộ Trầm hơi cong lên, đôi mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, sau đó bỗng nhiên nắm lấy tay Tống Nhiễm, đi xuống đặt trên dây thắt lưng của anh, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn, nói: “Cởi quần.”