Trêu Chọc Vào Lòng Anh

Trêu Chọc Vào Lòng Anh - Chương 76




Lục Diễn bị Chân Ý Ý đuổi ra ngoài, cùng Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm trở về phòng.

Tống Nhiễm nhìn ra tâm trạng sa sút của Lục Diễn bèn vội rót cho hắn một cốc nước, “Chú nhỏ, chú không sao chứ?”

Lục Diễn ngồi trên sô pha, đầu rũ xuống, không nói gì.

Tống Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía Lục Mộ Trầm, Lục Mộ Trầm lắc đầu với cô, ý bảo cô đừng hỏi.

Tống Nhiễm mím môi, đi đến bên người anh.

Lục Mộ Trầm nắm tay cô đi ra hoa viên bên ngoài.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trong hoa viên có chút ánh mặt trời, Lục Mộ Trầm nắm tay Tống Nhiễm đến chỗ xích đu ngồi xuống.

Cách cái cửa sổ sát đất trong suốt, Tống Nhiễm nhìn chú nhỏ cả người như thất hồn lạc phách ngồi bên trong thì vô cùng lo lắng, “Em thấy chú nhỏ không giống người sẽ đi quá giới hạn.”(*)

(*) Gốc là xuất quỹ: ý chỉ những người ngoại tình, đi quá giới hạn trong chuyện tình cảm. (Theo cách hiểu của editor)

Lục Mộ Trầm nắm tay Tống Nhiễm, gật đầu, thấp giọng nói: “Anh cũng tin tưởng chú nhỏ không có người khác, chú quá yêu cô ấy, căn bản là không có khả năng.”

Tống Nhiễm quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh, “Đó là hiểu lầm sao? Có hiểu lầm gì mà không thể giải thích sao?”

“Anh cũng không biết, ai cũng tin sự việc năm đó là hiểu lầm, nhưng chính chú nhỏ lại không giải thích, không có người biết nguyên nhân vì sao.”

Tống Nhiễm nhíu mày, rất khó hiểu, “Vì sao lại không giải thích?”

“Không biết, không một ai biết.” Từ năm xảy ra chuyện đó về sau, bất luận người trong nhà hỏi như thế nào, hắn cũng không chịu nói, tự nhốt mình trong phòng, không nhìn một ai, không nói chuyện với ai suốt hai tháng.

Về sau Lục Diễn ra nước ngoài, đi suốt hai năm, lúc trở về người đã gầy đi rất nhiều, tính tình cũng có sự thay đổi lớn.

Không một ai biết trong hai năm đó rốt cuộc hắn đã làm gì, ai hỏi cũng đều không nói.

Mấy năm nay hắn vẫn luôn cố gắng làm việc trong giới giải trí này, người trong nhà đều biết hắn vì lót đường cho Chân Ý Ý, lúc trước mọi người cũng khuyên hắn đi tìm cô, có hiểu lầm gì thì trực tiếp đối mặt giải thích rõ với nhau, hắn không nghe, chính mình đợi ở một bên, yên lặng che chở cho Chân Ý Ý.

Nhưng mấy năm nay, dường như hắn không chịu nổi nữa, rõ ràng là có ý muốn quay lại với cô.

Tống Nhiễm nghe Lục Mộ Trầm nói nhiều như vậy, cảm khái: “Em không thể hiểu được tình cảm phức tạp như vậy, nếu hai người yêu nhau thì còn có gì không thể nói được sao?”

Lục Mộ Trầm nắm tay cô, nhẹ giọng than một tiếng.

Tống Nhiễm kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, nhẹ nhàng gối đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Lục ca ca, chúng ta ngàn vạn lần tuyệt đối đừng như vậy, đời này vẫn còn dài, đừng để lỡ nhau, thật sự không đáng.”

Lục Mộ Trầm gật đầu, giọng nói kiên định: “Chúng ta sẽ vẫn luôn hạnh phúc.”

……

Lúc Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm đi vào, Lục Diễn đã không còn ở đây nữa.

Tống Nhiễm sửng sốt, theo bản năng nhìn xung quanh, “Chú nhỏ đâu rồi?”

Lục Mộ Trầm nói: “Chắc đã đi rồi.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Hả? Cứ như vậy mà đi rồi?” Tống Nhiễm nhíu mày, nghĩ Chân Ý Ý còn ở kế bên.

“Không biết.” Lục Mộ Trầm cầm tay Tống Nhiễm, nói: “Cự kệ chú ấy, không quản được đâu, chúng ta đến đây để chơi, vui vẻ một chút.”

Tống Nhiễm nhớ tới đêm nay chính là sinh nhật của Lục Mộ Trầm, lúc này mới vội nở nụ cười, kéo anh nói: “Chúng ta đi dạo sau núi đi, chờ ăn cơm chiều xong rồi về tắm suối nước nóng.”

Lục Mộ Trầm cưng chiều mà sờ đầu cô, cười nói: “Đều nghe em.”

…….

Khách sạn này được xây ở trên núi, mặt sau có một ngọn núi nhỏ, trong núi có mùi hoa điểu ngữ, vô cùng xinh đẹp.

Lục Mộ Trầm mang Tống Nhiễm đi ra ngoài ăn cơm trưa trước, cơm nước xong mới cùng cô đi đến phía sau núi.

Đường núi cũng không hiểm trở, rất bằng phẳng, Tống Nhiễm cùng Lục Mộ Trầm tay nắm tay, giống như đi tản bộ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, có ánh mặt trời, cũng có gió nhẹ.

Khắp núi đồi có rất nhiều lá đỏ, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống, trên mặt đất phản chiếu những điểm sáng nhỏ loang lổ.

Tống Nhiễm kéo cánh tay Lục Mộ Trầm, vui vẻ tung tăng nhảy nhót như nhảy ô vuông, cứ hướng lên trên một bậc lại một bậc mà nhảy.

Lúc này mọi người đều đi ăn cơm hoặc nghỉ trưa, trên núi không có người, toàn bộ rừng cây nhỏ đều là tiếng cười thanh thúy như chiếc chuông bạc của cô, vô cùng dễ nghe.

Lục Mộ Trầm nhìn bộ dáng vui vẻ của Tống Nhiễm, trong lòng vô cùng kiên định ấm áp, còn cả hạnh phúc nữa.

Từ lớp 11 đến bây giờ đã bốn năm rồi, tình cảm của anh và Nhiễm Nhiễm không hề lạnh nhạt đi mà ngược lại càng ngày càng tốt, mỗi một ngày đều như đang ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.

So với chú nhỏ, anh thật sự là quá may mắn.

Tống Nhiễm quay đầu lại liền thấy vẻ mặt trầm tư giống như đang suy nghĩ gì đó của Lục Mộ Trầm. Cô đứng trên bậc thang trước mặt Lục Mộ Trầm, từ chỗ cao ôm cổ anh, cười tủm tỉm hỏi: “Anh suy nghĩ cái gì đó?”

Ánh mắt Lục Mộ Trầm chứa đầy vẻ thỏa mãn cùng sủng nịch nhìn cô, thấp giọng nói: “Nghĩ là, Lục Mộ Trầm anh có tài đức gì lại có thể có được em.”



Tống Nhiễm nghe thấy lời này, đôi mắt cong cong nét cười, cô cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi của anh, có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Sao lại nói vậy nha.”

Lục Mộ Trầm cười, “Là sự thật.”

Tống Nhiễm ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, cười khanh khách nhìn Lục Mộ Trầm, nói: “Em mới là người không có tài đức gì đây, có đôi khi em cảm thấy mình không xứng với anh.”

Lục Mộ Trầm nâng tay lên, ngón cái dịu dàng lại ôn nhu vuốt ve mặt Tống Nhiễm: “Đừng nói bậy, em là người con gái tốt nhất anh từng thấy.”

Tống Nhiễm cười ngọt ngào, nhịn không được tiến đến hôn Lục Mộ Trầm một cái.

Chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền tách ra.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Hai người đối diện với nhau, trong mắt đều phiếm chút ánh sáng, giống như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.

Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu, chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm eo Tống Nhiễm, gia tăng nụ hôn này.

…….

Sinh nhật 21 tuổi của Lục Mộ Trầm, Tống Nhiễm chuẩn bị cho anh một kinh hỉ.

Ban đêm, hai người ở phòng bên ngoài hoa viên tắm suối nước nóng.

Là một suối nước nóng nhỏ đơn độc, nhưng lại dư dả để chứa hai người.

Tống Nhiễm về phòng thay bikini trước, vô cùng gợi cảm, màu đen siêu mỏng, còn có đường viền hoa, đặc biệt chuẩn bị cho Lục Mộ Trầm.

Lúc ra khỏi trong phòng, trên người khoác thêm chiếc áo tắm dài mày đen.

Trong hoa viên, trên cây treo mấy cái đèn lồng màu vàng ấm áp, một cái đèn nhỏ kia được treo ở phía trên suối nước nóng, ánh đèn nhu hòa chiếu trên mặt nước khiến bóng đêm sấn đến lại càng thêm có tình thú.

Lục Mộ Trầm đã cởi áo, ở bên ngoài đợi Tống Nhiễm.

Ánh đèn màu vàng ấm trên ngọn cây chiếu xuống dưới khiến cơ bắp trên người anh hiện lên càng rõ ràng, càng mê người.

Tuy là Tống Nhiễm đã làm chuyện thân mật nhất với anh nhưng mỗi lần thấy nửa người trên trần trụi của Lục Mộ Trầm, cô vẫn không khống chế được mà đỏ mặt.

Cái này nói chung….. Chính là sức dụ hoặc của thân thể đi.

…….

Cô chậm rì rì đi qua chỗ Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm thấy trên người cô còn bọc áo tắm dài, hỏi: “Thay quần áo chưa?”

Tống Nhiễm gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thay rồi.”

Lục Mộ Trầm liếc nhìn cô một cái, sau đó duỗi tay phủ lên dây áo tắm dài bên hông Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm theo bản năng ngừng hô hấp, không biết vì sao lúc thấy Lục Mộ Trầm hướng đến dây lưng áo tắm của mình, tự nhiên lại khẩn trương.

Cô có chút cứng đờ đứng ở đó, sau đó liền trơ mắt nhìn Lục Mộ Trầm chậm rãi cởi bỏ cái dây lưng áo của cô.

Trong nháy mắt chiếc áo tắm được cởi bỏ, Lục Mộ Trầm liền sửng sốt đứng đó.

Tầm mắt dừng trên bộ đồ ren gợi cảm của cô.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Anh nhớ rõ ngày thường Tống Nhiễm đều mặc loại nội y thiếu nữ, cái loại vô cùng thanh thuần.

Anh bỗng nhiên không nhịn được mà nở nụ cười, duỗi tay kéo Tống Nhiễm vào trong lồng ngực, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Mua khi nào?”

Trong mắt anh hàm chứa ý cười nồng đậm, Tống Nhiễm đột nhiên có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Trước….. Mua mấy ngày hôm trước.”

Tiếng cười Lục Mộ Trầm trầm thấp, ý cười trong mắt lại càng sâu.

Tống Nhiễm nhấp nhấp môi, có chút lo lắng hỏi anh: “Anh… Anh thích không?”

Lục Mộ Trầm cười hôn cô một chút, nói: “Chỉ cần là em, dáng vẻ nào anh cũng thích.”

Nói rồi lập tức bế Tống Nhiễm lên, bước xuống bậc thang, đi vào suối nước nóng.

Lục Mộ Trầm mới vừa ngồi xuống, Tống Nhiễm thuận thế ngồi lên đùi anh.

Phía dưới chỉ cách một cái quần bơi, trong nháy mắt Tống Nhiễm ngồi lên, cơ bụng bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Ánh mắt không khỏi sâu hơn vài phần, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm ôm cổ anh, có chút thẹn thùng, khuôn mặt đỏ hồng.

Cô cũng không biết nên nói cái gì, đơn giản cúi đầu, mềm mại hôn lên môi Lục Mộ Trầm, sau đó liền buông ra.

Lục Mộ Trầm cười nhìn cô, nói: “Nhiễm Nhiễm, lâu như vậy còn không biết hôn môi thế nào sao?”

Cho đến bây giờ Tống Nhiễm vẫn chưa học được cách chủ động hôn môi, mỗi một lần chủ động đều chỉ nhẹ nhàng chạm một chút.

Nghe thấy Lục Mộ Trầm nói như vậy, mặt không khỏi càng đỏ hơn vài phần, nâng mí mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Lục Mộ Trầm một cái, nói: “Anh… Không phải anh….”



Lục Mộ Trầm đột nhiên cười, giây tiếp theo liền chế trụ đầu Tống Nhiễm, cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi ấm áp ôn nhu mà triền miên hôn cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hàm răng cô, theo bản năng Tống Nhiễm liền mở miệng ra, hương bạc hà nhàn nhạt tràn ngập trong miệng, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thân thể có chút nhũn ra.

Không biết qua bao lâu, Tống Nhiễm cảm nhận được thân thể Lục Mộ Trầm có biến hóa, trong lòng cô run rẩy, dịch mông ra sau một chút theo bản năng lại bị Lục Mộ Trầm ôm chặt lấy, đầu anh chôn ở cổ cô, thật lâu sau mới khàn giọng nói: “Tống Nhiễm, em đúng là muốn mạng anh.”

…….

Lục Mộ Trầm chịu không nổi, ôm Tống Nhiễm từ suối nước nóng lên, cầm lấy áo tắm dài trên bờ bọc người cô, ôm người đi nhanh vào trong phòng.

Vào phòng, ấn công tắc đóng rèm cửa sổ sát đất một chút, không kịp ôm Tống Nhiễm đến mép giường, trực tiếp ép cô trên vách tường, cúi đầu nặng nề hôn xuống.

Anh hôn vừa nặng nề lại tàn nhẫn, Tống Nhiễm gắt gao ôm lấy cổ anh sợ té ngã, hai chân kẹp chặt bên hông anh.

Lục Mộ Trầm hôn môi cô, một đường đi xuống, vùi đầu ở trước ngực cô.

Thân thể Tống Nhiễm mềm nhũn đến phát run, đôi tay nắm chặt tóc anh.

Mặt cô đỏ bừng, nhỏ giọng mơ hồ kêu, “Lục ca ca…”

…….

Đồng hồ trên tường rất nhanh đã điểm 12 giờ.

Trên chiếc giường lớn hai mét kiểu Châu Âu, hai người trần trụi triền miên.

Nhưng mà, lúc mọi thứ được cho là ổn thỏa thì Tống Nhiễm bỗng dưng cảm nhận được một cỗ nhiệt truyền đến trong thân thể.

Lục Mộ Trầm đang chuẩn bị cởi quần lót của cô, cô hoảng sợ, đột nhiên đè lại tay anh.

Cho tới lúc này đã là cực hạn của Lục Mộ Trầm rồi, bỗng dưng bị Tống Nhiễm đè tay khiến anh ngẩng đầu, đôi mắt có chút đỏ lên nhìn chằm chằm cô, thanh âm khàn khàn không thể kìm nén, “Làm sao vậy?”

Âm thanh Tống Nhiễm run run, “Em, em, em…. Hình như cái kia của em đến….”

Cả người Lục Mộ Trầm cứng đờ, khó có thể tin mà nhìn cô.

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lại cỗ chất lỏng ấm nóng vọt tới, Tống Nhiễm quả thực muốn khóc, “Hu hu hu, hình như đúng thật….”

Lục Mộ Trầm: “….”

…….

Lục Mộ Trầm ở phòng tắm tắm nước lạnh nửa tiếng, lúc đi ra đã là 12 rưỡi.

Anh mặc cáo tắm dài màu đen, dây lưng của áo tắm có chút lỏng lẻo hờ hững rũ xuống bên hông.

Tống Nhiễm đã mặc xong áo ngủ ngồi ở mép giường chờ anh.

Thấy Lục Mộ Trầm ra liền lo lắng hỏi anh, “Lục ca ca…. Anh có sao không?”

Lục Mộ Trầm nhìn cô, quả thực có chút dở khóc dở cười, sau một lúc lâu mới lắc đầu, “Còn chịu đựng được.”

Tống Nhiễm cũng không dám ôm anh, vô cùng áy náy, “Gần đây bà dì của em không chuẩn lắm, em cũng không biết….”

Lục Mộ Trầm đi qua, ngồi bên người cô, lôi kéo tay cô, nhìn cô hỏi: “Thời gian không chuẩn lắm có tổn hại đến thân thể không? Khi nào trở về liền tìm thầy thuốc trung y xem thử?”

Tống Nhiễm gật gật đầu, “Được.”

Lục Mộ Trầm thấy bộ dáng Tống Nhiễm có chút tự trách, sờ sờ đầu cô, an ủi nói, “Không sao, cũng không phải cái gì quan trọng.”

Tống Nhiễm nói: “Hôm nay là sinh nhật anh.”

Lục Mộ Trầm sửng sốt, nhì về phía cô, sau đó liền cười một cách vui vẻ, “Em mà không nói thì anh cũng quên mất.”

Tống Nhiễm từ trên giường đứng lên, chạy đến trên sô pha, từ túi nhỏ của mình lấy ra một thứ, sau đó lại chạy về mép giường, “Mấy ngày hôm trước em đến một ngôi chùa, giúp anh xin một cái bùa hộ mệnh, phù hộ anh cả đời khỏe mạnh, bình bình an an.”

Nói, liền đem đồ nhét vào lòng bàn tay Lục Mộ Trầm: “Em thấy đời người quan trọng nhất chính là bình an khỏe mạnh, cái bùa hộ mệnh này, chờ đến khi về nhà, em giúp anh để vào bên trong chiếc gối đầu, để nó có thể luôn phù hộ anh.”

Cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết nên tặng món quà nào thì tốt, sau nghĩ lại, không có gì có thể quan trọng hơn so với việc Lục ca ca khỏe mạnh bình an, vì thế nhân ngày đó là ngày tốt, leo lên trên đỉnh núi Ngọc Tuyền, cầu giúp Lục Mộ Trầm cái bùa bình an này.

Lục Mộ Trầm nhìn bùa bình an trong lòng bàn tay mình, không biết vì sao đôi mắt bỗng nhiên có chút chua xót, anh ngẩng đầu nhìn Tống Nhiễm, nhẹ giọng gọi cô, “Nhiễm Nhiễm….”

Tống Nhiễm cười cười, nói: “Lục ca ca, sinh nhật vui vẻ nha, tầm này sang năm, chờ đến tầm này sang năm là anh có thể cưới em về nhà.”

Lục Mộ Trầm nghe xong cũng cười, giơ tay ôn nhu vuốt ve gương mặt Tống Nhiễm, ánh mắt nhìn cô thật sâu, thấp giọng nói: “Cảm ơn Nhiễm Nhiễm.”

Tống Nhiễm nhếch miệng cười, “Không có gì nha.”

Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lục Mộ Trầm nâng mặt Tống Nhiễm, nhẹ nhàng hôn môi cô một chút, cười nói: “Không làm được, thì thân mật chút đi.”

Đôi mắt Tống Nhiễm cong lên, ngọt ngào gật đầu, “Được!”

Lục Mộ Trầm nhìn vào đôi mắt cô, lại cúi đầu, ở trên mắt cô nhẹ nhàng hôn một cái, vô cùng ôn nhu, thấp giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, anh yêu em.”

Tống Nhiễm ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán ở lồng ngực anh, tiếng nói mềm mại, nói: “Em cũng yêu anh, Lục ca ca.”