Lục Mộ Trầm cùng Tống Nhiễm quyết định đi du lịch kết hôn, mẹ Lục tư tưởng cởi mở, chỉ nói nếu hai người cảm thấy thoải mái thì cứ đi thôi.
Tống Nhiễm tốt nghiệp đã hơn một năm, gần đây mới vừa quay xong một bộ phim, trong tay cũng không tiếp nhận công việc nào khác, chuyện quan trọng bây giờ là đi du lịch kết hôn.
Bất quá Lục Mộ Trầm học liên tục lên sĩ và tiến sĩ, lại thuận tiện giúp ba Lục quản lý công ty, cơ bản ngày thường đều trong nhà, công ty, phòng tng lục ca ca ở bên nhau, mỗi ngày đều giống hưởng tuần trăng mật.hí nghiệm làm liên tục, bận đến không chịu được.
Lục Mộ Trầm bận, Tống Nhiễm cũng không nóng vội đi du lịch kết hôn, dù sao ngày nào cũng ở cùng Lục Mộ Trầm giống như hưởng tuần trăng mất đi.
Toonga Nhiễm không giống như nhiều diễn viên nổi tiếng khác, một năm 365 ngày làm việc không ngừng nghỉ. Cô có tiết tấu của riêng mình, mỗi năm diễn một bộ, sẽ lựa chọn kịch bản cẩn thận, thời gian quay sẽ nghiêm túc quay, lúc không quay thì tiếp tục sinh hoạt như bình thường, nghỉ ngơi thật tốt.
Một năm có vài tháng đóng phim bên ngoài, còn dư lại vài tháng trở về với gia đình.
Gần đây cô ở nhà chờ, thích nấu canh.
Vốn dĩ Lục Mộ Trầm không muốn quản lý công ty gia đình, nhưng lần trước ba Lục có nói với anh mấy lời thấm thía, đại khái nói anh là con trai duy nhất của ông, vẫn hy vọng anh có thể kế thừa công ty. Anh làm nghiên cứu khoa học, anh có thể duy trì nhưng cũng hy vọng anh có thể rút thời gian ra ngoài học tập một ít kinh doanh quản lý.
Cho nên hiện tại Lục Mộ Trầm ngoài công ty và phòng thí nghiệm hai bên đều cố gắng, tinh lực anh rất tốt, anh giống như người sắt, buổi tối thường xuyên thức đêm tăng ca, nhưng Tống Nhiễm đau lòng không chịu nổi, tìm cụ trung y để kê đơn thuốc, lâu lâu sẽ nấu cho Lục Mộ Trầm canh bổ thân thể.
Buổi tối 8 giờ.
Lục Mộ Trầm hết bận ở công ty lập tức trở về nhà, mới vừa vào cửa, đã nghe đến một hương vị gà hầm nhân sâm.
Biết Tống Nhiễm lại tự nấu canh cho anh, trên mặt lộ ra ý cười.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tống Nhiễm ở phòng bếp nấu canh, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức buông cái muôi xuống, quay đầu chạy ra phòng khách
Lục Mộ Trầm đang đổi giày, cô vui vẻ chạy tới, giúp Lục Mộ Trầm xách túi: “Ưm đang chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, chắc là mệt muốn chết rồi, em mở nước tắm cho anh, anh tắm trước cho bớt mệt mỏi” Một bên nói, một bên giúp Lục Mộ Trầm áo khoác tây trang cởi ra, móc ở khuỷu tay.
đột nhiên Lục Mộ Trầm ôm cô, cằm để ở đỉnh đầu cô.
Tống Nhiễm ngẩn người: “Lục ca ca, làm sao vậy?”
“Không có gì, nhớ em muốn chết.”
Tống Nhiễm cười nhạo, trở tay rồi ôm lấy Lục Mộ Trầm: “Em cũng rất nhớ anh, vốn dĩ hôm nay chuẩn bị tới công ty tìm anh nhưng ban ngày thím nhỏ gọi điện thoại cho em kêu em cùng đi một chuyến đến bệnh viện, em không kịp tìm anh.”
Lục Mộ Trầm sững sờ: “Thím ấy làm sao vậy?”
Tống Nhiễm từ trong lòng ngực Lục Mộ Trầm ra, ngửa đầu nói: “Không phải em biết cụ già trung y sao thím nhỏ muốn tìm trung y điều trị thân thể, nên em mang thím ấy đi cùng một chút.”
“À”
“Đúng rồi, anh đừng có nói với chú nhỏ nha”
Lục Mộ Trầm kỳ quái: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, dù sao anh cũng đừng nói.” Tống Nhiễm một bên nói một bên lôi kéo Lục Mộ Trầm đi vào phòng ngủ.
Vào phòng ngủ, bảo Lục Mộ Trầm thay quần áo, cô đi vào phòng tắm giúp anh mở nước tắm.
Mùa đông cô thích ngâm trong bồn tắm, mỗi ngày đều dùng bồn tắm, sau khi lau chùi một chút rồi lấy nút lấp kín lại.
Cô cúi người điều chỉnh nhiệt độ nước, Lục Mộ Trầm ôm cô từ phía sau, cằm để ở trên vai cô, thấp giọng nói: “Cùng nhau tắm.”
Tống Nhiễm sửng sốt, nói: “Còn đang nấu canh trong nồi”
“Tắt đi.”
“……” Tống Nhiễm quay đầu lại, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, nhịn không được cười, nói: “Anh không mệt hả?”
“Ừ”
“Đừng náo loạn, anh ngâm bồn nghỉ ngơi một lát, em đi làm cơm chiều, chờ anh tắm xong có thể ra ăn cơm rồi.” Tống Nhiễm điều chỉnh nhiệt độ nước ổn rồi từ trong lòng ngực Lục Mộ Trầm đi.
Lục Mộ Trầm nắm tay cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu: “Anh không muốn ăn cơm, hiện tại tương đối anh muốn ăn em.”
Lời nói vừa dứt, liền ôm lấy eo Tống Nhiễm, cúi đầu hôn xuống.
Tống Nhiễm cười nghiêng đầu trốn đi: “Anh đừng phiền nữa, trước đi tắm rửa, nghỉ ngơi một lát buổi tối cho anh.”
Lục Mộ Trầm nghe thấy lời này, đôi mắt đen của anh lập tức sáng lên
Tống Nhiễm đẩy anh: “Mau thả em ra.”
“Buổi tối cho anh?” Lục Mộ Trầm nhìn cô chằm chằm lặp lại.
Tống Nhiễm mím môi cười, gật gật đầu.
Ánh mắt Lục Mộ Trầm thật sâu mà nhìn cô chăm chú, sau một lúc lâu, rốt cuộc cũng vừa lòng khóe miệng mang ý cười, buông lỏng cô ra.
……
Tống Nhiễm chuẩn bị xong đồ ăn, rồi chờ Lục Mộ Trầm bưng nồi ra.
Một món rau cải trắng xào, một món cà chua trứng gà, thịt kho tàu, khoai tây nấu thịt bò, lại hầm canh gà thuốc riêng cho Lục Mộ Trầm.
Nửa giờ sau, Lục Mộ Trầm tắm rửa xong.
Trong nhà nhiệt độ đủ ấm nên anh chỉ mặc áo thun trắng ngắn tay rộng thùng thình, chiếc quần màu đen rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng bếp.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tống Nhiễm đang chuẩn bị xào cải trắng,dầu trong nồi đã nóng cô quay mặt sang một bên, rất cẩn thận chuẩn bị đổ cải trắng xuống, Lục Mộ Trầm bước nhanh tới: “Để anh”
Một tay lấy bắp cải trong từ tay Tống Nhiễm, tay kia lấy cái sạn từ tay cô rồi nói với cô: “ Đứng xa một chút.”
Cho dù từ nhỏ đã nấu cơm, nhưng Tống Nhiễm vẫn có chút sợ dầu bắn, lúc còn nhỏ xào rau bị dầu bắn dầu bắn phỏng.
Lục Mộ Trầm vừa tới, cô nhếch miệng cười, vui vẻ chạy tới cửa phòng bếp: “Anh cẩn thận một chút nha, đừng để bị phỏng.”
Động tác của Lục Mộ Trầm thuần thục mà đổ cải trắng vào nồi, nháy mắt dầu bắn văng khắp nơi, nhưng xào vài cái, những hạt dầu bắn bị bao phủ lại.
Tống Nhiễm cười hì hì chạy đến trước mặt Lục Mộ Trầm, ôm eo anh: “Vẫn là Lục ca ca lợi hại.”
Lục Mộ Trầm hơi cong môi dưới “Ừ, anh biết.”
Ngước mắt nhìn về phía Tống Nhiễm, trong mắt hiện lên ý cưòi đầy ẩn ý.
Tống Nhiễm biết anh lại xuyên tạc ý của cô, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, thở phì phò mà nhéo bên hông anh một cái: “Chán ghét.”
Lục Mộ Trầm nhịn không được cười, tâm tình có chút tốt hơn.
Ở bên ngoài mệt mỏi lại vất vả, một khi chỉ cần trở về nhà cùng bên nhau với Tống Nhiễm, nháy mắt mệt mỏi trong một ngày đều có thể tiêu tán.
Tống Nhiễm cầm chén đi tới bên cạnh Lục Mộ Trầm, mở nắp nồi canh ra, lấy cái cái muôi múc canh vào bát.
Cô múc trước một muỗng nhỏ, thổi thổi, cầm chén tiếp đưa đến miệng Lục Mộ Trầm: “Anh nếm thử đi.”
Lục Mộ Trầm há miệng uống một ngụm.
“Uống ngon không?”
“Ừ, uống ngon.”
Tống Nhiễm cười haha: “Vậy xíu nữa anh uống nhiều một chút, tốt cho thân thể.”
Lục Mộ Trầm ôn nhu cười: “Đã biết, sẽ uống sạch toàn bộ.”
Kỳ thật Lục Mộ Trầm không thích uống canh thuốc, rất đắng.
Nhưng bởi vì Tống Nhiễm đặt biệt nấu riêng cho anh cho nên mỗi lần đều sẽ uống cho sạch sẽ.
Tống Nhiễm múc canh vào trong tô, rồi sau đó tiếp tục dùng đôi đũa gắp toàn bộ gà đen(*) lên bỏ vào.
(*) mình nghĩ đây là gà ác trong gà hầm thuốc Bắc á
Bưng đĩa canh lên bàn, quay về Lục Mộ Trầm đã xào xong cải trắng đang dọn ra.
Tống Nhiễm vội vàng chạy tới, cúi đầu ngửi ngửi, vẻ mặt thỏa mãn, “Thơm quá đi.”
Lục Mộ Trầm cười: “Mang ra đi, anh dọn cơm.”
“Này.”
Lục Mộ Trầm xới hai chén cơm ra, mới vừa lên trên bàn, Tống Nhiễm đã vội vàng bưng chén cơm kia đi, sau đó lấy bát canh gà bằng sứ đẩy đến trước mặt anh nói: “Anh đừng ăn cơm, ăn con gà này đi.”
Một mùi vị thuốc xộc vào mũi, Lục Mộ Trầm dở khóc dở cười, hạ chiếc đũa xuống gắp một miếng thịt gà đưa đến miệng Tống Nhiễm: “Em cũng ăn chút đi.”
Tống Nhiễm vội lắc đầu không ngừng: “Em không ăn! Em không ăn vô mùi vị này, rất đắng.”
“Ăn mới tốt cho thân thể, ngoan, nhiều ít cũng nên ăn chút.”
Tống Nhiễm chịu không nổi bộ dạng ôn nhu của Lục Mộ Trầm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Em chỉ ăn một miếng còn dư lại anh phải ăn toàn bộ sạch sẽ.”
“Được, anh ăn hết toàn bộ.” Lục Mộ Trầm cười trả lời cô.
Tống Nhiễm mím môi, do dự hơn nửa ngày mới lấy hết can đảm mở miệng.
Có mùi thuốc, gian nan mới nuốt xuống được.
Vừa ăn xong, lập tức gắp một miếng khoai tây nhét vào miệng mình.
“Ăn từ từ, đừng để nghẹn.”
Tống Nhiễm ăn một miếng khoai tây, mới che được chút mùi vị kia lại, không nhịn được hỏi Lục Mộ Trầm: “Lục ca ca, anh không cảm thấy cái này rất khó ăn sao?”
Lục Mộ Trầm đang uống canh, nghe nói ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ý cười: “Muốn nghe nói thật không?”
“……”
Ý cười trong mắt Lục Mộ Trầm càng sâu, nói: “Thật sự rất khó uống.”
Tống Nhiễm nghe nói xong, bỗng dưng mở to hai mắt: “…… Vậy…… Vậy anh mỗi lần còn uống hết.”
Lục Mộ Trầm cười: “Vợ của anh vất vả làm cho anh để bồi bổ cơ thể như vậy, đương nhiên phải uống hết toàn bộ rồi.”
Tống Nhiễm cắn môi: “Nhưng…… Không phải rất khó uống sao……”
“Nhưng quả thật đối với cơ thể rất tốt.” Lục Mộ Trầm giơ tay sờ mặt Tống Nhiễm, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú: “Nhiễm Nhiễm, Lục Mộ Trầm anh không biết có tài đức gì mới có thể có được em.”
Tống Nhiễm chợt nghe thấy lời này, ngẩn người ngay sau đó một trận ấm áp dâng lên trong lòng, có chút thẹn thùng mà cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em ngốc muốn chết, anh còn khen em.”
Lục Mộ Trầm vuốt lỗ tai cô, cười nói: “Ngốc một chút cũng không sao, chồng em thông minh là được.”
Tống Nhiễm nghe nói bỗng dưng ngẩng đầu, vừa buồn cười lại vừa tức giận trừng mắt: “Anh thật sự cảm thấy em ngốc sao?!”
Lục Mộ Trầm cười.
Cô nhấc chân đá anh: “Anh phiền quá đi!”
……
Ăn cơm chiều, Tống Nhiễm chuẩn bị thu dọn chén đũa, bị Lục Mộ Trầm ngăn lại, nói: “Em nghỉ ngơi đi, giữ lại anh làm.”
“Em bận một ngày chắc cũng mệt mỏi rồi, dù sao anh cũng không có việc gì làm, vẫn là để anh làm đi”
Tống Nhiễm muốn dọn mấy cái đĩa đi, bị Lục Mộ Trầm kéo tay, anh nâng mắt lên, trong mắt hàm chứa vài phần ý cười ái muội ý thấp giọng nói: “Nghỉ ngơi một lát, giữ lại tinh thần đi.”
Tống Nhiễm nghe xong chợt sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “…… Anh, anh thật phiền mà Lục Mộ Trầm!”
Cho dù ở bên nhau lâu như vậy, mỗi lần Lục Mộ Trầm đùa giỡn cô, vẫn không nhịn được lại đỏ mặt.
Cô lười quản anh, dậm chân chạy vào phòng ngủ.
……
TRước đó Tống Nhiễm tới kỳ kinh nguyệt, thời gian đó Lục Mộ Trầm không chạm vào cô. Đêm nay nhất định là một đêm‘ chiến đấu kịch liệt ’, Tống Nhiễm nghỉ ngơi một lát, tự giác đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm rửa xong, lại tỉ mỉ đánh răng.
Lúc đi ra, Lục Mộ Trầm đã thu dọn chén đũa sạch sẽ đang đứng trên ban công bên ngoài phòng ngủ gọi điện thoại.
Tống Nhiễm đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Mộ Trầm nhìn cô cười, duỗi tay xoa đầu cô.
Nói chuyện công ty Tống Nhiễm nghe không hiểu, kéo cánh tay Lục Mộ Trầm đầu dựa trên vai anh.
Bên ngoài tối đen như mực, chỉ có mấy ngôi sao trên bầu trời chói lọi.
Vào mùa đông gió lạnh rào rạt, trên ban công có chút lạnh.
Lục Mộ Trầm vuốt tay lạnh của Tống Nhiễm, nói ngắn gọn rất nhanh liền cúp điện thoại.
Sau đó anh ném điện thoại lên sô pha ngoài ban công, giây tiếp theo ôm ngang Tống Nhiễm lên.
Theo bản năng Tống Nhiễm ôm cổ anh.
Một mùi hương ngọt ngào của sữa tắm con bò bay vào chóp mũi, Lục Mộ Trầm cười nhẹ: “Nhiễm Nhiễm, càng ngày càng ngoan nha.”
Tống Nhiễm ở bên hông anh nhéo một cái: “Không được nói!”
Lục Mộ Trầm cười càng vui vẻ hơn, ôm Tống Nhiễm đến trên giường, cúi người hôn trên trán cô một cái: “Chờ anh đi đánh răng.”
Tống Nhiễm ‘ dạ ’ một tiếng, kéo chăn qua che mình lại.
Lục Mộ Trầm vào phòng tắm đánh răng, cởi quần áo tắm lại một lần nữa.
Lúc đi ra, Tống Nhiễm khóa mình trong chăn, như con đà điểu nhỏ.
Lục Mộ Trầm cười cô “Trốn đi làm gì, còn thẹn thùng à?”
“Ai thẹn thùng?” Tống Nhiễm mạnh miệng, bướng bỉnh nói: “Em lạnh được chưa hả!”
“Được được được, em nói cái gì chính là cái đó.” Giọng điệu của Lục Mộ Trầm cưng chiều, mắt đầy ý cười.
Anh đi đến trước tủ đầu giường tìm kiếm gì đó bên trong.
“Anh đang tìm gì vậy?” Tống Nhiễm nghiêng người nhìn anh.
Lục Mộ Trầm cuối cùng lật một cái nói: “Bao không có, anh đi xuống mua.”
Nói xong đem ngăn kéo đóng lại rồi lấy quần áo từ trên giá xuống mặc vào.
Tống Nhiễm từ trên giường ngồi dậy, giữ chặt anh: “Không có thì không có thôi.”
Lục Mộ Trầm sửng sốt, nhìn về phía cô.
Tống Nhiễm lại liếm môi nói: “Có thì sinh thôi dù gì cũng chả sao.”