“Sao em không nói gì?” Khương Bái không nghe thấy lời cảm ơn, vì vậy lại thúc giục. “Nói đi, tôi đang chờ để nghe đây.”
Sau đó ghé lại gần tai cô, “Nếu em xấu hổ thì có thể nói nhỏ một chút, chỉ cần tôi có thể nghe thấy là được.”
Đôi môi mỏng của Dương Thư kề sát vành tai anh, vô thức tránh về phía sau.
Cô há hốc miệng, ngay từ chữ đầu tiên đã mắc kẹt trong cổ họng.
『Anh đúng là ông xã của em, yêu anh quá đi mất!』
Sau khi câu nói này lướt qua trong đầu, Dương Thư không khỏi rùng mình một cái, cảm thấy khó chịu.
Vốn dĩ những lời buồn nôn và già mồm này cô cũng hay nói, thường thì lúc cô và Khương Ngâm dính lấy nhau cũng như thế.
Nhưng bị người này yêu cầu nói, còn gọi là ông xã, cô cảm thấy không đúng lắm.
Sau hai giây làm công tác chuẩn bị, gò má cô hơi nóng lên, cuối cùng cũng từ bỏ.
Cô bình tĩnh đứng dậy khỏi lòng anh, ngáp một cái, rồi giả ngốc với anh: “Tôi buồn ngủ quá, tôi đi tắm rồi ngủ đây.”
Cô nói rồi đi đến mở vali, tìm bộ đồ ngủ và sữa rửa mặt dưỡng da mà cô đã mang theo.
Trên ghế sô pha, Khương Bái nhìn chằm chằm bóng dáng yêu kiều của cô, một lúc sau mới đứng dậy: “Không muốn nói ra miệng cũng được.”
Dương Thư quay đầu nhìn qua: “?”
Khương Bái cởi cúc áo bước lên trước, ánh mắt sâu xa nhìn cô: “Tôi chấp nhận cảm ơn bằng hành động.”
Dương Thư nhận ra ý định của anh, vô thức lùi lại: “Tôi đi tắm trước đã.”
“Cùng nhau tắm?”
Dương Thư không hiểu sao lại nhớ tới lần trước, nhướng mày khiêu khích: “Anh muốn tôi chụp ảnh khỏa thân lần nữa sao?”
Khương Bái híp híp mắt: “Nếu em thật sự muốn chụp, tôi có thể cân nhắc.”
Anh lại gần, nhỏ giọng bổ sung, “Chẳng qua… khả năng là em sẽ phải trả giá một chút.”
Dương Thư: “…”Đọc Full Tại Đọc Truyện
Quá lười cãi nhau với anh, Dương Thư đẩy người ra, sau khi vào phòng tắm liền đóng cửa khóa lại.
Cô nhìn chiếc vòng trên cổ phản chiếu qua gương, những viên kim cương rất sáng bóng và được làm rất tinh xảo.
Dương Thư là một tín đồ thời trang, nhận ra thương hiệu trang sức này, giá của chiếc vòng cổ này không hề rẻ.
Khương Bái vung tiền cũng thật là hào phóng quá đi.
Sinh nhật năm sau của anh là ngay sau năm mới, có vẻ như cô cũng nên chuẩn bị thật cẩn thận.
Dù sao cũng đã nhận được món quà quý giá như vậy từ anh, phải trả lại gì đó tương xứng chút.
Sợ làm hỏng trong lúc tắm, cô tháo sợi dây chuyền ra, bỏ vào một chiếc túi nhỏ hút chân không trong suốt bên cạnh, sau đó thay quần áo rồi đi tắm.
Khi cô từ phòng tắm đi ra, Khương Bái đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân dài thoải mái vắt chéo, trên đùi là một cái máy tính xách tay, không biết đang bận cái gì.
Nghe thấy động tĩnh, anh đặt máy tính xuống và đứng dậy, giọng nói uể oải, chứa đựng tiếng cười: “Nhanh thế à.”
Dương Thư không trả lời, giả vờ như không quen biết với anh, bình tĩnh tìm đồ dưỡng da của chính mình, rồi làm từng bước dưỡng da.
Khương Bái liếc nhìn cô một chút, sau đó bước vào phòng tắm.
Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, Dương Thư dưỡng da xong thì lên giường nằm, chơi điện thoại chưa được bao lâu anh đã ra ngoài.
Cô cầm điện thoại, nhạc nền nhỏ vang lên bên tai, vừa nghe thấy động tĩnh đã ngây người quay đầu lại.
Gương mặt Khương Bái anh tuấn, khí chất hào hùng, tóc trên trán còn ướt đẫm hơi nước, một giọt nước óng ánh trượt xuống thái dương, chảy xuống đường cong mềm mại xinh đẹp của quai hàm.
Khương Bái ngồi ở mép giường, nghiêng người: “Nhìn cái gì vậy?”
Anh lấy điện thoại của cô, tắt đoạn video nhỏ và đặt nó sang một bên, yết hầu động đậy, tiến lên phía trước muốn hôn cô.
Dương Thư nghiêng đầu né tránh, chỉ vào cái chăn bông duy nhất trên giường: “Một phòng, một giường, như vậy cũng được, nhưng tại sao chỉ có một cái chăn?”
Khương Bái liếc nhìn: “Khách sạn người ta tiêu chuẩn thấp, một giường một chăn cũng không thể là do tôi được. Nếu em không hài lòng, tôi có thể đi lấy một cái chăn khác cho em, nhưng mà…”
Anh dừng lại, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô từ đầu đến chân, nói đầy ẩn ý, ”Chia chăn hay không chia thì chẳng phải cuối cùng kết quả cũng như nhau sao?”
Dương Thư nghẹn ngào, nhớ tới lần trước không hiểu sao cô lại chui vào chăn bông của Khương Bái, ôm anh ngủ cả đêm.
Đến bây giờ Dương Thư vẫn chưa nghĩ ra, lý do vì sao cô ôm Khương Bái ngủ đêm hôm đó.
Cô nhớ rõ bản thân khi ngủ không có tật kéo chăn.
Dương Thư cảm thấy tối nay phải kiểm chứng lại, suy nghĩ một chút nói: “Tuy rằng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chúng ta trước khi đi ngủ vẫn phải tuân thủ những điều nên tuân thủ. Vì mặt mũi anh, tôi nguyện ý ngủ cùng giường với anh. Anh không thể được voi đòi tiên, kêu người đem thêm một cái chăn bông tới đi.”
Khương Bái suy nghĩ một lát, hình như có chút khó xử: “Nếu em muốn một chiếc chăn bông khác, chẳng phải nhân viên phục vụ biết rằng chúng ta đang ngủ riêng sao? Nếu không thể dùng chung chăn bông với bạn gái của mình, tôi sẽ mất mặt lắm.”
Dương Thư nhịn không được liếc mắt, đầu óc luật sư chẳng phải rất thông minh à, sao hôm nay lại không hiệu suất như thế chứ: “Anh cứ nói với anh ta rằng bạn gái anh sợ lạnh không được sao? Dáng vẻ quan tâm như thế, nói không chừng người ta còn tưởng anh là một người rất ôn nhu, cho anh thêm chút mặt mũi.”
“...”Đọc Full Tại Đọc Truyện
” Tôi nói không đúng à?” Dương Thư cảm thấy mạch não mình rất tốt.
Khương Bái cười bất đắc dĩ: “Em giúp tôi nghĩ cả lý do như vậy rồi, tôi đương nhiên không thể từ chối.”
Anh cầm lấy điện thoại cố định ở đầu giường, quay số bàn lễ tân, nói bằng tiếng Anh lưu loát, truyền đạt ý của Dương Thư cho họ.
Sau khi cúp máy, anh nói với Dương Thư: “Một lát nữa họ sẽ đem qua, em hài lòng chưa?”
Dương Thư nhún vai: “Không có gì phải hài lòng hay không hài lòng cả. Tôi đang tuân theo quy tắc của trò chơi, chúng ta nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ thì phải lấy tuân theo quy tắc đã đặt ra.”
Khương Bái nghe những điều vô nghĩa của cô, thờ ơ nhún vài: “Được rồi, em nói đúng, nghe lời em.”
Khách sạn này phục vụ rất tốt, không lâu sau tiếng gõ cửa vang lên.
Khương Bái đi ra mở cửa, quả nhiên nhân viên đã mang chăn bông đến.
Vì nghe nói bạn gái sợ lạnh, nên người ta có lòng tốt đưa đến tận hai cái chăn bông.
Khương Bái nhìn hai cái chăn bông mà nhân viên đưa cho, mí mắt giật lên hai lần, cuối cùng quyết định giữ một cái, trả lại cái thừa.
Anh sợ nếu nhận cả hai, trong đầu Dương Thư chợt lóe lên, phát hiện có thể lấy một cái làm đệm giường, một cái làm chăn bông, bắt anh nằm trên sàn nhà mà ngủ.
Vậy thì thảm cho anh rồi.
Nhất định không thể cho cô cơ hội này được.
Khương Bái thầm tính toán, sau đó khóa cửa rồi quay trở lại.
Chăn bông được ném lên giường, Khương Bái xốc chiếc chăn cô đang đắp và chui vào.
Dương Thư giật mình tránh sang một bên, chưa kịp hỏi anh vì sao lại ngủ ở đây thì Khương Bái đã đè lên người, cắn vào vành tai cô, thở ra hơi ấm, khàn giọng nói: “Có ngủ riêng thì cũng phải làm xong chuyện chính đã.”
Thân thể Dương Thư khẽ run lên, trên mặt lộ ra vẻ đỏ bừng.
Kể từ khi Khương Bái đi công tác đến nay, cả hai chưa bao giờ thân mật.
Dương Thư sớm biết anh muốn, chỉ là chưa có cơ hội nên đã nhịn lại.
Đầu ngón tay hơi thô ráp của anh vuốt ve gương mặt mềm mại, lông mi dài đen dày tự nhiên rũ xuống, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ hé mở: “Mấy ngày nay đi công tác, em có nhớ tôi không?”
Giọng nói anh rất nhỏ, mang theo vẻ mê hoặc lòng người.
Trái tim Dương Thư có chút run rẩy, cắn chặt môi, phủ nhận: “Không nhớ.”
Khương Bái bị cô làm cho tức giận: “Cái miệng này của em, không thể nói những lời dễ nghe à?”
Anh bá đạo hôn cô một cách mãnh liệt, như thể trừng phạt.
Một lúc lâu sau, anh vân vê mấy ngón tay, nhìn chằm chằm một chút rồi thì thầm vào tai cô như đang tán tỉnh: “Ngoài miệng thì nói là không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thật.”
Dương Thư: “...”
Anh khẽ cong môi, một lần nữa tiến tới hôn cô.
(*) Beta: Mé! Tự dưng quất câu này làm tui nhớ tới mấy truyện tổng tài bá đạo phiên bản mì ăn liền ghê
––––––
Dương Thư trên máy bay nghỉ ngơi không tốt, về khách sạn lại giày vò đến rất muộn, tắm rửa xong liền lên giường ngủ.
Khương Bái ngày mai sẽ đến bệnh viện gặp khách hàng, anh quấn áo choàng bước ra khỏi phòng tắm, đi đến bàn làm việc, bật máy tính sắp xếp một số tài liệu.
Sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, Khương Bái đã tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn với ánh sáng mờ ảo.
Anh gõ bàn phím rất nhẹ, cẩn thận, cố gắng không tạo ra tiếng ồn lớn.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút.
Sau khi hoàn thành công việc, Khương Bái đóng máy tính và đứng dậy.
Cô gái trên giường đã ngủ, hoàn toàn bị chăn bông che lấp. Khuôn mặt cô rất xinh đẹp dù không trang điểm, đôi mắt híp lại, không biết đang mơ thấy gì mà khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt.
Khương Bái nhìn chằm chằm một lúc, không biết vì sao, khoé miệng bỗng nhếch lên.
Nhìn chiếc chăn bông mà Dương Thư đặc biệt để lại cho mình, Khương Bái do dự một lúc rồi ném chăn bông xuống đất.
Sau một loạt tiếng sột soạt, anh nhấc chăn của Dương Thư lên, thuận thế ôm cô vào lòng.
Cô mơ mơ màng màng chui vào trong ngực anh, cánh tay ôm lấy eo anh.Đọc Full Tại Đọc Truyện
Khương Bái trầm mặc nhìn cô, môi mỏng khẽ mấp máy, im lặng nói: “Nhìn đi, là tự em dính lại ôm tôi.’’:
Anh hài lòng rồi tắt đèn, đi ngủ.
––––––––
Sáng sớm, ánh nắng mỏng manh tràn vào qua khe hở giữa các tấm rèm.
Dương Thư ngủ rất ngon, duỗi eo mở mắt ra.
Trong khách sạn không còn bóng dáng của Khương Bái, chỉ có duy nhất một mình cô.
Tối qua Khương Bái nói là hôm nay sẽ đến gặp khách hàng bàn công việc trước, rồi mới đi trượt tuyết với cô.
Cô ngồi dậy, thấy bên cạnh có một chiếc chăn bông, là của Khương Bái.
Vậy là tối qua cô đã không vượt giới hạn.
Quả nhiên, lần trước chỉ là ngoài ý muốn.
Khách sạn có bữa sáng miễn phí, sau khi Dương Thư dậy rửa mặt, trang điểm xong xuôi, tự mình ăn một chút bữa sáng.
Sau đó cô cầm chiếc máy ảnh trên tay đi dạo.
Hôm nay trong nước đang là giao thừa, đèn lồng đỏ treo trên đường phố, chợ bán thức ăn náo nhiệt, chắc hẳn mọi gia đình đều đang chuẩn bị đón năm mới.
Trên đường phố Serbia, cuộc sống của mọi người vẫn diễn ra thường ngày.
Belgrade là một thành phố thoải mái, những tòa nhà mang phong cách kiến trúc Châu Âu rất độc đáo, ánh nắng vẩy vào những tán lá xinh đẹp, phản chiếu trên nền tuyết trắng xóa.
Dương Thư giẫm lên tuyết, không mục đích đi trên phố, tiếng lạo xạo dưới chân khiến lòng người cảm thấy vui vẻ.
Để chụp được những bức ảnh đẹp, cô cầm máy ảnh, hai bàn tay bị lộ ra ngoài lạnh cóng đến đỏ bừng, có chút tím.
Chơi một mình đến gần trưa, trên điện thoại vẫn không có tin nhắn của Khương Bái.
Cũng không biết lúc nào anh về.
Dương Thư đặt tay lên môi thở ra một làn khói, cô quyết định quay lại khách sạn đợi anh.
Trên đường trở về, trên trán đột nhiên bị một quả cầu tuyết đập trúng.
Dương Thư sững sờ, dùng tay che đầu quay lại.
Khương Bái mặc một chiếc áo khoác dài giản dị, dáng người cao lớn, tay cầm quả cầu tuyết, nhíu mày đi về phía cô nở một nụ cười: “Em chơi một mình có vẻ rất vui nhỉ??”
Thấy anh đến gần, Dương Thư nhíu mày bất mãn: “Anh bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò trẻ con như vậy?”
Nói xong, cô giật lấy quả cầu tuyết từ tay anh, thuận tay đập nó vào trán anh, đập một phát tuyết đã bể ra.
Dương Thư lại giở trò chơi xấu, cọ cọ bàn tay trên mặt anh, bôi hết tàn tuyết lên đó.
Khương Bái cứng đờ tại chỗ, hất tuyết trên mặt ra, trên trán vẫn còn lạnh bởi tuyết.
Cánh tay dài ôm lấy eo cô, anh bật cười: “Em thế này không phải còn trẻ con hơn tôi sao?”
“Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.” Tay cô quá lạnh, đem máy ảnh đưa qua, giọng nói chợt dịu hẳn đi, “Bạn trai thân mến, anh cầm hộ tôi được không?”
Khương Bái nhận lấy, nói khẽ: “Buổi tối còn bắt đắp riêng hai cái chăn. Bây giờ có thể lợi dụng được thì gọi là là bạn trai thân mến hửm?”
Thấy anh nhắc đến chuyện này, Dương Thư nghĩ lại, xác nhận lần nữa: “Tối hôm qua cả hai chúng ta tách riêng ra ngủ đúng không?”
Khương Bái cụp mắt xuống, trầm mặc hai giây, không trả lời mà hỏi lại: “Em đoán xem?”
“Tôi đoán là tách ra.”
Khương Bái không đáp lời cô, nắm lấy bàn tay đỏ bừng của cô lắc lắc: “Sao lạnh thế này? Tím hết cả rồi.”
“Lúc chụp ảnh để tay bên ngoại nên bị lạnh cóng, sau đó thì thế này”
Khương Bái lấy tay cô bỏ vào túi áo lông: “Chắc đói rồi chứ, đi ăn cơm đi, buổi chiều tôi đưa em đi trượt tuyết.”
Nói đến trượt tuyết, Dương Thư hào hứng: “Công việc anh bàn xong rồi à?”
“Cũng tương đối.” Khương Bái kéo cô về phía trước.
Tay của Dương Thư vẫn đang đặt trong túi áo của anh, bước chân của anh quá nhanh khiến cô vội vàng đuổi theo: “Có thể giải quyết nhanh như vậy, thật ra thì anh vẫn kịp về nhà ăn Tết đó.”
Nói đến đây, nụ cười trên môi cô tắt dần, ngập ngừng nhìn vẻ mặt của Khương Bái, “Cái đó… công việc của anh xong rồi, khi nào chúng ta bay về nước?”
Cô đoán rằng Khương Bái sẽ sớm trở về nước.
Dương Thư cảm thấy ở lại nước ngoài cũng tốt, nếu như Khương Bái về sớm, cô sẽ ở một mình hai ngày nữa, tới khi chuẩn bị đi làm rồi về.
Đang suy nghĩ miên man, Khương Bái cầm lòng bàn tay cô thu lại, nhướng mày: “Không phải đã nói là sẽ dạy em trượt tuyết sao, khi nào em học xong thì tính tiếp.”
Ý tứ của anh chính là không vội quay về.
Dương Thư thở phào nhẹ nhõm, liếm liếm khóe môi, nhỏ giọng nói: “Vậy thì anh phải chuẩn bị tâm lý đi, tôi chưa chơi qua, có lẽ sẽ học tương đối chậm, tốn rất nhiều thời gian.”
” Yên tâm đi.” Anh đưa mắt nhìn qua, nhếch môi, đôi mắt đen có phần trêu chọc, “Bạn gái nhà tôi đúng là rất ngốc, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.”
Dương Thư tức giận đến mức giơ chân định đá anh, nhưng lại bị anh nhanh chóng tránh được.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, người đàn ông vẫn cười tinh nghịch, ngón trỏ không ngừng móc vào lòng bàn tay cô, ánh mắt nóng bỏng.
Ánh nắng ngày đông chiếu len lỏi theo hàng cây, rọi vào khuôn mặt, thật ấm áp.
Nhiệt độ trên má Dương Thư từng chút một tăng lên, nhịp tim đột nhiên như đập nhanh hơn.
Cô vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh: “Đói quá, chúng ta mau đi ăn thôi.”
Dương Thư kéo anh bước nhanh về phía trước.
–––––––
Khách sạn ở gần khu nghỉ mát trượt tuyết, sau bữa trưa hai người họ trực tiếp đi qua đó.
Địa điểm ở đây thoáng mát sáng sủa, nhìn từ xa là một mảng trắng xóa.
Có rất nhiều du khách đến chơi, xung quanh rộn rã tiếng cười nói vui vẻ.
Khương Bái đưa cô đến khu thuê đồ để thay giày trượt tuyết và trang bị trượt tuyết cho cô.
Anh nắm lấy tay của cô, chỉ vào sân bãi trước mặt và giới thiệu: “Ở đây có đường trượt dành cho người mới bắt đầu, ngoài ra còn có đường trượt trung cấp và nâng cao, cũng như đường đua quốc tế dành cho người trượt tuyết chuyên nghiệp, chỉ số kích thích sẽ nâng cao dần lên.”
Dương Thư quan sát khu vực trước mặt, gật đầu, quay đầu lại hỏi: “Vậy tôi chưa từng chơi qua, chắc là chúng ta đến chỗ người mới trước nhỉ?”
Khương Bái thấy cô hỏi một câu nghiêm túc, cười tới độ lồng ngực run lên mấy lần, nhịn không được bóp mặt cô một cái, cà lơ phất phơ nói: “Lạnh quá nên ngốc rồi hả? Hỏi nhảm nhí gì vậy?”
Dương Thư: “Không phải anh nói mấy cái sau sau kích thích hơn sao?”
“Muốn chơi kích thích à?”
Dương Thư vội vàng gật đầu: “Đúng thế.”
“Đúng là chưa biết đi đã đòi tập chạy.” Khương Bái buông tay cô ra, hất cằm, “Đi, em thử trượt một cái trên mặt tuyết thẳng cho tôi xem.”
“…”
Bị anh khiêu khích cùng với ánh mắt khinh thường, Dương Thư không phục, thật sự cố gắng thử trượt về phía trước một chút, có vẻ như cũng không khó lắm.
Cô vừa tăng tốc độ lên một chút, kết quả lại đứng không vững, lảo đảo ngã ngửa ra phía sau: “Anh Bái—”
Khương Bái nhanh chóng đỡ lấy, giữ chặt cô.
Bắt gặp đôi mắt trong veo sợ hãi của cô, anh hỏi: “Còn muốn khoe khoang không?”
Dương Thư sờ sờ chóp mũi đỏ bừng vì lạnh, cảm thấy đuối lý nên không lên tiếng.
Hiếm khi thấy cô không phản bác, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia, trắng nõn ửng đỏ, siêu cấp đáng yêu.
Tim Khương Bái như muốn tan chảy, giọng anh ôn hòa nói: “Cứ từ từ, tôi dạy em, chờ học xong sẽ cho em thử mấy cái kích thích hơn.”
Dương Thư theo sát Khương Bái suốt hành trình, nghe anh nói về các động tác cùng những điều cần lưu ý khi trượt tuyết.
Cô phát hiện ra anh trượt tuyết rất giỏi, cũng có những pha di chuyển và động tác rất hay, lại thêm chiều cao và ngoại hình của anh nổi bật nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Anh dạy rất tốt, Dương Thư nhanh chóng nắm bắt được điểm mấu chốt.
Cô cùng anh trượt lên một con dốc nhỏ, sau đó đi xuống.
Khương Bái nắm chặt tay cô, cho cô cảm giác an toàn.
Dương Thư dần dần theo kịp nhịp điệu của anh, cười cảm khái: “Không ngờ anh trượt tuyết giỏi như vậy.”
Khương Bái quay đầu nhìn cô: “Tôi có cái gì mà không giỏi?”
Dương Thư nghĩ tới cái gì, cười ranh mãnh, tiếp lời: “Đúng vậy, anh nhảy bungee cũng rất giỏi.”
Khương Bái: ”... “
––––––––
Bốn giờ, hai người thay quần áo ra khỏi khu trượt tuyết.
Dương Thư đổ không ít mồ hôi, cảm thấy thoải mái, tinh thần sảng khoái.
Trở lại khách sạn tắm rửa, cô mệt mỏi nằm trên giường không muốn nhúc nhích.
Trượt tuyết và mấy trò mạo hiểm trước đây cô từng chơi không giống nhau, cái này tiêu hao thể lực hơn nhiều, so với một ngày đi chụp hình của cô còn mệt hơn.
Nhưng trong lòng cô rất nhẹ nhõm.
Cô xoa xoa hai chân đau nhức, Khương Bái vừa tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, hỏi cô: “Đói bụng không, tối nay muốn ăn gì?”
Dương Thư còn chưa mở miệng, điện thoại bên cạnh liên tục đổ chuông “Leng keng” “Leng keng”.
Bên kia, điện thoại di động của Khương Bái cũng đang đổ chuông.
Dương Thư đưa mắt liếc nhìn, rất nhiều nhóm gửi tin nhắn chúc mừng năm mới.
Cũng có mấy người bạn bè thân thiết nhắn tin riêng chúc mừng năm mới cô.
Khương Ngâm: 【 Chúc mừng năm mới, hy vọng chị Thư sẽ kiếm được nhiều tiền hơn để nuôi tớ trong năm nay! 】
Dương Thư cười khúc khích trả lời cô: 【 Với bộ dạng này của cậu, tớ sợ rằng tớ không thể nuôi nổi. 】
【 Vậy thì có lẽ tớ sẽ ước rằng nhiếp ảnh gia Khương năm nay có thể tìm được một người đẹp trai và giàu có, có thể nuôi nổi cô ấy, để tiểu tiên nữ tớ đây có thể bớt được một phần áp lực. 】
Khương Ngâm: 【... 】
Dương Thư: 【 Chúc mừng năm mới ~ 】
Lướt xuống danh sách, Đồng Đồng đã sử dụng WeChat của mẹ mình là Giang Lăng, gửi lời chúc bằng voicechat bằng giọng ngọt ngào của con nít.
Cô mỉm cười, trả lời vài câu bằng voicechat.
Những lời chúc mừng năm mới sau đó đều là từ các bạn học đại học, đồng nghiệp, còn có một số ngôi sao, người mẫu thường làm việc với cô.
Cô lần lượt trả lời từng tin nhắn.
Những năm qua khi nhìn thấy lời chúc phúc như vậy, Dương Thư rất ít trả lời lại.
Cô không thể cảm nhận được niềm vui của năm mới, lại không thể nghĩ ra bất cứ kỳ vọng nào cho năm mới.
Có lẽ bởi vì hiện tại cô đang ở nước ngoài, không thấy sự chênh lệch cũng như khoảng cách, tâm tình của cô hiếm khi bình thản hơn nhiều.
Hoặc có thể nói là, tâm trạng của cô cũng liên quan đến người đàn ông bên cạnh.
Dương Thư ngẩng đầu nhìn qua.
Anh đứng trước cửa sổ, cũng đang dùng điện thoại trả lời tin nhắn, thỉnh thoảng truyền đến vài giọng nói, nói ra hai câu khách sáo.
Dường như nhận ra ánh mắt chăm chú từ phía này, anh quay đầu lại nhìn.
Dương Thư có tật giật mình cúi thấp đầu, tiếp tục thao tác điện thoại của mình, tim đập rộn ràng.
Không biết hôm nay làm sao, cứ mỗi lần nhìn anh là tim cô lại đập bình bình.
Dương Thư hít một hơi thật sâu, cố gắng để tâm trạng bình tĩnh lại.
Khương Bái cất điện thoại di động đi tới, ngồi ở mép giường: “Tối nay muốn ăn ở ngoài hay trong phòng?”
Dương Thư suy nghĩ, có chút bối rối.
Khương Bái nói, “Bên ngoài trời lạnh, buổi chiều trượt tuyết em cũng khá mệt mỏi. Nếu em không muốn đi, tôi có thể kêu người mang bữa tối lên đây.”
Dương Thư cảm thấy ý kiến này cũng ổn, liền gật đầu đồng ý.
Cô cúi đầu tiếp tục nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Khương Bái vươn đầu ngón tay qua, vén mái tóc dài lòa xòa khuất tầm mắt cô, vén ở sau tai.
Đầu ngón tay chạm vào da thịt khiến cả người Dương Thư có chút cứng ngắc.
” Dương Thư.” Anh bỗng nhiên gọi cô một tiếng.
Dương Thư đặt điện thoại xuống, nhìn anh lần nữa.
Dưới ánh đèn, gương mặt anh tuấn trầm mặc, đuôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt sáng lên, nốt ruồi nhỏ cuối mắt trái nhẹ nhàng, thu hút.
“Gọi tôi làm gì?” Cô hỏi.
“Không có gì.” Khương Bái chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Tôi chỉ muốn nói với em một câu, chúc mừng năm mới.”
Dương Thư liếc anh một cái, vành môi mấp máy.
Ngập ngừng một lúc, cô mỉm cười trả lời: “Anh cũng vậy, chúc anh năm mới vui vẻ!”
Trông thấy nụ cười rạng rỡ của cô, Khương Bái dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, tiến tới thưởng thức môi cô.
Cánh môi cô rất mềm mại, ngọt ngào, mang theo vị ngọt của thiếu nữ, anh nhẹ nhàng cọ xát cắn lấy.
Lông mi Dương Thư run lên, thân thể đè chặt trong ngực anh.
Khương Bái ôm lấy cô, hơi thở của hai người vây lấy nhau, dần trở nên gấp gáp.
Trong phòng có chút mơ hồ, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Thư giật mình, hốt hoảng đẩy anh ra, lấy mu bàn tay lau sạch vết nước trên môi, nhỏ giọng nói: “Có phải người đến giao bữa tối không?”
Khương Bái hồi phục hai giây, sau đó đi ra mở cửa.
Anh đẩy xe đồ ăn tới rồi gọi Dương Thư lại ăn.
Khương Bái gọi rất nhiều môn, còn có cả rượu sâm banh.
Rõ ràng đã đặc biệt chuẩn bị để chào mừng năm mới.
Bữa tối rất hợp khẩu vị của Dương Thư, cô ăn rất nhiều, còn uống một chút rượu.
Trượt tuyết tiêu hao rất nhiều thể lực, nên tối đó Dương Thư ngủ rất nhanh.
Cô có chút nghiện loại vận động này, chuẩn bị nạp lại năng lượng, ngày mai tiếp tục đi trượt tuyết cùng Khương Bái.
Hai người vẫn đắp chăn riêng như cũ.
Trước khi nằm xuống, Dương Thư sợ anh làm loạn nên dặn dò trước: “Hôm nay tôi mệt, muốn đi ngủ luôn.”
Khương Bái dựa vào đầu giường, nghe xong những lời ẩn ý này thì nhìn cô một cái, sau đó xác nhận lại: “Không muốn làm gì đó chúc mừng năm mới à?”
Dương Thư nghẹn họng, bình tĩnh trả lời: “Ngủ là cách tốt nhất để chúc mừng năm mới.”
Nói xong, cô không nhịn được ngáp một cái.
Có lẽ là do chênh lệch múi giờ, nên hôm qua mặc dù cô không ngủ trễ nhưng chất lượng giấc ngủ cũng bình thường, bây giờ mới sớm buồn ngủ.
Khương Bái không trêu chọc cô nữa, giúp cô đắp chăn bông lên: “Vậy thì ngủ đi.”
Nghe vậy, Dương Thư thả lỏng người, chui vào chăn nhắm mắt ngủ.
Khương Bái dựa vào đầu giường, tùy ý lau điện thoại di động, cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô gái bên cạnh.
Xác nhận rằng cô đã ngủ, Khương Bái đặt điện thoại xuống.
Cũng giống như đêm qua, anh ném chiếc chăn bông mà mình đang đắp sang một bên, kéo chăn bông khác đắp lên người cô.
Chẳng bao lâu sau, Dương Thư tự mình nhích lại ôm anh.
Khương Bái nhìn cô gái trong vòng tay mình, hôn nhẹ lên trán cô rồi đưa tay tắt đèn trong phòng.
Dương Thư vẫn còn đắm chìm trong trượt tuyết buổi chiều, vừa ngủ say đã mơ, mơ thấy mình đang chơi trong khu trượt tuyết.
Đang chơi vui vẻ thì bất ngờ gặp một con dốc lớn, do kỹ năng trượt tuyết của cô chưa tốt, tốc độ lại quá nhanh nên ngã lộn nhào lăn xuống dốc.
Thân thể Dương Thư khẽ run lên, tỉnh lại từ trong mơ.
Mở mắt ra, cô phát hiện hai tay mình đang đặt ở trên eo siết chặt của Khương Bái, còn gối lên cánh tay anh, cả người bị anh ôm vào lòng.
Cô không thể tin nổi, xác nhận lại lần nữa–––
Hai người bọn họ đang đắp cùng một cái chăn bông.
Dương Thư: “?”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: Thật sự rất là kỳ quái.