Về vụ án tranh chấp hợp đồng, Dương Thư chịu trách nhiệm trao đổi với Khương Bái để theo dõi mọi thông tin từ anh đến cuối năm.
Trong khoảng thời gian này, Dương Thư thường đến văn phòng luật để tìm Khương Bái.
Đương nhiên cô sẽ không bao giờ nhắc đến vụ ‘bên A là cha là mẹ’ với anh nữa.
Có một số chuyện, trải qua một lần là đã quá đủ rồi, cô không muốn phạm phải nó một lần nào nữa.
Vấn đề bồi thường do vi phạm hợp đồng không thông qua quy trình xét xử nào cả mà được giải quyết bởi sự can thiệp của Khương Bái.
Sau khi gặp người phụ trách của bên vi phạm thì bên kia đã nhanh chóng rút lại đơn kiện, thậm chí còn đích thân đến tận trường quay để xin lỗi.
Buổi chiều, Giang Lăng vui vẻ nhận được tiền bồi thường, cô ấy nói với Dương Thư và Khương Ngâm: “Quả nhiên, mấy chuyện như này cần một luật sư giỏi ra tay thay chúng ta, bên kia muốn lấy tiền của chúng ta thì cứ mơ đi.”
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Sau hôm nay studio sẽ bắt đầu nghỉ Tết, một số người xin về từ sáng sớm để về quê nên văn phòng khá vắng vẻ.
Giang Lăng nói rằng phí thuê vẫn còn chưa thanh toán cho văn phòng luật, vì vậy Khương Ngâm thay mặt công ty chuyển khoản, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn với anh trai mình.
Lần này Khương Ngâm không giao chuyện đó cho Dương Thư nữa.
Vì cô phát hiện ra Dương Thư mặc dù gặp gỡ với anh trai mình thông qua vụ án nhưng hai người họ vẫn không có chút dính dáng gì đến nhau.
Mấy ngày nay Khương Ngâm đều dò hỏi thái độ của Dương Thư đối với anh trai mình. Mỗi lần cô ấy cố ý nhắc đến anh thì cô lại chuyển chủ đề sang chuyện khác.
Điều này rõ ràng là bởi vì cả hai người họ không có tình cảm, không quan tâm gì nên mới không muốn nhắc đến.
Có phải bọn họ thực sự không coi trọng chuyện tình cảm này?
Khương Ngâm cũng không thể đoán được suy nghĩ của họ. Dù sao cả hai đều có sự nghiệp ổn định, đáng chú ý hơn nữa là họ đều còn độc thân. Ở chung với nhau lâu như vậy mà không có chút tình cảm nào sao?
Chắc hẳn vấn đề là ở anh trai của cô ấy. Anh trai cô ấy là một người xấu tính, lại còn hay xúc phạm người khác khi nói chuyện. Điều này hẳn là đã để lại ấn tượng xấu trong mắt của Dương Thư.
Đúng là không dễ dàng gì mới giúp họ đến được với nhau.
Thật khó để họ trở thành một đôi.
–
Buổi tối mọi người trong văn phòng thu dọn đồ đạc và bắt đầu tan làm, chỉ còn Giang Lăng, Dương Thư và Khương Ngâm ở lại dọn dẹp cho xong phần việc, sau đó kiểm tra các cửa và tắt điện trước khi rời khỏi văn phòng.
Khóa lại cửa rồi ra ngoài, ba người cùng nhau đi vào thang máy.
Dương Thư hỏi: “Khi nào thì chị Lăng quay về An Cầm vậy ạ?”
“Chị đã đặt vé máy bay vào ngày mai.” Giang Lăng đáp rồi quay sang nhìn Dương Thư, “Sao em không đến nhà chị chơi. Ở đó rất rộng, còn có nhiều phòng nữa. Em có thể ở lại đó, chị sẽ mang Đồng Đồng đến chơi với em, như vậy em sẽ không cảm thấy buồn chán.”
Dương Thư nhẹ nhàng từ chối: “Em không đi đâu, cũng lười đi đi lại lại, ở lại Trường Hoàn đón năm mới cũng được.”
“Vậy thì đến nhà tớ đi.” Khương Ngâm nói rồi nắm lấy tay cô. “Nếu không thì đi luôn bây giờ đi, chúng ta cùng ở chung, như vậy mới cảm nhận được không khí Tết chứ.”
Dương Thư giận dỗi đáp: “Không cần đâu, tớ chỉ muốn yên tĩnh vài ngày thôi mà, hai người không được làm phiền tớ đâu.”
Giang Lăng và Khương Ngâm nhìn nhau, mặc dù hơi bất đắc dĩ nhưng cũng không khuyên cô nữa.
Xuống tới bãi gửi xe, ba người tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Dương Thư đã lâu không nấu cơm, tối hôm qua Khương Bái nói muốn ăn mì sốt cà chua do cô làm.
Khương Bái không phải tối nào cũng đến, đôi khi anh bận công việc phải tăng ca về muộn sẽ trực tiếp nhắn tin bảo cô đừng đợi anh.
Anh đã không có động tĩnh trên Wechat cả ngày hôm nay, không biết liệu tối nay anh có qua đây không.
Dương Thư do dự một chút, sau đó đứng dậy đi siêu thị mua một ít nguyên liệu để làm mì.
Khi cô ra khỏi siêu thị thì tuyết bắt đầu rơi.
Mùa đông ở Trường Hoàn luôn có rất nhiều tuyết, cả thành phố ngập trong tuyết trông rất thơ mộng.
Dương Thư lái xe trở về nơi ở, đỗ xe ở tầng hầm, trước khi xuống xe cô cảm thấy điện thoại rung nên cầm lên liếc nhìn.
Đó là tin nhắn của Khương Bái.
Ai động lòng trước là chó: [Đêm nay có buổi xã giao, em nghỉ ngơi sớm đi, tôi không đến đâu.]
Dương Thư nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, im lặng mất ba giây, sau đó gõ lên màn hình vài lần: [Không phải tối qua anh nói muốn ăn mì sốt cà chua à?]
Sau khi suy nghĩ, cô lại xóa câu trả lời đó đi, nhập lại và gửi:[OK]
Để điện thoại lại vào túi, cô mở cửa bước ra bên ngoài.
Bên ngoài trời rất lạnh, cô rụt cổ chạy nhanh về phía thang máy.
Đi được hai bước, cô chợt nhớ ra đống nguyên liệu mình mua còn để trong xe đành quay lại, mở cốp rồi lấy đồ ra.
Về đến nhà, Dương Thư ngồi sưởi ấm cơ thể một lúc rồi mới mang đồ đã mua đi vào bếp.
Cô tự nấu cho bản thân một bát mì sốt cà chua, bưng bát lên bàn trà trong phòng khách, lấy điều khiển rồi bật TV, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha trên thảm.
Mỗi lần Khương Bái nhìn thấy cô ngồi dưới đất như thế này, anh sẽ bắt cô đứng lên với vẻ mặt giận dỗi.
Dương Thư không nghe lời thì sẽ bị anh dùng lực bế lên ghế sô pha.
Anh không cho ngồi dưới đất, nói là mặt đất lạnh, ngồi vậy sẽ đau bụng khi kỳ kinh nguyệt đến.
Nghĩ đến đây, Dương Thư vốn định đứng dậy, lại ngồi trở lại.
Trong phòng đã bật lò sưởi diện, không hề lạnh chút nào, rõ ràng là anh làm quá lên mà.
Tối hôm qua anh nói muốn ăn mì sốt cà chua cô làm, giờ lại bảo không đến, thế sao cô lại phải nghe lời anh?
Trong phòng rất yên tĩnh, cô điều chỉnh âm thanh TV lớn hơn rồi ngồi ăn mì.
Không biết có gì đó sai sai, món mì hôm nay có vẻ không ngon như mọi lần, nhưng lại không biết là đã sai ở đâu.
Dương Thư miễn cưỡng ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, cầm lấy một cái gối trên ghế sô pha, chuẩn bị xem TV.
Đọc Full Tại Đọc Truyện
Văn phòng luật vừa thắng kiện nên tối nay khách hàng mời Khương Bái, Tiền Nhất Minh và Phó Văn Sâm đi ăn tối.
Trong căn phòng của một nhà hàng nào đó, những món ngon trên bàn còn chưa được đụng tới nhưng rượu đã uống rất nhiều.
Mọi người cùng nhau cạn hết ly này đến ly khác, không khí rất hòa hợp và náo nhiệt.
Những người phụ trách ủy thác đang nói chuyện, Tiền Nhất Minh và Phó Văn Sâm cũng phụ họa vài câu.
Khương Bái có chút lơ đễnh, thỉnh thoảng tiếp lại được một hai câu nhưng cũng không nói nhiều.
Mở điện thoại lên vào phần trò chuyện với Dương Thư ở Wechat, do dự một hồi rồi anh gửi một tin nhắn đi: [Tối nay em ăn gì chưa?]
Một lúc lâu sau, có tin nhắn trả lời lại.
Đó là hình ảnh của món mì sốt cà chua.
Tối nay cô nấu món mì sốt cà chua, đúng là hiếm thấy.
Khương Bái cứ tưởng cô lại gọi đồ ăn bên ngoài.
Chủ tich Cao nâng cốc chúc mừng anh, Khương Bái cất điện thoại, đứng dậy nói cười, nâng ly và uống với anh ta.
Sau khi ngồi xuống lần nữa, Khương Bái lại nhìn tấm ảnh ở trong điện thoại.
Không hiểu sao, anh lại nhớ đến tối qua.
Cả hai triền miên cho đến tận khuya, lúc Khương Bái thở hổn hển bao phủ người cô, đột nhiên bụng anh réo lên một tiếng.
Cô gái nhỏ bị ép dưới người anh gương mặt ửng hồng, mồ hôi nhàn nhạt trên người còn chưa mất hết, hai mắt ươn ướt như vũng nước xuân trong veo, vừa điềm đạm đáng yêu lại vừa lay động lòng người.
Anh cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn, nhàn nhạt nói: “Mải hầu hạ em nên đói đến nỗi bụng kêu gào rồi, làm sao bây giờ?”
Dương Thư đỏ mặt đẩy anh ra: “Anh đói bụng thì liên quan gì đến tôi chứ, tự giải quyết đi.”
Khương Bái nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn lên những đầu ngón tay: “Lâu rồi em không làm mì sốt cà chua đúng không, làm cho tôi ăn đi, tôi muốn ăn.”
“Không.” Dương Thư rút tay về. “Tôi không còn sức nữa.”
“Tối mai nấu cũng được.”
“Mơ đi.” Cô từ chối một cách dứt khoát.
“Nhẫn tâm như vậy à?” Khương Bái nhìn cô nhếch môi cười, có chút oán hận nói. “Em đúng là xài xong thì vứt, chẳng có chút tình người gì cả.”
“Hôm nay anh mới phát hiện ra điều đó sao?” Dương Thư đẩy người anh ra. “Bây giờ tôi xài xong rồi, anh có thể đi rồi, đừng làm phiền tôi ngủ, thức khuya sẽ rất xấu đấy.”
Khương Bái: “…”
Chuyện mì sốt cà chua tối qua chỉ là Khương Bái đột nhiên nhớ đến, thuận miệng nói chút chứ không để trong lòng.
Hôm nay bận rộn với công việc từ sáng nên anh đã quên nó lâu rồi.
Không ngờ người tối hôm qua một mực từ chối lại nấu nó hôm nay.
Đúng là—
Khẩu thị tâm phi.
Khương Bái nhìn bức ảnh cô gửi, thả lỏng người dựa lưng ra sau, hơi nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nếu đêm nay anh không đến thì cô gái nhỏ của anh dù không nói gì nhưng có lẽ đã giận dỗi rồi.
Ngồi thêm hai phút nữa, Khương Bái cất điện thoại đứng dậy: “Xin lỗi mọi người, tôi còn có một số chuyện riêng cần giải quyết, tôi phải đi trước, mọi người ở lại vui vẻ.”
Anh rót đầy ly trước mặt rồi nâng lên uống cạn trước mặt mọi người.
Lại nói chuyện thêm vài câu, Khương Bái ra khỏi phòng ăn.
Phó Văn Sâm đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra đã thấy Khương Bái đang mặc áo khoác đi mất.
Anh ta chào hỏi một câu: “Còn chưa kết thúc, sao cậu đã đi rồi? Còn tăng hai đi hát thì sao?”
Khương Bái liếc nhìn vào bên trong: “Tôi không đi hát đâu, có việc cần làm rồi.”
Phó Văn Sâm nhìn anh: “Muộn như vậy có chuyện gì được chứ? Bên trong là khách hàng lớn đó.”
Khương Bái: “Chúng ta đã thắng kiện rồi, đó là trách nhiệm lớn nhất đối với khách hàng. Mấy chuyện xã giao này ai ở lại cũng vậy, các anh ở lại là được.”
Phó Văn Sâm: “…”
Đêm đông, trên đường vắng bóng người, chỉ có những chiếc xe nối đuôi nhau trên đường lớn.
Khương Bái không thể lái xe sau khi đã uống rượu, vì vậy anh đã gọi một tài xế lái thuê qua điện thoại và bảo anh ta đưa mình đến tiểu khu Lạc Tâm.
Lúc Khương Bái đến nơi đã hơn chín giờ, hôm nay lạnh như vậy, anh không biết Dương Thư đã ngủ hay chưa.
Đứng ở cửa nhập mật khẩu, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đèn bên trong vẫn bật sáng, ánh sáng ấm áp lọt qua khe cửa, TV trong phòng khách phát ra âm thanh nho nhỏ,
Có vẻ như cô vẫn còn chưa ngủ.
Khương Bái nhẹ nhàng đóng cửa lại, thay giày rồi bước vào phòng khách.
Trên TV đang chiếu bộ phim cổ trang, Dương Thư ngồi trên thảm, hai tay ôm gối, đầu nghiêng trên ghế sô pha, cứ như vậy mà thiếp đi.
Khương Bái bất giác cau mày.
Anh đã bảo với cô đừng có ngồi dưới đất, cô thì hay rồi, lại còn ngủ ở đây.
Cô thực sự bỏ lời nói của anh ở ngoài tai mà.
Anh bước tới, trực tiếp bế người trên mặt đất lên, đặt lên ghế sô pha, cầm lấy điều khiển từ trong tay của cô, tắt TV.
Động tác của anh không mạnh nhưng Dương Thư vẫn bị tỉnh giấc vì giấc ngủ cạn.
Mở đôi mắt đang ngái ngủ, cô chớp mắt vài cái nhìn khuôn mặt của Khương Bái.
Trong một thoáng chốc, cô cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Cô nhớ rằng tối nay Khương Bái đi ăn cơm với khách hàng nên không thể ở đây được.
Đúng là đồ lừa đảo, dụ cô làm món mì sốt cà chua, nhưng lại không đến.
“Thật phiền! Đi ngủ cũng không tha cho người ta nữa.”
Cô ngủ mà cũng mơ thấy anh, đúng là âm hồn không được siêu thoát!
Cô đưa tay lên đẩy khuôn mặt đó ra.
Bàn tay chạm vào cảm thấy thật ấm áp, đầu ngón tay cô dường như vô tình chạm vào lông mi của anh, Khương Bái khép đôi mi, chớp chớp hai lần, đám lông mi dày lướt qua đầu ngón tay cô.
Cảm giác thật chân thật, giống như không phải là mơ.
Dương Thư lại mở mắt ra nhìn anh chăm chú.
Người đàn ông xụ mặt, gỡ tay cô ra và nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt rất nặng nề.
Có lẽ vừa rồi cô vô tình chọc tay vào mắt anh, đuôi mắt trái có một vài tia đỏ, khiến nốt ruồi nhỏ phía dưới càng thêm hấp dẫn.
Dương Thư rút tay về, từ trên sô pha ngồi dậy: “Anh bảo không tới mà?”
“Nếu tôi không tới, em định cả đêm sẽ nằm ngủ trên mặt đất như vậy sao?”
Dương Thư sửng sốt trước câu hỏi của anh, vội vàng đáp lại: “Đừng ảo tưởng, tôi không phải đợi anh nên ngủ ở đây đâu. Tôi đang xem TV, có chút buồn ngủ nên chợp mắt một lúc thôi.”
Khương Bái nắm lấy chân cô, đã lạnh buốt cả rồi, anh chủ động giúp cô xoa chân để ấm lên: “Ngủ ở đây mà không đắp gì cả. Đã gần đến giao thừa rồi, em còn muốn nằm viện sao?”
“Nơi nào mà chả giống nhau.” Dương Thư thốt lên trong tiềm thức, cả căn phòng đột nhiên im lặng trong hai giây, Khương Bái nhéo lấy chân cô, ngước mắt lên nhìn.
Dương Thư tránh khỏi tầm mắt của anh.
Bàn chân của cô nhỏ và trắng, chúng nằm gọn trong bàn tay to lớn, ấm áp của anh.
Cô vô thức nhấc chân ra ngoài, rời chân ra khỏi lòng bàn tay của anh, sắc mặt đã sớm trở lại bình thường: “Anh không phải có buổi xã giao sao, sao lại tới đây?”
Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh. “Lại còn uống rượu.”
Khương Bái cầm lấy thảm bọc cô lại: “Đồ ăn ở bên ngoài không ngon, muốn ăn mì em làm nên tới.”
Dương Thư trợn mắt nhìn anh: “Tôi đâu có hứa sẽ làm cho anh, anh tới cũng không có đâu.”
Nhìn thấy ánh mắt của Khương Bái rơi vào phần còn lại của chiếc bát trên bàn, Dương Thư vội vàng giải thích. “Tự nhiên tối nay tôi muốn ăn nên đã làm một phần, chỉ có một phần thôi, không có của anh đâu.”
“Tôi ăn cái này cũng được” Khương Bái nói rồi cầm lấy bát trên bàn ăn một miếng.
Dương Thư vội vàng lấy lại, đặt lại lên trên bàn: “Mì đã lạnh rồi, sợi mì đã nở ra hết, rất khó ăn.”
Khương bái vòng tay qua eo cô: “Vậy em làm một bát khác cho tôi được không?”
Dương Thư chưa kịp từ chối, anh đã cầm tay cô đặt lên bụng mình, “Tôi uống nhiều rượu, nhưng chưa ăn được mấy miếng, thực sự rất đói rồi, dù sao bây giờ tôi cũng là bạn trai của em, em đau lòng chút đi? Giả vờ thôi cũng được.”
Dương Thư suy nghĩ một hồi, giả vờ bất đắc dĩ gật đầu: “Thôi được rồi, vậy thì tôi đành thương hại anh một chút vậy.”
Cô cầm cái bát trên bàn lên, xỏ dép đi vào bếp.
Khương Bái quay đầu lại nhìn theo bóng lưng cô đi vào bếp.
Sau khi vào bếp, Dương Thư buộc tóc lên, đeo tạp dề, rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Ánh đèn nhà bếp phản chiếu khuôn mặt thanh tú của cô, khi cô cúi đầu xuống, một lọn tóc rơi trên trán.
Khương Bái đứng dậy đi tới, rửa tay rồi đến trước mặt cô: “Tôi giúp em nhé?”
Dương Thư cân nhắc một hồi, nhưng cũng không từ chối: “Vậy anh chiên hai quả trứng đi.”
–
Buổi tối Dương Thư ăn không được mấy miếng, lúc nấu cảm thấy có chút đói bụng, liền nấu cho mình nửa bát mì.
Hai tô mì sốt cà chua thơm phức được dọn ra, Khương Bái nhìn vào bát của cô thấy còn không bằng được một nửa của mình.
“Em ăn ít như vậy à?” Lại nghĩ đến bát mì đã lạnh vừa rồi, chắc hẳn tối nay cô ăn không được bao nhiêu.
Dương Thư liếc nhìn phần mì của mình trong bát: “Muộn rồi, sắp tới giờ ngủ, ăn nhiều rất dễ béo.”
Khương Bái đưa cho cô quả trứng trong bát của mình: “Sao mà nhiều chuyện vậy chứ, đói thì cứ ăn thôi, lát nữa còn phải vận động đó, em không ăn làm sao có đủ sức chứ. Hơn nữa, mập mạp chút thì cảm giác cũng tốt hơn nhiều.”
Dương Thư từ dưới bàn duỗi chân ra đá vào người anh: “Anh đang nói nhảm cái gì vậy hả?”
Thấy hai má cô đã ửng hồng vì xấu hổ, Khương Bái cười cười, ngừng trêu chọc cô: “Ăn đi, để lát nữa mì sẽ lạnh hết.”
Ăn mì xong, hai người cùng nhau dọn dẹp lại nhà bếp.
Đồng hồ trên tường đã điểm mười giờ tối.
Cả hai không trò chuyện gì nữa, không hẹn mà cùng nhau đi tắm.
Dương Thư đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, còn Khương Bái đi vào phòng tắm ở phòng khách.
Dương Thư tắm chậm, còn ngâm mình.
Lúc cô ra ngoài đã thấy Khương Bái dựa vào đầu giường trên người đang mặc áo choàng tắm, tùy ý lướt điện thoại.
Nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng tắm, anh nhìn lên, đôi mắt rực lửa như đang nhìn con mồi.
Dương Thư vừa đi đến bên giường, cổ tay liền bị anh kéo, ngã xuống giường mềm mại.
Anh lợi dụng ép qua người cô, vùi mặt vào cổ nhẹ nhàng hít hà, giọng nói êm tai truyền đến: “Thơm quá.”
Nụ hôn mỏng manh buông xuống cổ, bàn tay quen thuộc bắt đầu cởi bỏ dây buộc quanh eo áo ngủ của cô.
Trời đã về khuya, khu phố chỉ còn một mảnh vắng lặng.
Bên ngoài phòng khách vẫn còn sáng đèn, đồng hồ trên tường chuyển động từng phút từng giây.
Kim đồng hồ di chuyển từ mười giờ đến mười một giờ, cuối cùng điểm đến mười hai giờ.
Phòng ngủ thi thoảng lại truyền đến chút âm thanh, lúc kết thúc đã rất muộn.
Dương Thư mệt không muốn động đậy cơ thể, cuối cùng vẫn là Khương Bái bế cô đi tắm.
Trở lại giường, cô không muốn bị quấy rầy, chỉ muốn nhắm mắt đi ngủ ngay lập tức.
Khương Bái sau khi ra khỏi phòng tắm vẫn không rời khỏi phòng, vẫn mặc áo choàng tắm đứng đó.
Dương Thư uể oải mở mắt: “Sao anh còn ở đây?”
Khương Bái ngồi xuống mép giường, chống tay xuống nệm, nghiêng người sang.
Hơi thở ấm áp của người đàn ông nhanh chóng phả vào mặt cô, Dương Thư nắm chặt lấy chăn bông mở to mắt nhìn, trong lòng bắt đầu có dự cảm xấu: “Đừng nói anh lại muốn nữa đó chứ?”
Khương Bái bật cười: “Không, tôi có chuyện muốn thương lượng với em.”
Dương Thư: “?”
“Đêm nay tôi ở lại đây.”
“???”
Dương Thư không một chút suy nghĩ, dứt khoát cự tuyệt, “Không phải trước đó chúng ta đã thỏa thuận sẽ không ở lại chỗ của nhau sao, anh muốn vi phạm hiệp ước?”
Khương Bái chỉ vào mình: “Nhưng đêm nay tôi uống rượu, không thể lái xe về được.”
“Vậy anh đến đây bằng cách nào?”
“Tôi tìm tài xế lái hộ, nhưng hiện tại đã nửa đêm rồi.”
Dương Thư muốn nói là mười hai giờ vẫn có thể tìm được tài xế, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, Khương Bái đã lại nói: “Lần trước khi em say rượu, tôi cũng để em ở nhà mình, em sẽ không nhẫn tâm đuổi tôi đi chứ. Đã muộn như vậy rồi, ngoài trời còn rất lạnh, tôi còn uống rượu càng không thể ra gió được.”
Dương Thư biết rằng tối nay anh đã uống rượu, nhưng trận hoan ái lúc trước vừa qua đi, cô chắc chắn rằng Khương Bái không hề say như anh nói.
Anh đã không thương tiếc khi mà hành cô trên giường, nhưng bây giờ anh lại chơi trò đáng thương với cô.
Dương Thư nghĩ là do hôm nay do anh lười, bên ngoài trời lạnh nên anh mới mặt dày lấy lý do này muốn ở ké nhà cô.
Khương Bái đúng là đã từng cho cô ngủ nhờ ở nhà anh một đêm, bây giờ cô đuổi anh về thì không tốt lắm.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Dương Thư nói: “Vậy thì anh ngủ lại sô pha ngoài phòng khách đi.”
“Ngủ ở sô pha?” Khương Bái dường như không ngờ sẽ là đáp án này, anh đứng im, không mấy hài lòng nói: “Sô pha nhà em quá bé, sao tôi có thể nằm vừa được.”
“Ai bảo anh lớn lên cao như vậy làm gì?”
“…”
Căn hộ mà Dương Thư thuê ban đầu chỉ thích hợp cho những người ở một mình, có phòng khách và phòng ngủ khá rộng, còn có một phòng làm việc nhỏ nhưng không có giường ngủ.
Cô nghĩ ngợi một lúc, thật sự không có phòng nào có chỗ ngủ để cho Khương Bái có thể nghỉ ngơi.
Lúc đầu anh nói sẽ không qua đêm ở lại đây, bây giờ đột nhiên ở lại, Dương Thư không quen ngủ chung.
“Chỉ có thể ngủ ở sô pha. Nếu không đồng ý thì anh có thể tìm tài xế chở về nhà.”
Thấy thái độ cô kiên quyết, Khương Bái ngập ngừng, dứt khoát không tiếp tục nài nỉ nữa: “Được rồi, tối nay tôi sẽ ngủ trên sô pha vậy.”
Dương Thư thực sự đã mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích: “Anh tự lấy chăn đi.”
Khương Bái nhìn cô một cái, đứng dậy đi lại tủ đồ lấy chăn.
Lúc rời phòng ngủ, Dương Thư ở sau nói: “Tôi buồn ngủ rồi, anh đi ngủ đi.”
Ý cô là muốn bảo anh đừng vào đây nữa.
Khương Bái cười xoay người: “Ừm, ngủ đi, tôi không quấy rầy em nữa.”
Sau khi ra ngoài, anh đóng cửa phòng lại cho cô.
Dương Thu thật sự đã rất buồn ngủ rồi, ngáp một cái, tắt đèn trong phòng.
–
Khương Bái ngồi trên ghế sô pha trong phòng khánh, mở điện thoại di động lên, thấy hai tiếng trước mẹ anh – Lương Văn đã gửi cho anh một tin nhắn thoại trên Wechat.
Anh mơ hồ nhớ rằng là điện thoại lúc nãy đúng là có rung.
Khi đó Dương Thư nhắc anh là có tin nhắn, nhưng anh lại hôn cô bảo mặc kệ.
Chắc là nó được gửi vào lúc đó.
Khương Bái mở nhỏ loa, bật tin nhắn lên nghe.
Đầu tiên bà nói với anh là công ty Khương Ngâm đã được nghỉ Tết, hỏi anh khi nào thì được nghỉ, về nhà ăn Tết.
Có lẽ vì Khương Bái không trả lời lại ngay nên giọng điệu của bà dần trở nên cáu kỉnh ở câu tiếp theo:
“Tất cả là do con. Em gái con đã tạo nhiều cơ hội cho con và Dương Thư như vậy, nhưng con lại không biết nắm bắt cơ hội gì cả, không chút tiến triển nào. Mẹ nghe Ngâm Ngâm nói là Dương Thư năm nào cũng đón năm mới một mình, vốn còn định mời con bé đến nhà mình đón năm mới cùng mọi người, nhưng con bé lại không chịu qua.”
“Con nhìn con xem, mỗi ngày đều bận rộn với công việc, xã giao, không biết suy nghĩ đến chuyện tình cảm của mình gì hết. Thư Thư là cô gái tốt, xinh đẹp, xuất sắc, nhân cách lại vô cùng tốt, sao hai đứa lại không thể tiến triển gì chứ? Nếu con và con bé yêu đương thì Tết này chẳng phải là có thể để con bé đây rồi hay sao?”
Khương Bái tắt giao diện cuộc trò chuyện đi, nhìn về hướng phòng ngủ.
Anh còn nhớ tới lúc cô ngủ dưới đất trong phòng khách ngày hôm nay, hỏi cô không sợ bị bệnh rồi đón Tết trong bệnh viện sao, cô đáp: “Ở đâu mà chẳng giống nhau.”
Ngồi một mình trong phòng khách được một lúc, anh đứng dậy tắt đèn, quay lại ghế sô pha, soi đèn pin rồi nằm xuống.
–
Dương Thư đêm nay rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, tắt đèn không bao lâu đã bắt đầu mơ.
Ban đầu cô ngủ rất ngon, nhưng sau đó liền cảm thấy khó chịu.
Chắc do buổi tối ăn mì nên bây giờ cảm thấy khát nước, miệng đắng lưỡi khô, muốn uống nước ngay lập tức.
Ngay cả trong giấc mơ của mình cô cũng tìm kiếm nước ở khắp mọi nơi.
Sau khi tỉnh dậy vì quá khát, cô bật đèn lên và liếc nhìn giờ trên điện thoại, mới ba rưỡi sáng.
Dù buồn ngủ đến mức không muốn mở mắt nhưng cô vẫn nhấc chăn bước ra khỏi giường, chuẩn bị xuống bếp tìm chút nước uống.
Vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ, cô quên mất rằng Khương Bái đang ở lại trong nhà của mình.
Mãi cho đến khi bật đèn trong phòng khách và nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên ghế sô pha, lúc này cô mới nhớ ra.
Người anh rất cao, chiếc ghế sô pha không thể nào chứa đủ người anh, hai chân của anh từ đầu gối trở đi đều lọt ra ngoài, trông thật đáng thương.
Nếu anh gọi tài xế lái hộ để về nhà thì đã ngủ một giấc ngon lành ở nhà của mình có phải hơn không?
Dương Thư lắc đầu khó hiểu.
Giấc ngủ của Khương Bái rất nông, khi đèn trong phòng khách sáng lên, lông mi của anh run nhẹ vài cái, mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Dương Thư.
Trong mắt anh vẫn còn hiện lên nét mệt mỏi khi bị đánh thức, yên lặng, đờ đẫn nhìn cô.
Dương Thư dừng lại hai giây, chỉ tay vào phòng bếp: “Tôi dậy uống chút nước, anh cứ ngủ tiếp đi.”
Nói rồi cô bình tĩnh quay người lại và đi vào bếp.
Trong nhà không còn nước ấm, tối qua cô quên không đun nước.
Dương Thư quá khát nên mở tủ lạnh lấy một chai nước từ trong tủ ra.
Lúc cô chuẩn bị mở nắp để uống, chai nước đã bị một bàn tay vô tình giật mất không thương tiếc.
Dương Thư bất mãn quay lại nhìn anh.
Khương Bái mặt mày nhíu lại, đổ chai nước vào ấm rồi bật công tắc đun nước: “Đang giữa mùa đông mà em định uống nước trong tủ lạnh? Em không biết tự chăm sóc cho bản thân mình sao? “
Dương Thư vốn đang bực bội lúc rời giường, bây giờ đứng nhìn ấm nước đang nấu, bực bội liếm đôi môi khô khốc một cái.
Khương Bái liếc mắt nhìn cô, đưa tay xoa xoa mái tóc dài của cô, nhẹ giọng nói: “Chờ một chút thôi.”
Bởi vì động tác của anh, sau lưng cô cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh đèn trên không chiếu vào trên mặt, anh rũ mi mắt xuống, lông mi dày, dài để lại bóng mi dưới mi mắt.
Anh ngáp một cái, vẻ mặt tỏ rõ sự mệt mỏi, rõ ràng là ngủ không ngon, nhưng vẫn chăm chú nhìn nhiệt độ của nước trên bình đun.
Nước gần như đã sôi, anh tắt công tắc rồi nhấc ấm lên.
Anh quét mắt nhìn một lượt phòng bếp không thấy cái cốc nào, nói: “Cốc ở ngoài phòng khách rồi.”
Dương Thư còn đang ngơ ngác, tay đã bị anh nắm lấy, kéo ra ngoài.
Ngồi xuống sô pha, Khương Bái đưa cô ly nước: “Nhiệt độ vừa rồi.”
Dương Thư cốc cầm lên uống một hơi cạn sạch nửa ly, lúc dừng lại để hít một hơi, cả người như ngạt thở thiếu không khí.
Khương Bái bị bộ dạng của cô chọc cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không cướp của em, sao phải uống nhanh như vậy?”
Sau đó anh duỗi tay giúp cô lau vết nước còn đọng lại ở khóe môi.
Dương Thư quay đầu lại nhìn anh không chớp mắt, bầu không khí giữa hai người có chút mập mờ khó tả.
Đây là lần đầu tiên anh ở lại đây, trước đây cả hai chưa bao giờ ngồi đối mặt với nhau mà yên lặng như vậy.
Nửa đêm, căn phòng đặc biệt yên tĩnh, ngay cả tiếng TV cũng không có, càng làm cho tiếng thở của hai người đặc biệt rõ ràng.
Dương Thư cảm thấy có chút không thoải mái, cô đặt ly nước lên bàn rồi nói: “Tôi đi ngủ tiếp đây.”
Vừa đứng dậy, tay cô đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm lấy.
Khương Bái đứng dậy, nhéo nhéo đầu ngón tay cô, giọng điệu thương lượng: “Ngủ ngoài này không thoải mái, để tôi vào phòng được không?”
Dương Thư do dự một chút rồi nhìn thời gian trên tường.
Chỉ còn vài tiếng nữa là bình minh, ngày mai anh còn phải đi làm.
Bây giờ bắt anh về nhà thì cũng không thích hợp.
Dương Thư im lặng hai giây, sau đó gật đầu: “Chỉ có lần này thôi, sẽ không có lần sau đâu.”
Khương Bái cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang theo nụ cười: “Được.”