Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp

Chương 18: Chương 18




Đêm nay, Thẩm Kiều thật sự rất mệt mỏi. Cho dù là phòng lạ, giường lạ, hơn nữa ngày mai còn có một trận thi đấu, nhưng cô vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Chỉ là không thể tránh khỏi những cơn ác mộng liên tiếp.

Đầu tiên, cô mơ thấy Thẩm Hòa Nguyệt đang chảy rất nhiều máu, còn Diệp Hân đang sống chết kéo lấy tay cô để đưa cô đi truyền máu: “Những gì cô nợ gia đình chúng tôi, giờ phải trả lại cho Nguyệt Nguyệt!”

Cổ taycoo đau nhói, ngón tay Diệp Hân giống như kìm sắt, giữ chặt lấy cô. Dù cô có khóc lóc, vật vã và van xin bằng mọi cách nhưng vẫn không được.

Giữa chừng bị dọa tỉnh, trong giây lát, cô lại nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Trong cơn bàng hoàng, cô mơ thấy mình chạy ra ngoài khóc, một chiếc ô tô chiếu đèn sáng mạnh với vận tốc rất nhanh lao thẳng về phía cô.

Cô không thể nhìn rõ con đường phía trước. Sau một tiếng "rầm", cô đã bị một chiếc ô tô đâm và văng ra ngoài. Sau đó, hai mắt cô đầy tơ máu. Cuối cùng, cô không còn ý thức, rồi ngất đi.

Giấc mơ này còn thật hơn giấc mơ trước. Thẩm Kiều đột ngột tỉnh giấc và ngồi dậy khỏi giường.

"..."

Sáng ngày hôm sau.

Rèm cửa không khít, nên một nửa ánh nắng có th3er chiếu qua các khe hở.

Thẩm Kiều như tỉnh lại từ trong giấc mơ. Toàn thân cô đổ mồ hôi, như thể vừa mới được câu lên khỏi mặt nước.

Điện thoại đang sạc ở góc. Ngày hôm qua, khi rời khỏi nhà, cô không mang theo dây sạc, nên bây giờ cô đang dùng của Kỳ Ngôn Châu.

Rút dây sạc ra rồi mở máy lên.

Màn hình hiển thị đã chín giờ sáng.

Thẩm Kiều không còn quan tâm được những gì xảy ra trong giấc mơ. Coi lập tức xuống giường, mở cửa, rồi chạy ra ngoài.

Trần nhà cũ mỏng, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng nước chảy ào ào ở tầng dưới.

Thẩm Kiều thận trọng đi xuống lầu, đứng ở mấy bậc thang cuối cùng thò đầu ra ngoài.



“Kỳ Ngôn Châu? Là cậu sao?"

Tiếng nước ngừng lại ngay lập tức.

Trong phòng tắm Kỳ Ngôn Châu đáp: "Ừ."

“Tôi đi vào có tiện không?"

"Tiện."

Thẩm Kiều đeo đôi dép lê của nam không vừa chân, khi đi tạo ra những tiếng kêu lẹp kẹp.

Nhìn sơ qua thấy Kỳ Ngôn Châu đang giặt quần áo.

Căn nhà cũ mặc dù có ba tầng nhưng lại nhỏ đến đáng thương không có chỗ để máy giặt, chỉ có thể giặt bằng tay trong bồn rửa mặt.

Thẩm Kiều vừa liếc qua chỗ đó, hai má cô lập tức bốc hỏa, thậm chí da đầu cũng bắt đầu bỏng rát và tê dại.

Cô bước tới hai ba bước, giật lấy chiếc áo sơ mi dài tay trên tay Kỳ Ngôn Châu, đôi mắt hạnh nhân mở to, long lanh nước, trừng mắt nhìn anh, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu đang làm gì vậy?!”

Kỳ Ngôn Châu dừng tay lại, khuôn mặt vô cảm, giọng trầm khàn trả lời: "Như cậu thấy đó, giặt quần áo."

"Đây là quần áo của tôi!"

"Nếu không giặt, vậy thì hôm nay cậu mặc cái gì để ra ngoài?"

"Vậy thì cậu cũng không thể...Để tôi tự giặt! ”

Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu nhún vai, rồi bước sang một bên. Cậu để phòng tắm lại cho cô, để cô tự mình giặt quần áo.

Thẩm Kiều chưa bao giờ tự giặt quần áo, nhưng cô thấy rất xấu hổ khi để người khác giặt cho mình.

Cho dù nó không phải đồ lót, thì vẫn có cảm giác kỳ lạ.

Cô cắn chặt môi, khuôn mặt dần ửng hồng. Cô ngâm quần áo trong chậu nước, tùy tiện vò hai lần, sau đó, cô liếc nhìn Kỳ Ngôn Châu. Kỳ Ngôn Châu không nhìn nữa, mà quay người đi. Cuối cùng, cậu để lại một câu: “Nhanh lên, giặt xong thì ra ngoài ăn sáng."

Ở nhà không có gì ăn, Kỳ Ngôn Châu biết Thẩm Kiều rất khó tính lại cầu kỳ, cộng thêm phải nhảy múa và giữ gìn dáng vóc, nên cô phải phải kiểm soát thức ăn của mình. Vậy nên, sáng sớm cậu đã đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, và sữa, để đủ cho công chúa nhỏ tự mình lựa chọn.

Lúc này, cậu không có việc gì làm, liền mở túi điểm tâm, đặt từng cái một vào trong đĩa.

Tuy nhiên, sự chú ý của cậu vẫn vô tình bị thu hút bởi chuyển động trong phòng tắm, động tác by đĩa dần trở nên máy móc.

Thực tế là, cả đêm hôm qua Kỳ Ngôn Châu gần như là không ngủ được.

Phòng ngủ thứ hai là phòng của bà nội cậu.

Bà cụ đã mất nhiều năm nhưng căn phòng không được sử dụng vào mục đích khác, vẫn giữ nguyên dáng vẻ của chủ nhân khi còn sống.

Kỳ Ngôn Châu lo lắng Thẩm Kiều sợ nên để cô ngủ trong phòng của mình.

Tuy nhiên, nằm trên chiếc giường gỗ cứng của bà, cậu lật đật trở mình. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh Thẩm Kiều đang ngủ trên giường của mình. Cô gái mảnh khảnh nhỏ nhắn, ngay cả hơi thở cũng bình tĩnh vô cùng, nhắm mắt nằm trên gối của cậu.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng này thôi cũng có thể khiến một thiếu niên 17 tuổi cảm thấy bồi hồi.

Cả đêm, cậu cứ dùng sức nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế bản thân.

Mặt trăng đã lặn, và khi bầu trời vừa ló dạng, Kỳ Ngôn Châu đã nhẹ nhàng thức dậy rời khỏi giường. Đầu tiên tắm nước lạnh trước, sau đó ra ngoài chạy bộ, tiêu hao rất nhiều sức lực.

Vừa trở lại, liền nghĩ tới Thẩm Kiều lát nữa sẽ không có quần áo để thay.

Năm sau phút sau, Thẩm Kiều vắt khô nước, đem quần áo đi ra khỏi phòng tắm, nhỏ giọng hỏi: “Ừm, tôi đã giặt sạch rồi, treo ở đâu?”

Kỳ Ngôn Châu đi tới, nhìn xuống cô.

“Đưa cho tôi.”

“Ồ… ồ, được.”

“Có bữa sáng trên bàn, đến xem có thể ăn được gì.”

Nói xong, Kỳ Ngôn Châu cầm lấy quần áo ướt của cô trong tay, lại vắt một lần nữa cho kiệt nước. Cậu rút máy sấy tóc ra, cắm điện vào rồi bắt đầu cẩn thận thổi quần áo cho cô.

Thẩm Kiều: “Ở đây không có chỗ phơi quần áo sao?”

Kỳ Ngôn Châu: “Muộn lắm rồi.”

Thẩm Kiều vẫn cảm thấy xấu hổ, cô muốn nói để mình tự làm.

Cô còn chưa kịp nói, đã nghe thấy Kỳ Ngôn Châu trầm giọng nói: "Cậu đi ăn cơm đi."

"..."

"Nếu cậu còn muốn đi thi đấu, còn rất nhiều việc phải giải quyết. Không tranh với tôi những thứ này. "

Thẩm Kiều xấu hổ," Cảm ơn cậu. "

Kỳ Ngôn Châu dừng lại nửa giây," Không có gì. "

Máy sấy tóc kêu "vo vo", âm thanh tràn ngập khắp căn phòng.

Thẩm Kiều ngồi ở chiếc bàn gỗ, không biết phải làm thế nào, chỉ có thể uống một ngụm sữa bò béo ngậy.

Như Kỳ Ngôn Châu đã nói, vẫn còn rất nhiều rắc rối ở phía trước.

Đầu tiên, thẻ thi đấu của cô vẫn chưa lấy ra, nó vẫn còn ở trong nhà họ Thẩm, đây là chuyện quan trọng nhất lúc này.

Ngoài ra, quần áo khiêu vũ và giày khiêu vũ dùng để chuẩn bị thi đấu cũng chưa mang ra ngoài. Phòng khiêu vũ của trường tuy hàng ngày vẫn có một bộ để luyện tập, nhưng không phù hợp để biểu diễn, cũng không phù hợp với bài múa đã chọn.

Đây chỉ là những khó khăn hiện tại.

Cho dù hôm nay cuộc thi kết thúc thành công mỹ mãn, nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, cô sẽ lấy đâu ra tiền để tiếp tục học múa ba lê? Chưa kể đến việc học múa, cô thậm chí còn không thể trả học phí cho trường học vào học kỳ tới, cô có thể phải đối mặt với tình huống buộc phải bỏ học năm cuối trung học.

Nghĩ đến các vấn đề, Thẩm Kiều thở dài một hơi, cả người lâm vào trầm mặc.

Đột nhiên, hận không thể dứt khoát quay lại giường, ngủ một giấc không bao giờ tỉnh.

Hoặc, cô muốn biết, sau này "Thẩm Kiều" đó giải quyết những khó khăn này như thế nào?

...

Một lúc sau, Kỳ Ngôn Châu đã giúp Thẩm Kiều sấy khô quần áo, gấp lại rồi đặt lên sô pha, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh cô cầm đũa lên cầm đũa lên.

Không gian chật chội và bàn cũng nhỏ nhỏ.

Kỳ Ngôn Châu thân hình cao lớn, lúc ngồi xuống như thế này, hai người gần như là kề sát vào nhau.

Ngay cả hai vai dường như đang chạm vào nhau.

Thẩm Kiều hoàn toàn không để ý, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu, cô cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, trầm giọng nói: “Kỳ Ngôn Châu.”

“Ừ.”

“Tôi phải làm sao đây? Không mang theo thẻ thi đấu.”

Bỏ lỡ cơ hội lần này, cô có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội đi theo Đới Tùng Xuân để học tập, những việc này cô không kịp suy nghĩ kỹ càng, chỉ có thể tập trung vào tình hình khó khăn trước mắt.

Cô có nên bỏ cuộc?

Kỳ Ngôn Châu cầm đũa gắp bánh bao hấp, cụp mắt xuống, bình tĩnh trả lời: "Tôi sẽ giúp cậu lấy.”

"Lấy như thế nào? Nhà của tôi...đã loạn tới mức khó nhìn rồi. Em gái tôi...Thẩm Hòa Nguyệt cô ta chắc chắn sẽ không đưa nó cho tôi."

Từ đầu đến cuối, Kỳ Ngôn Châu đều không hỏi lý do.

Cậu chỉ dùng thái độ bình tĩnh, cố gắng giúp cô giải quyết mọi khó khăn.

“…có cướp cũng phải cướp lại.”

gần trưa.

Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, liền rời khỏi nhà của Kỳ Ngôn Châu.

Ánh sáng ban ngày rõ ràng, ngôi nhà cũ này trông càng đổ nát và lộn xộn, khó có thể tưởng tượng nó tồn tại như thế nào trong khu đô thị của thành phố Lục Xuyên.

Vẫn như đêm qua, Kỳ Ngôn Châu đi phía trước, dẫn đường cho Thẩm Kiều.

Lúc này không cần phải nắm tay để đề phòng bị ngã.

Thẩm Kiều có thể nhìn cậu một cách rõ ràng hơn.

Cô chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên cô phát hiện quần áo của Kỳ Ngôn Châu không phải đồ mới, nhưng lại được giặt rất sạch sẽ, giày thể thao cũng bị làm trắng và hơi phai màu.

So với nhóm nam sinh trong trường có đồng phục khác và giày thể thao mới của từng mùa, rõ ràng cậu thấp kém hơn rất nhiều. Nhưng bởi vì khuôn mặt hoàn mỹ này, cũng như khí chất tàn nhẫn và độc nhất vô nhị xung quanh cậu, sẽ không ai để ý tới điều này, chỉ có thể đặt sự chú ý vào trên người cậu.

Thẩm Kiều kìm nén một hồi, rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi: "Kỳ Ngôn Châu, cha mẹ cậu ở đâu? Tại sao lại để cậu chưa thành niên sống một mình?"

Cô thừa nhận, mình có cảm giác đối với chàng trai trước mặt cô, so với "Cậu sẽ chết vì cô" thì tò mò hơn.

Cậu thật sự đặc biệt, không giống với tất cả những nam sinh cô từng gặp trước đây.

Thẩm Kiều muốn tìm hiểu cậu một chút.

Bước chân của Kỳ Ngôn Châu không hề dừng lại, "Đã chết."

Thẩm Kiều giật mình, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi..."

“Không cần.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Thẩm Kiều trong lòng bàn tay rung lên.

Cô liếc nhìn xuống.

Đó là Thẩm Thành Quân.

Ngay lập tức, cô rơi vào tình trạng lưỡng lự.

Phía trước, Kỳ Ngôn Châu đã dừng lại, nhưng không nhìn lại, không thúc giục, chỉ chờ cô không xa không gần. Chờ cô nhấc máy, hoặc cúp máy.

Thẩm Kiều do dự vài giây, nghĩ đến thẻ thi đấu, hít sâu một hơi rồi cầm lên.

“... alo.”

Cô không biết có nên gọi một tiếng cha hay không.

Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Thẩm Thành Quân vẫn như lúc trước, "Kiều Kiều, con không quên trận đấu hôm nay chứ?"

“Không quên.”

“Thẻ dự thi và đồ dùng cần thiết mẹ đã chuẩn bị xong cho con rồi, con đang ở đâu? Cha lái xe tới đưa cho con.”

“...”

Không ngờ là Thẩm Thành Quân sẽ nói như thế, Thẩm Kiều mở to mắt, không biết phải làm sao.

Nhưng mà, rốt cuộc vẫn là không giống nhau.

Thẩm Thành Quân không hỏi đêm qua cô ở đâu, dường như bất tri bất giác, cũng lạnh nhạt thờ ơ.

Trong phút chốc, Thẩm Kiều bừng tỉnh, cắm móng tay vào lòng bàn tay, nói từng chữ: “Vậy thì gặp ở cổng trường đi.”

“Được.”

Cuộc gọi kết thúc.

Thẩm Kiều siết chặt điện thoại, cắn chặt môi, đôi mắt dần đỏ lên.

Kỳ Ngôn Châu im lặng đi đến bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú, "Thẩm Kiều."

"Hừ."

"Đừng khóc."

"..."

"Không có chuyện gì lớn cả, đều sẽ qua thôi."

Thẩm Kiều mạnh mẽ gật đầu, duỗi tay ra, ôm lấy cánh tay Kỳ Ngôn Châu, giọng nói đáng thương, “Kỳ Ngôn Châu, cậu có đi cùng tôi không?”

Nói thật, lúc này đây, cô không có dũng khí đối mặt trực tiếp với Thẩm Thành Quân.

Kỳ Ngôn Châu: “Đi.”

“Cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Không cần nói lời cảm ơn, nếu còn muốn tôi giúp đỡ, sau này đừng cảm ơn tôi.”

Làm bất cứ việc gì vì Thẩm Kiều, cậu đều cam tâm tình nguyện.