Trêu Chọc Hôn Nhân

Chương 83: Chuyện mang thai




"Hai người đang nói gì vậy?" Mộ Du Trầm từ bên ngoài đi tới, đứng ở cửa phòng bếp.

Dì Dung trong lòng mừng rỡ, thấy Mộ Du Trầm đi tới, đang muốn nói thì Thư Minh Yên vội vàng nói trước: "Em hơi khát nước, bảo dì Dung rót cho em cốc nước ấy mà."

Nói rồi ra hiệu cốc nước trên tay, cô quay đầu lại nháy mắt với dì Dung.

Dì Dung ngầm hiểu, đoán rằng Thư Minh Yên nhất định muốn nói với anh, mỉm cười mà không nói lời nào.

Người làm dọn các món ăn đã nấu xong lên bàn, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm cùng Mộ lão gia tử ăn tối.

Thấy Thư Minh Yên cứ ăn đồ chay, lão gia tử thắc mắc: "Minh Yên, sao con không ăn thịt, ăn nhiều thịt một chút mới có dinh dưỡng."

Tối nay Thư Minh Yên không thèm ăn thịt, cô cười với lão gia tử: "Ba, con ở trường học thường xuyên ăn thịt, tối nay con muốn ăn chút rau xanh, dì Dung nấu ăn không tệ, rau xanh cũng ngon hơn bên ngoài."

Vừa trò chuyện, dì Dung vừa bưng thêm hai món, một món là đậu phụ mềm om, cùng một món cá hấp, được đặt gần vị trí của Thư Minh Yên hơn.

Rõ ràng là sợ cô tối nay ăn không quen món thịt, hơn nữa còn lo lắng vấn đề dinh dưỡng, những món ăn đặc biệt thêm vào vì cô khiến Thư Minh Yên ấm lòng.

Thư Minh Yên và dì Dung trao đổi ánh mắt với nhau, Mộ Du Trầm nhìn hai người họ một lúc, trầm ngâm, nhưng không lên tiếng.

Sau bữa tối, Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm cùng lão gia tử xuống lầu xem TV một lúc, sau đó lão gia tử muốn đi ngủ, hai vợ chồng cũng cùng nhau lên tầng hai.

Trong phòng ngủ, Mộ Du Trầm đóng cửa lại, hỏi cô: "Tối nay em và dì Dung xảy ra chuyện gì vậy, thần thần bí bí? Vừa rồi cùng lão gia tử xem TV em cũng lơ đãng."

Thư Minh Yên thề thốt phủ nhận: "Đâu có đâu, có phải anh đa nghi rồi không?"

"Anh đa nghi?" Mộ Du Trầm dùng ngón trỏ chọc vào cằm cô, "Có biết anh hiểu em nhiều như thế nào không, tròng mắt em vừa di chuyển là anh có thể biết em đang nói dối hay không. Giữa em và dì Dung, nhất định có điều gì đó giấu anh, trước đó em đã nói gì với dì Dung trong bếp?"

"Kỳ thật cũng không nói cái gì." Thư Minh Yên trầm mặc một hồi, đi tới ngồi ở trên sô pha, dựa lưng về phía sau, không tự giác hạ giọng nói,"Tối nay em được dì Dung nhắc nhở, mới nhớ tới một chuyện."

"Chuyện gì?" Mộ Du Trầm đi theo.

Đôi lông mi dày và mảnh của Thư Minh Yên hơi rũ xuống, khóe miệng hơi nhếch: "Ừm, kinh nguyệt của em đã chậm một tuần rồi, gần đây em cảm thấy buồn ngủ, thỉnh thoảng còn cảm thấy buồn nôn."

Sắc mặt Mộ Du Trầm hơi cứng đờ một lúc, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc, lập tức nhìn sang với vẻ không thể tin được với một chút phấn khích và vui mừng.

Anh quỳ một chân trước mặt cô, nắm tay cô, nhìn vào bụng dưới của cô: "Có thể nào..."

"Có thể là như vậy." Cô ngước mắt nhìn Mộ Du Trầm, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói, "Anh còn nhớ không, tháng trước..."

Cảnh tượng trong xe đêm hôm đó hiện lên trong tâm trí, Mộ Du Trầm vui mừng khôn xiết, bế cô lên khỏi ghế sô pha: "Nông Nông, chúng ta có con rồi."

Thư Minh Yên giữ vai anh, có chút xấu hổ: "Nhưng phản ứng mang thai này có phải là quá sớm hay không, em cũng không dám chắc. Dì Dung và em hiện tại chỉ đang suy đoán khả năng này, còn cần phải xác nhận lại. Xác nhận cụ thể phải dùng que thử thai hay đến bệnh viện để lấy máu. Em đã tra trên mạng, que thử thai sẽ chính xác hơn vào buổi sáng, cho nên có thể đến sáng mai mới biết được đáp án."

"Phải tận ngày mai?" Mộ Du Trầm cau mày, có vẻ không vừa lòng với đáp án này.

Anh suy nghĩ một chút, "Không phải nói đến bệnh viện lấy máu là được sao, bây giờ chúng ta đi bệnh viện?"

Anh lo lắng như vậy, Thư Minh Yên dở khóc dở cười: "Đã muộn như vậy, không phải là đi cấp cứu luôn sao?"

"Không cần, bệnh viện tư nhân tốt nhất ở An Cầm là của Giang gia, tìm Giang Triệt là được, anh thường xuyên có quan hệ công việc với anh ấy, giao tình khá tốt, anh ấy nói một câu sẽ có người làm kiểm tra cho chúng ta."

"Vậy càng không được, lỡ như chỉ là ăn gì khiến bụng yếu thôi, chẳng phải làm cho người ta chê cười sao? Anh làm lố quá rồi."

Mộ Du Trầm ngẫm lại cũng đúng, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy thì ngày mai."

Tuy rằng không thể biết ngay đáp án chính xác, nhưng anh vẫn có chút kích động, hôn lên má cô một cái: "Bà xã."

Anh rất ít khi gọi cô như vậy, nhưng mỗi lần nghe đều gọi cô một cách dịu dàng trìu mến, trái tim của Thư Minh Yên ngay lập tức có những gợn sóng, cả người dường như được ngâm trong hũ mật.

Cô đỏ mặt đẩy anh: "Mau đặt em xuống, em muốn đi tắm."

Mộ Du Trầm ôm chặt lấy cô không buông, trực tiếp bế cô vào phòng tắm: "Sàn trơn, lỡ em bị thương thì sao, anh giúp em tắm."

"Em có thai hay không vẫn chưa xác định, không chừng không phải đâu."

"Không phải anh cũng tắm cho em, cũng không phải là chưa từng tắm bao giờ."

Mộ Du Trầm thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào tắm cùng với cô, nhưng phần lớn thời gian chỉ là để chiếm chút tiện nghi, cả hai thậm chí có thể ở trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ.

Tối nay anh chỉ giúp cô tắm, mặc dù hai người đều cởi quần áo, thẳng thắn đối mặt với nhau, anh cũng không cố ý bắt nạt cô.

Sau đó giữa lúc tắm rửa, Thư Minh Yên hiển nhiên cảm giác được hô hấp của mình so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, ánh mắt của cô di chuyển xuống bụng của anh, ánh mắt giống như bị đốt cháy, vội vàng nhìn đi chỗ khác.



Trước kia cô ở trường học, hai người đã lâu không thân mật, Thư Minh Yên cảm thấy như vậy quá xấu hổ, liền dựa vào bồn tắm nói: "Anh tắm xong đi ra ngoài trước đi, em muốn ngâm mình một lúc."

Lần này Mộ Du Trầm không phản bác, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô một lúc, đi tắm vòi sen rửa sạch rồi rời đi.

Khi Thư Minh Yên lau mái tóc ướt đi ra, Mộ Du Trầm ngồi ở đầu giường, mặc bộ đồ ngủ sẫm màu.

Thấy tóc cô ướt, anh đặt điện thoại xuống đi lấy máy sấy tóc.

Thư Minh Yên thích được anh sấy tóc giúp nên ngoan ngoãn đi đến bên giường, gối đầu lên đùi anh.

Mộ Du Trầm lấy máy sấy tóc, dùng tay kiểm tra nhiệt độ trước khi hướng luồng gió ấm áp vào mái tóc dài mượt mà của cô, vừa thổi vừa chải chuốt cẩn thận.

Người đàn ông dùng năm ngón tay vén tóc cô, đầu ngón tay anh rơi trên da đầu cô rất thoải mái, Thư Minh Yên vui vẻ thuận tay lật xem kịch bản.

Ngọn đèn màu cam ấm áp trong phòng chiếu rọi, khuôn mặt cô trầm mặc, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt hạnh phúc.

Tiếng máy sấy tóc ngừng lại, nhưng cô vẫn không đành lòng đứng dậy, đổi tư thế lại nằm trên đùi anh, tiếp tục đọc kịch bản.

Mộ Du Trầm không thúc giục cô, ngón tay thon dài nghịch tóc cô, liếc nhìn kịch bản trên tay cô rồi hỏi: "Bộ phim "Chiêu Bình truyện" sắp bắt đầu quay rồi à?"

Thư Minh Yên gật đầu: "Hai tháng nữa."

Đây là kịch bản cô tự viết, cũng là lần đầu tiên cô đảm nhận vai trò biên kịch chính trong đoàn, nên khó tránh khỏi căng thẳng, cho nên cô đặc biệt chú ý đến.

Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút: "Lúc đó đang là kỳ nghỉ hè, trời sẽ rất nóng. Nếu em mang thai, chẳng phải cơ thể sẽ bị quá tải sao?"

Được anh nhắc nhở, Thư Minh Yên đưa tay lên sờ bụng nhỏ của mình, xém chút cô quên chuyện này.

"Vậy em phải làm sao đây?" Thư Minh Yên có chút lo lắng, "Kịch bản "Chiêu Bình truyện" này phải hai năm em mới hoàn thành, đây là bộ phim đầu tiên của em theo đúng nghĩa đen, nếu em không có mặt ở hiện trường thì đáng tiếc lắm."

Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút, nói với cô: "Đến lúc đó anh sẽ phân trợ lý cho em. Khi em không khỏe, chỉ nên ở lại hiện trường một chút thôi, còn lại cứ giao cho trợ lý giúp em."

"Chị Phùng Mẫn trước đây cũng nói, lần này em là biên kịch chính, vì vậy có thể thuê một trợ lý. Em nghĩ cũng đã tiến tổ hai lần trước, có thể tự mình làm nên đã từ chối." Cô xoa xoa cái bụng phẳng lì, "Bây giờ vì cục cưng của chúng ta, vẫn là thuê một trợ lý đi."

Cô nghi hoặc nhìn Mộ Du Trầm: "Anh nói xem rốt cuộc là em có thai hay không. Lần đó trong kỳ an toàn cũng không vào nhiều lắm, thực ra trong vui mừng em có chút lo lắng. Ngày mai mới có thể biết đáp án, đêm nay chẳng phải em không được ngủ ngon sao?"

Mộ Du Trầm dừng lại một lúc rồi nói nhanh: "Trên mạng chỉ nói kết quả thu được bằng cách sử dụng que thử thai vào buổi sáng là chính xác nhiều hơn, có nghĩa là bây giờ cũng có thể thử."

Thư Minh Yên ngồi dậy: "Nhưng, vẫn chưa mua que thử thai."

"Đợi anh, anh đi mua ngay bây giờ."

Mộ Du Trầm xuống giường, đi thẳng ra ngoài.

Thư Minh Yên muốn nhắc anh thay đồ ngủ, nhưng chưa kịp nói thì anh đã biến mất.

Anh có vẻ nóng lòng muốn biết đáp án hơn cô.

Trong lúc chờ đợi, Thư Minh Yên dần dần có chút khẩn trương.

Có thể thấy Mộ Du Trầm rất muốn có con, cô sợ rằng sự mong đợi của anh sẽ biến thành thất vọng.

Bây giờ nghĩ lại, cô cảm thấy mình thật bốc đồng, nên đợi kết quả xác nhận rồi mới nói cho anh biết.

Cửa phòng ngủ được mở từ bên ngoài, Mộ Du Trầm cầm que thử thai bước vào.

Thư Minh Yên không thể tin nhìn anh: "Nhanh như vậy?"

Anh không phải vừa mới đi ra ngoài sao?

Mộ Du Trầm nói: "Anh gặp dì Dung ở tầng dưới, dì nói đã mua cho chúng ta."

Anh đưa cho cô những thứ trong tay, "Thử ngay luôn?"

Thư Minh Yên nhận lấy, mang vào phòng tắm, Mộ Du Trầm cũng đi theo.

Thư Minh Yên xấu hổ vội vàng đẩy anh ra: "Anh đợi ở bên ngoài."

Cô đóng cửa lại.

Dì Dung đã mua rất nhiều, cô đã thử các nhãn hiệu khác nhau, kết quả đều giống nhau.

Kìm nén sự phấn khích trong lòng, cô từ phòng tắm bước ra, đưa kết quả kiểm tra cho anh xem: "Hai vạch khá rõ ràng."

Có lẽ là bởi vì cô ở trong khá lâu, kiểm tra buổi tối cũng rất rõ ràng.



Đôi mắt Mộ Du Trầm nhuốm ý cười, anh nhanh chóng hôn lên má cô: "Anh biết mà."

Hai vợ chồng lại nằm trên giường, đối mặt nhìn nhau.

Lúc đầu không thể chợp mắt vì lo lắng, nhưng bây giờ không thể ngủ vì phấn khích, mỗi người trở nên hăng hái hơn.

Mộ Du Trầm nghĩ ngợi một lúc: "Ngoại trừ đêm đó, chúng ta luôn có biện pháp, nên chỉ có thể là đêm đó."

"Ừm, chắc là như vậy." Thư Minh Yên đếm ngày, "Tính đến bây giờ, gần một tháng một tuần rồi."

"Sao lại ngốc vậy, kinh nguyệt của mình bị chậm cũng không biết?"

"Lúc đó em đang bận bảo vệ luận văn tốt nghiệp nên không để ý lắm. Hơn nữa, lúc đó rõ ràng đa số đều ra ngoài, còn là kỳ an toàn nữa, làm sao em biết có thể trúng chứ?"

"Chứng minh anh lợi hại."

"..."

Mộ Du Trầm bỗng dưng nhớ tới gì: "Đám cưới vẫn chưa được tổ chức, lão gia tử vốn nói rằng sẽ giúp chúng ta lo liệu sau khi em tốt nghiệp, cùng tổ chức với Doãn Mặc và Tiểu Dữu Tử sẽ càng náo nhiệt hơn."

Vẻ mặt anh lo lắng, "Trường hợp làm cùng nhau quá hỗn loạn, nhất định sẽ càng mệt, bây giờ có bảo bảo, anh sợ em không chịu được trong hôn lễ."

Mộ Du Trầm cảm thấy đám cưới vẫn rất quan trọng, nhất định phải xử lý thật tốt, cho cô một kỷ niệm hạnh phúc và hoàn hảo.

Anh không muốn cô phải hối hận khi lấy anh, càng không muốn cô phải chịu bất kỳ oan ức nào. Nhưng những triệu chứng uể oải, ốm nghén của cô dần kéo tới, anh sợ việc vội vàng tổ chức đám cưới sẽ khiến cô mệt mỏi.

"Cái này à, em đã sớm nghĩ tới." Thư Minh Yên suy nghĩ gì đó, trong mắt mang theo ý cười, "Để Tiểu Dữu Tử cùng Doãn Mặc làm trước đi, chúng ta chờ, thực ra trong đầu em có một số ý tưởng về hôn lễ của chúng ta, nhưng không có mặt mũi nói với anh, vừa vặn bảo bảo đến."

"Hả?" Mộ Du Trầm khó hiểu nhìn cô, "Ý tưởng gì?"

Thư Minh Yên nói: "Anh còn nhớ Khương Ngâm, nhiếp ảnh gia chụp ảnh cưới cho chúng ta không, là vợ của Doãn Toại và cũng là chị dâu của Doãn Mặc ấy."

Mộ Du Trầm gật đầu: "Sao vậy?"

"Thỉnh thoảng tụi em có trò chuyện trên WeChat, chị ấy cho em xem video đám cưới của chị ấy. Chị ấy và chồng cũng có thai trước đám cưới cho nên đám cưới được tổ chức sau khi em bé chào đời. Khi con trai của họ hai, ba tuổi đã cùng với một cô bé bằng tuổi làm hoa đồng trong lễ cưới của họ."

Nói về chuyện này, Thư Minh Yên mỉm cười, "Em thực sự thích đám cưới của họ, lúc đó em nghĩ, nếu chúng ta có hai em bé, sau này bọn trẻ sẽ làm hoa đồng trong đám cưới của chúng ta. Hoa đồng là những thiên thần nhỏ trong sáng đến với chúng ta với những lời chúc tốt đẹp, cũng chính là con của chúng ta, chúng là kết tinh tình yêu của chúng ta, cũng là minh chứng cho hạnh phúc của chúng ta. Đám cưới kiểu này đến khi chúng ta về già nhớ lại cũng rất có ý nghĩa."

Mộ Du Trầm nhướng mày: "Muốn sinh hai đứa à?"

"Muốn." Thư Minh Yên rất khao khát đối với tương lai, đôi mắt đầy sao lấp lánh, "Tốt nhất là sinh một trai một gái, con trai giống anh, con gái giống em là trọn vẹn. Nhà anh chẳng phải có gen song sinh sao, nếu như một lần có thể giải quyết được tất cả, vậy sẽ hoàn hảo hơn!"

Cô cảm khái một tiếng, "Nhưng mà gen song sinh đều là di truyền cho nhà gái, chị chỉ sinh mỗi Điềm Điềm, đến phiên chúng ta xác suất càng thêm xa vời, cũng không biết nhà chúng ta có thể có gen song sinh không."

Mộ Du Trầm ôm lấy cô, hôn lên má cô: "Em đừng suy nghĩ nhiều, mang song thai em sẽ càng khổ, nếu em muốn hai đứa thì cứ thong thả."

Mộ Du Trầm suy nghĩ một lúc: "Kiểu đám cưới mà em đề cập, còn quá xa để đợi con của chúng ta lớn lên. Nếu không như vậy đi, chúng ta đừng theo Tiểu Dữu Tử bọn họ nữa, tự mình tổ chức hôn lễ đơn giản hơn, để cơ thể em không quá mệt mỏi, sau này anh sẽ tổ chức một hôn lễ hoành tráng khác cho em, khi con của chúng ta lớn hơn, chúng có thể làm hoa đồng, như vậy được không?"

"Hai đám cưới?" Ánh mắt Thư Minh Yên khẽ lóe lên, có chút ngoài ý muốn, hưng phấn nói, "Vậy em muốn một kiểu Trung Quốc và một kiểu Tây. Kiểu Trung Quốc hình như không cần hoa đồng, vậy chúng ta làm kiểu Trung Quốc trước, hơn nữa quần áo kiểu Trung Quốc có rất nhiều tầng, có lẽ còn có thể che được bụng."

Mộ Du Trầm mỉm cười: "Được, đều nghe em."

...

Thư Minh Yên mô tả cho anh hình ảnh của một đám cưới kiểu Trung Quốc trong trí tưởng tượng của cô, Mộ Du Trầm thỉnh thoảng đưa ra một số gợi ý, vô tình hai người trò chuyện đến muộn.

Khi buồn ngủ, Mộ Du Trầm nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại gọi cho thư ký Khâu.

Thư ký Khâu nhanh chóng trả lời: "Mộ tổng?"

Mộ Du Trầm: "Thư ký Khâu, đem lịch trình ngày mai dời lại hết."

Bên kia điện thoại, thư ký Khâu sửng sốt, dường như đối với tin tức này có chút kinh ngạc: "Mộ tổng, ngày mai có sắp xếp gì khác sao ạ?"

"Ừm."

"Được ạ, vậy tôi sẽ điều chỉnh lần nữa."

"Vất vả rồi." Mộ Du Trầm dừng lại, lại bổ sung, "Tôi có một việc rất quan trọng, vợ tôi đang mang thai, ngày mai tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra."

Giọng sếp rất bình tĩnh, nhưng qua điện thoại thư ký Khâu vẫn nghe thấy một chút khoe khoang.

Bởi theo phong cách thường ngày của sếp, anh sẽ không đủ kiên nhẫn để giải thích cho anh ta nhiều như vậy.