Edit+beta: LQNN203
Thư Minh Yên bị đánh thức bởi chuông báo thức vào buổi sáng.
Tối hôm qua cô ngủ rất muộn, buồn ngủ đến mức không mở nổi mí mắt, khi chuông reo, cô không khỏi nhíu mày.
Trước khi cô có thể tắt đồng hồ báo thức, tiếng chuông đã dừng lại.
Bên tai vừa yên tĩnh, Thư Minh Yên lại cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh lại mất đi ý thức.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra.
Mộ Du Trầm nằm bên cạnh cô, người đàn ông mở mắt, lặng lẽ nhìn cô, đôi đồng tử đen láy trong veo, không thấy một chút buồn ngủ nào vừa mới ngủ dậy.
Vốn dĩ sau một đêm lẽ ra trên cằm còn một lớp râu xanh, nhưng hiện tại đã được cạo sạch sẽ, khiến đường quai hàm nhẵn nhụi và đẹp đẽ.
Mái tóc ngắn mềm mại trước trán anh cũng có chút ẩm ướt, chắc là mới gội không lâu.
"Anh dậy sớm vậy?" Cô vừa mới tỉnh lại, giọng nói còn có chút ngái ngủ khàn khàn, đôi mắt đẹp trong veo, lông mi run rẩy, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.
Cảm giác nhìn cô từ từ thức dậy bên cạnh vào một buổi sáng sớm thật kỳ diệu, là cảm giác hạnh phúc yên bình khó tả mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Trái tim Mộ Du Trầm đã mềm đi trước cô.
Anh thực sự cả đêm không ngủ, nhưng theo câu hỏi của cô vẫn "ừm" một tiếng: "Có muốn chợp mắt một lúc nữa không?"
Người đàn ông chậm rãi đưa tay giúp cô vuốt lại mái tóc dài bị rối tung trong lúc ngủ.
Đầu ngón tay lướt qua làn da trên trán Thư Minh Yên, cô theo bản năng co người lại, cùng chăn ngồi dậy: "Em phải dậy, đến muộn sẽ không bắt được xe buýt đến đoàn phim."
Đi dép vào, cô đến tủ lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm bên trong.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và trang điểm xong, Mộ Du Trầm đã mở rèm cửa ra, đứng thẳng người nhìn về phía xa xăm.
Lúc này mặt trời chưa mọc nhưng bầu trời đã ngả một màu xanh nhạt, chim chóc đậu trên cành hót véo von, cành lá rung rinh.
Đã đến giờ Thư Minh Yên ra ngoài, cô nhìn đồng hồ, nhìn bóng dáng cao thẳng đang đứng trước cửa sổ, hỏi anh: "Hôm nay anh đi à?"
Mộ Du Trầm quay sang nhìn rồi khẽ ừ một tiếng: "Lát nữa đi."
Thư Minh Yên trầm mặc hai giây, sau đó gật đầu: "Vậy anh đi đường chú ý an toàn, chúng ta liên lạc qua video, tối thứ bảy tuần sau em sẽ nhớ đến buổi tiệc."
Mộ Du Trầm quét qua ngón tay đeo nhẫn đang không đeo gì của cô: "Nhẫn đâu?"
Thư Minh Yên liếc nhìn ngón tay của mình, vội vàng nói: "Em cất đi rồi, trong đoàn làm phim có rất nhiều người, em sợ đeo nhẫn cưới sẽ thu hút quá nhiều chú ý, hơn nữa rất dễ làm mất."
Sau khi nói xong, cô liếc nhìn ngón tay đeo nhẫn của Mộ Du Trầm từ khóe mắt, thấy anh đang đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này là một cặp với cô.
Mộ Du Trầm đặc biệt hỏi, có phải cảm thấy cô không để ý lắm đến chiếc nhẫn anh tặng cô không?
Chiếc nhẫn cưới đó được làm rất cẩn thận, Thư Minh Yên đương nhiên thích nó, nhưng hai người họ đã thỏa thuận trước đó rằng họ sẽ không tiết lộ chuyện hôn nhân của họ ra ngoài, vì vậy cô vẫn luôn không đeo.
Ngày hôm qua, Mộ Du Trầm từ sân bay trở về, một mình đợi cô đến hơn hai giờ sáng, chỉ để xin lỗi cô về chuyện xảy ra năm đó.
Dù sao cũng là khúc mắc trong lòng nhiều năm, Thư Minh Yên nghe được lời anh nói tối hôm qua, thật ra có chút cảm động. Bây giờ tâm trạng cô đang rất tốt, không muốn bởi vì chuyện chiếc nhẫn mà không thoải mái với Mộ Du Trầm.
Nghĩ nghĩ, cô đi tới ngăn kéo lấy chiếc nhẫn ra, xâu chuỗi với sợi dây chuyền trên cổ rồi lại đeo vào cổ.
Đứng trước mặt Mộ Du Trầm, cô giơ chiếc nhẫn bằng ngón trỏ và ngón cái cho anh xem: "Cái này được không, từ nay về sau em sẽ luôn đeo nó bên người."
Đôi lông mày cau có của Mộ Du Trầm cuối cùng cũng giãn ra một chút, anh chủ động giúp cô nhét chiếc nhẫn vào trong cổ áo để che đi.
Anh không cần phải yêu cầu cô đeo nó nói với cả thế giới, nếu cô sẵn sàng mang bên người, Mộ Du Trầm đã rất vui. Truyện Ngôn Tình
Giúp cô sửa sang sợi dây chuyền, Mộ Du Trầm đột nhiên nói: "Chủ nhật tới chúng ta chụp ảnh cưới nhé?"
Điều này thực sự cần phải được chụp trước, sẽ mất thời gian để làm thành phẩm, nếu quá muộn sẽ không kịp cho đám cưới. Bây giờ cô Dương biên kịch cũng đang ở trường quay, cô xin nghỉ một ngày cũng sẽ không chậm trễ gì.
Thư Minh Yên gật đầu, khẽ mỉm cười nói: "Được, đến lúc đó em sẽ xin nghỉ phép."
"Em đang vội?" Mộ Du Trầm đột nhiên hỏi một câu khác.
Thư Minh Yên bị câu hỏi này làm cho sửng sốt hai giây, ngơ ngác mà a một tiếng.
Mộ Du Trầm nhìn cô, nghĩ đến nụ hôn mà cô đáp lại anh đêm qua, thực sự mê mẩn. Dừng một chút, anh duỗi dài cánh tay, tự nhiên vòng qua cái eo thon nhỏ của cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Thư Minh Yên thuận theo sức lực của anh tiến lên hai bước, mũi chân chạm vào nhau. Cơ thể cô áp vào ngực anh, cô ngửi thấy mùi rêu sồi quen thuộc ở chóp mũi, trầm ổn nội liễm, nhưng cũng bao trùm một chút tươi mát.
Cằm của cô hơi nâng lên, sự gần gũi đột ngột khiến cô có chút mất tập trung, hơi thở đàn ông hoàn toàn bao trùm lấy cô, giọng nói của cô bất giác mềm xuống: "Anh làm gì vậy?"
Hai tay Mộ Du Trầm ôm eo cô siết chặt, mí mắt hơi rủ xuống, ánh mắt tối sầm nhìn cô: "Nếu không gấp, có thể lại luyện hôn không?"
Thư Minh Yên: "..."
...
Thư Minh Yên ra khỏi khách sạn và lên chiếc xe buýt đang đậu ở cửa.
Trong xe không có nhiều chỗ ngồi, Mộng Vi như thường lệ dành một chỗ cho cô, bảo Thư Minh Yên ngồi xuống bên cạnh.
Thư Minh Yên vừa ngồi xuống, Mộng Vi liền quay đầu hỏi cô: "Bình thường em đều ra rất sớm mà, hôm nay sao lại ra muộn như vậy?"
Thư Minh Yên mím đôi môi tê rần, còn có chút ngây người, chột dạ đáp: "Nằm trên giường một lát."
Mộng Vi thở dài tỏ vẻ đã hiểu: "Tối hôm qua thức khuya quá, tổng cộng không ngủ được mấy tiếng, hôm nay khó mà dậy nổi."
Cô ấy nói rồi ngáp một cái, "Không được, chị phải ngủ bù đây."
Mộng Vi nói xong liền nhắm mắt lại, tựa đầu vào kính cửa sổ.
Lúc này Thư Minh Yên không có chút nào cảm thấy buồn ngủ, đại não hoàn toàn trong trạng thái hưng phấn.
Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại, cô sẽ nhìn thấy cảnh tượng Mộ Du Trầm hôn thật sâu trước cửa sổ vừa rồi.
Đó thực sự chỉ là luyện tập, Mộ Du Trầm thậm chí còn dạy cô cách thở, nhưng không hiểu sao lại vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh bá đạo và hung hãn, bất ngờ bế cô lên khỏi mặt đất, vừa hôn cô vừa ném cô lên giường.
Thư Minh Yên còn nhớ rõ ràng, lúc anh đè lên trên người, trong đôi mắt đen kịt kia có một tia dao động không thể khống chế nổi, khiến cô khó có thể chống đỡ.
Nụ hôn của anh dọc theo đường quai hàm rồi đáp xuống xương quai xanh của cô, làn váy cô bị vén lên. Sự mát lạnh ập đến, Thư Minh Yên vốn bị nụ hôn của anh làm cho có chút bối rối, cuối cùng cũng tỉnh khỏi từ trong mộng, vội vàng giữ chặt bàn tay kia, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia mê hoặc nhàn nhạt.
Đêm qua ngủ rất yên bình, Thư Minh Yên không biết tại sao bây giờ anh lại đột nhiên muốn như vậy, cô thở hổn hển với đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: "Mộ Du Trầm, em sắp trễ giờ rồi."
Mộ Du Trầm thu hai tay lại, chống hai bên sườn cô ở trên đệm.
Đôi mắt như giếng cổ của người đàn ông dán chặt vào người cô gái nhỏ trước mặt, anh lười biếng cong khóe môi dưới, bắt lấy vành tai cô cắn nhẹ, khàn giọng nói: "Lại chưa nói muốn làm gì em, chạm vào một chút cũng không được?"
Anh lại chặn môi cô, lần này chỉ tập trung vào nụ hôn, không làm gì khác.
Thư Minh Yên cảm thấy cô vẫn có thể bắt xe buýt dưới sự trêu chọc của anh, tất cả là nhờ vào ý chí siêu phàm và tình yêu vô hạn và sâu sắc của cô đối với sự nghiệp biên kịch.
Thực sự không dễ để cô đẩy Mộ Du Trầm ra trong hoàn cảnh như vậy. Thư Minh Yên không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô từng nghĩ chỉ khi có tình cảm với nhau mới làm những chuyện thân mật như vậy thì mới nảy sinh tình cảm. Đến bây giờ mới biết khi cô hôn Mộ Du Trầm, cô có thể dễ dàng đắm mình vào đó.
Cô dường như ngày càng mê mẩn thân cận với Mộ Du Trầm, rõ ràng anh không tính là giỏi giang lắm, nhưng luôn có thể dễ dàng dẫn dắt cô theo nhịp điệu của anh, từ từ tiếp cận anh.
Thư Minh Yên vỗ vỗ gò má nóng bỏng, cố gắng quên đi chuyện vừa rồi, suy nghĩ về kịch bản quay hôm nay để chuyển hướng lực chú ý.
Khi chuẩn bị đến trường quay, cô nhận được tin nhắn WeChat từ Mộ Du Trầm: 【 Anh sắp ra sân bay, giữ gìn sức khỏe. 】
Vừa mới quên đi, khuôn mặt đó lại xuất hiện trước mặt.
Thư Minh Yên lắc đầu, giả vờ bình tĩnh gõ trả lời lại anh: 【 Được, anh cũng vậy. 】
Mộ Du Trầm đã đáp lại biểu tượng cảm xúc xoa đầu cô.
Đó là biểu tượng cô gửi cho anh lần trước: Đặt một ngón tay trỏ lên đầu một con mèo con, chạm vào nó rất nhẹ nhàng.
Thư Minh Yên nhìn chằm chằm biểu cảm đáng yêu kia, nhất thời tâm tình rất tốt, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
...
Từ lúc Mộ Du Trầm xin lỗi cô, thái độ của Thư Minh Yên đã thay đổi một cách vô thức.
Trước đây, khi cô trở về gọi video cho Mộ Du Trầm vào buổi tối, cô đã làm điều đó với tâm lý hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ trong lòng cô lại cảm thấy mong đợi mơ hồ.
Cô bắt đầu chủ động tìm chủ đề với Mộ Du Trầm, thỉnh thoảng cô sẽ kể cho anh nghe về những người và sự việc xảy ra trong đoàn phim.
Ví dụ như hôm nay quay một cảnh nào đó, đạo diễn Quách mấy lần nổi giận.
Một ví dụ khác là cô đã vẽ một bức tranh thủy mặc về Tây Thi và dùng nó làm đạo cụ cho đoàn phim, đạo diễn Quách khen cô vẽ đẹp, nói sẽ tăng lương cho cô.
Cô cũng chụp ảnh bức tranh của mình và gửi cho Mộ Du Trầm.
Trong hai ngày đầu tiên, cô chỉ cố gắng nói chuyện một chút, nhưng sau khi phát hiện ra Mộ Du Trầm không hề thiếu kiên nhẫn, cô đã nói chuyện ngày càng chi tiết hơn.
Thời lượng video của hai người họ mỗi đêm dài ra trông thấy bằng mắt thường.
Mộ Du Trầm phát hiện ra tình cảm nhỏ bé mà cô từng dành cho mình trong tim đã vô tình trỗi dậy trong cuộc trò chuyện video giữa hai người hàng ngày, khiến họ có cảm giác thân thiết đã mất từ lâu.
Tuy rằng có thể không nhất định là tình yêu nam nữ, nhưng cô nguyện ý cùng mình tán gẫu nhiều hơn, biến hóa này cũng đủ để Mộ Du Trầm vui vẻ thật lâu.
...
Trên khu đất của vịnh Lan Thất Loan, chính quyền thành phố An Cầm có kế hoạch phát triển các dự án du lịch.
Vài tháng trước, nó đã được nhắm tới bởi hai tập đoàn của Mộ Du Trầm và Doãn Mặc, với ý định tạo ra một điểm thu hút khách du lịch toàn diện tích hợp du lịch, thành phố điện ảnh, khách sạn, ẩm thực và giải trí.
Vào sáng thứ Sáu, Mộ Du Trầm và Doãn Mặc đã hẹn nhau đến Lan Thất Loan để cùng nhau khảo sát địa điểm, đồng thời xác nhận thêm và sửa chữa thiết kế trước đó trước khi chính thức xây dựng.
Trong trung tâm thương mại, cả hai không nói về công việc cá nhân mà lấy lợi ích của tập đoàn mình làm điểm xuất phát, với thái độ hoàn toàn giống như kinh doanh.
Mãi cho đến khi công việc kết thúc, các giám đốc điều hành cấp cao và những người phụ trách xung quanh họ rời đi, hai người mới trở lại trạng thái ngầm ăn ý như thường lệ.
Nhiệt độ ngày hôm đó là 35 độ C, sau khi bôn ba nửa ngày, miệng lưỡi Mộ Du Trầm khô khốc.
Cuối cùng cũng tìm được một chỗ có bóng râm để nghỉ ngơi, Doãn Mặc đi tới với hai chai nước, qua khóe mắt anh ta thoáng thấy màn hình điện thoại của Mộ Du Trầm, anh đang kiểm tra thời tiết.
Những gì nhìn không phải là thời tiết ở An Cầm, mà là ở thành phố Đồng.
Doãn Mặc cười vu vơ, nhét một chai nước vào tay Mộ Du Trầm: "Lúc trước Dữu Dữu có hỏi cháu rằng chú có thích ai không, cháu nói không biết."
Mộ Du Trầm tạm dừng màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn.
Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh anh, lắc đầu: "Chú trốn quá sâu, cháu thật sự không nhìn ra."
Mộ Du Trầm cười không nói gì, đại khái là bởi vì mấy năm trước anh không có phát hiện. Đến khi hiểu ra, hai người đã xa nhau, có chút tâm tư chỉ có thể giấu diếm.
May mắn thay, bây giờ vẫn chưa quá muộn.
Chỉ cảm thấy khát nước, Mộ Du Trầm mở nắp chai và uống vài ngụm, nhìn lên mặt trời thiêu đốt phía xa.
Anh ở trong văn phòng đã lâu, vừa ra ngoài liền không chịu nổi nhiệt độ cao bên ngoài.
Nhiệt độ ở thành phố Đồng cao hơn ở đây hai độ, cô ở đoàn phim mỗi ngày nên nhất định sẽ không thể bật điều hòa mỗi ngày, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Doãn Mặc nhìn qua: "Mấy ngày trước, nửa đêm chú nhờ cháu dạy chú cách theo đuổi người ta, ngộ ra cái gì rồi à?" Doãn Mặc nhướng mày: "Mộ tổng, cách tán gái của chú không hiện đại gì cả."
Mộ Du Trầm: "..."