Cô gái an tĩnh rơi lệ, lặng yên không một tiếng động, chỉ có trước ngực có thể cảm nhận được nước mắt nóng hổi của cô, Bùi Sí chịu không nổi nhất chính là cô khóc đến ẩn nhẫn như vậy, giống như là khổ sở nhưng lại không dám quang minh chính đại khổ sở vậy.
Anh nhẹ nhàng xoa lưng cô, ý đồ muốn tìm cách để cô giảm bớt cảm xúc khổ sở, kết quả lại không nghĩ ra trò vui gì, không có lúc nào so với hiện tại mà anh lại hận bản thân không học vấn không nghề nghiệp như vậy.
Bùi Sí mắng bản thân trong lòng vô số lần, sau đó có chút vụng về thử nói chuyện với cô, thanh âm anh rất thấp rất trầm, ngữ khí lại giống như dỗ trẻ con: “Bọn họ đều nói sai rồi, ba em là người rất tốt, có phải không?”
Đầu nhỏ của cô chôn ở trong ngực anh, toàn bộ suy nghĩ đều đắm chìm trong cảm xúc bi thương, theo bản năng nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ông ấy còn là một anh hùng.”
“Vậy em nhất định là rất sùng bái ông ấy, phải không?” Anh tiếp tục nói.
“Rất sùng bái, trước kia em…” Bởi vì khóc lâu quá, lúc cô nói chuyện thì hô hấp có chút khó khăn, sụt sịt một lúc mới tiếp tục nói, “Hồi còn học tiểu học, em còn từng làm văn khen ngợi ông ấy, ông ấy là một cảnh sát chống buôn lậu đó.”
“Cảnh sát chống buôn lậu sao.” Anh đón ý hùa theo nói, “Vậy là rất vất vả rồi, anh khâm phục nhất là cảnh sát đó.”
Anh bắt đầu lung tung bịa chuyện, trên thực tế từ trước tới nay lúc đánh nhau ẩu đả phải vào đồn cảnh sát, cảnh sát chỉ hướng Đông thì anh nhất định sẽ đi hướng Tây.
Lông mi Trì Hạ nhẹ nhàng run lên.
Là thật sự thật sự vất vả lắm luôn…
Cho nên dù vất vả như vậy cũng muốn nỗ lực bảo vệ tín ngưỡng của mình, người như vậy sao có thể nói bỏ là bỏ chứ. Cô biết tất cả mọi người đều hiểu lầm ba cô, nhưng mà bởi vì cô hiểu rõ nên mới có thể đau lòng như vậy.
Cói đến đây, cô đột nhiên không nói tiếp nữa.
Anh nhanh chóng tìm chuyện tiếp tục nói: “Nghe nói cảnh sát chống buôn lậu rất bận rộn, không thường xuyên về nhà, ba em cũng như vậy sao?” Anh chỉ muốn cô nói nhiều một chút, không nói lời nào thì sẽ khóc, mà khóc thì sẽ rất khó chịu.
Thiếu nữ lại vẫn không hề hé răng.
Bùi Sí có chút hoảng loạn, mẹ nó có phải anh lại nói sai chỗ nào rồi không? Anh khom lưng muốn nhìn xem cô rốt cuộc làm sao, lại vừa đúng lúc đối diện với đôi mắt hạnh đẫm nước của cô.
Một tay còn đang đè ở trên cái ót của cô, khi bốn mắt nhìn nhau, hầu kết anh không tự động mà trượt lên xuống.
Ánh nắng chiều phía chân trời đã hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, bốn phía sân thượng được ánh đèn thành thị chiếu sáng tới, gió thổi trên người càng ngày càng lạnh, đại não bị cảm xúc bi thương chi phối cũng dần dần thanh tỉnh.
Trì Hạ thu hồi tầm mắt, lập tức rời khỏi ngực anh, mặt đến cổ đều đỏ cả lên.
Thiếu niên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cô lại không dám nhìn anh, quả thực là quẫn bách muốn chết.
Vừa rồi lúc anh ôm cô, cô rõ ràng biết, nhưng lại không có đẩy ra, ngược lại còn có cảm xúc ỷ lại rất kỳ quái. Hơn nữa anh hỏi cái gì thì cô đáp cái nấy, giống y như trẻ con vậy, thực mất mặt mà.
Đã nói không thích anh rồi, không nên như vậy mới đúng.
Nhưng mà mới vừa rồi, cô tựa hồ hoàn toàn coi anh trở thành đối tượng mình tín nhiệm có thể nói hết ra.
Trì Hạ nhanh chóng lau nước mắt trên mặt.
Cô biết vừa rồi Bùi Sí là an ủi mình, ở thời điểm tất cả mọi người đều chỉ trích ba của cô, anh lại kiên định đứng về phía cô.
Rõ ràng cũng không quen biết ba cô, sao ngữ khí còn có thể chắc chắn như vậy chứ…
Bùi Sí nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ lên vì khóc của cô, tâm nắm chặt, giật giật môi hỏi: “Còn buồn không?”
“Khá hơn rồi…” Lúc cô nói chuyện là mang theo giọng mũi nồng đậm.
“Sao Cố Quyến không ở cùng em?” Bùi Sí lại hỏi.
“…” Cố Quyến?
Trì Hạ lúc này mới nhớ tới, ngày đó Cố Quyến lừa Bùi Sí nói bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái. Nhưng cô nghe ra được, vừa rồi lúc dỗ dành cô, trong giọng nói của anh đều là sự cẩn thận.
Cô không quá nhẫn tâm tiếp tục lừa gạt anh.
Vẻ do dự của Trì Hạ ở trong mắt Bùi Sí chính là Cố Quyến đối xử với cô không tốt, căn bản không đủ yêu. Tâm anh bị giằng xé đau đớn, thật hối hận vì đêm trừ tịch đó không đấm chết Cố Quyến luôn cho rồi.
Bùi Sí bỗng nhiên nắm lấy cánh tay cô, thanh âm cứng đờ: “Chia tay với hắn có được không?”
Cô bị người ta công kích ngôn từ, lúc thương tâm khổ sở lại chẳng có ai bên cạnh, còn phải tránh ở trên sân thượng mà trộm khóc, anh cảm thấy Cố Quyển làm bạn trai cái con khỉ.
Trì Hạ ngước mắt.
Bùi Sí cũng đang rũ mắt nhìn cô, anh liếm hàm sau nói: “Ông đây tốt hơn hắn nhiều.”
Cặp con ngươi như pha lê của thiếu nữ bị nước mắt cọ rửa qua, giờ đây phá lệ trong veo, khuôn mặt nhỏ lại đỏ cả lên, sao lại có người tự khen mình mà không chút xấu hổ như vậy chứ.
“Anh tốt chỗ nào chứ?” Cô theo bản năng nhỏ giọng phản bác, “Anh còn hẹn hò với nhiều bạn gái như vậy.”
Bùi Sí trợn mắt, anh hoài nghi bản thân nghe nhầm, nếu không sao có thể nghe ra sự ghen tuông trong câu này của cô chứ?
Anh khẩn trương tới mức giọng nói phát run: “Anh không thích bọn họ, thật đấy, ngay cả nụ hôn đầu còn chưa mất đâu.” Anh chỉ hận không thể móc tim ra cho cô xem.
Anh nói không biết xấu hổ, Trì Hạ hối hận muốn chết, sao cô lại nhắc tới chuyện này chứ.
Cô mím chặt môi, đeo cặp lên lưng muốn xuống lầu, xuống muộn chút nữa là khu dạy học có thể sẽ bị khóa.
Bùi Sí nắm chặt cánh tay cô không buông.
Anh biết bản thân có rất nhiều lời đồn, thanh danh không tốt, trước kia tùy tiện để người ta bôi đen nói xấu cũng chả sao, nhưng bây giờ lại bắt đầu lo lắng cô sẽ để ý những lời đồn kia.
“Có phải em nghe nói anh…”
Biết anh muốn nói cái gì, mặt Trì Hạ càng đỏ hơn, vội vàng cản lại: “Anh đừng nói.”
Nhưng anh càng muốn nói: “Là giả, ông đây chưa từng ngủ với ai cả.”
Lông mi thiếu nữ lập tức rũ xuống, gương mặt nóng bỏng, gió lạnh sân thượng thổi qua, dù lạnh cũng không giảm được nhiệt độ trên mặt cô.
“Anh không phải loại người trong miệng bọn họ, em có tin không?” Anh rất thấp thỏm, ngữ khí cứng đờ, giống như đang chờ đợi lời tuyên án cuối cùng của cô.
Ban đêm an tĩnh.
An tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gió, tiếng hít thở, cùng với hai trái tim trẻ tuổi đang đập.
Cô trước sau vẫn mím chặt môi không có mở miệng.
Mỗi một giây với anh mà nói đều là dày vò, đệch, loại chuyện mấu chốt này mà anh cũng không biết phải chứng minh như thế nào.
Không biết vì sao, dáng vẻ khẩn trương của thiếu niên khiến Trì Hạ bỗng cảm thấy buồn cười, rõ ràng là bầu không khí rất xấu hổ, rất ngượng ngùng, nhưng cô lại nhịn không được mà cong môi.
“Cười cái gì?” Thanh âm anh hung dữ, không thích anh còn cười trước mặt anh, quả thực là muốn mạng mà.
Trì Hạ nghẹn cười: “Không có…” Nhưng bộ dáng nghiêm túc bác bỏ tin đồn cho mình của anh thật sự rất buồn cười.
Cô cúi đầu, mặt mày vẫn cong cong như cũ, tâm anh mềm mại hẳn đi, cũng nhịn không được mà cười theo.
“Em muốn đi xuống.” Tầm mắt cô rơi xuống trên bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của anh, ý bảo anh buông ra.
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
“Rốt cuộc em có tin hay không vậy?” Anh không chịu buông tay, một hai phải có được đáp án mới chịu.
Trì Hạ bất đắc dĩ nói: “Được, anh buông tay có được không?”
“Vậy em đồng ý với ông đây đi, chia tay với Cố Quyến nhé.”
“Sao anh lắm chuyện thế nhỉ?” Cô ngước mắt nhìn anh, ý cười trong mắt còn chưa kịp biến mất.
Bộ dáng trong mắt mang theo ý cười của cô, giống như đang làm nũng với anh.
Trái tim Bùi Sí nhảy lên điên cuồng, môi giật giật: “Nốt cái này thôi, xin em có được không?”
Chỉ có yêu cầu này thôi, cô nhất định phải chia tay với Cố Quyến, nếu không anh sẽ điên mất.
Còn trì hoãn nữa thì chắc chắn bọn họ sẽ bị nhốt ở khu dạy học. Trì Hạ không còn cách nào, gật đầu.
“Em nói rồi đó, đừng gạt anh.” Anh không quá tin tưởng.
Cô nhẹ giọng nói: “Sẽ không.”
Trong mắt cô gái một mảnh trong suốt, căn bản không giống như đang nói dối.
“Em dám kết hôn với hắn, ông đây sẽ dám đi gây chuyện, nhớ chưa?” Anh thật sự sợ lại bị lừa, kiềm chế tâm tình kích động, bắt đầu không biết xấu hổ uy hiếp cô.
Trì Hạ tiếp tục gật đầu, tận lực nhịn xuống không cười, anh cả ngày cứ nghĩ mấy chuyện gì vậy chứ, sao đến kết hôn mà cũng nghĩ tới được rồi.
“Còn không xuống nữa thì sẽ bị khóa ở đây đấy.” Cô rũ mắt muốn rút tay về.
Khóa thì khóa, nhốt bọn họ ở đây cả đêm cũng được, đây là chuyện mà anh chỉ mong thành sự thật.
Bùi Sí không dám buông tay, anh sợ cô tránh khỏi giam cầm thì lập tức sẽ đổi ý: “Chuyện trên diễn đàn, anh sẽ giúp em xử lý tốt.”
Anh muốn nói cho cô biết, bản thân anh có thể bảo vệ cô, anh đáng tin cậy hơn Cố Quyến nhiều.
Trì Hạ cảm thấy trong lòng có một cỗ ấm áp, những lời mắng chửi cô đó cô có thể không thèm để ý, nhưng cô thật sự không hy vọng ba của mình bị người ta bôi đen như vậy.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn…”
Thiếu nữ mới vừa khóc xong còn mang theo giọng mũi, thanh âm lại vẫn như cũ ngọt ngào đến không chịu được, cô nói cảm ơn anh, trong ánh mắt cũng không có bất cứ sự từ chối nào, Bùi Sí cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, mà đã thật lâu trước đây anh thật ra ngay cả giấc mơ kiểu này cũng không dám làm.
Bùi Sí dừng một chút, năm ngón tay nắm lấy cánh tay cô chậm rãi buông ra.
**
Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Sí xuất hiện ở trong văn phòng hiệu trưởng của Nhất Trung.
Hiệu trưởng nhìn thấy tờ đơn trong tay anh thì không thể tin nổi: “Này là cháu viết?”
Tay Bùi Sí đút trong túi quần, lười biếng đáp lời: “Ừ.”
Hiệu trưởng nhìn chằm chằm mấy chữ “Kính gửi hiệu trưởng” trên tờ đơn của anh, muốn bật cười.
Ông nhỏ này thế mà còn biết viết hai từ “kính gửi”?
Là bạn cũ của Đỗ Uyển, bà biết Bùi Sí là người mà ngay cả Bùi Chấn Ninh cũng không thể quản được.
Bản thân cũng không chỉ một lần khuyên Bùi Sí đặt tâm tư trên việc học một chút, nhưng anh tới nghe cũng không thèm nghe. Thế mày bây giờ lại có thể phí thời gian viết cho bà một tờ đơn trình bày sự việc như vậy, bà thật đúng là khá tò mò bên trong viết nội dung gì nha.
“Xem nhanh lên, ông đây còn phải về đi ngủ nữa.”
Vì cái thứ này mà tối hôm qua Bùi Sí đã thức trắng đêm, bây giờ vẫn luôn ngáp ngắn ngáp dài.
Hiệu trưởng lắc đầu, trong lòng thầm nói cái thằng nhóc con này ăn nói kiểu gì vậy.
Sau khi xem xong đơn, lại cảm thấy anh viết rất có lý. Đôi tay của bà giao nhau đặt ở trên bàn làm việc, việc công xử theo phép công nói: “Cô biết rồi, cảm ơn cháu đã gửi thư, việc này cô sẽ xử lý.”
Bùi Sí gật đầu, lúc định đi thì hiệu trưởng lại gọi anh lại: “Khoan đã, A Sí.”
Anh xoay người.
Hiệu trưởng bỗng nhiên biết được cách khuyên anh đi vào quỹ đạo như thế nào rồi, bà cười cười: “Hạng nhất của Nhất Trung cơ bản là sẽ được vào trường đại học tốt nhất kia, chuyện này không cần cô nhiều lời nhỉ? Cháu xem xem bản thân có cơ hội thi được vào trường cùng thành phố đó không?”
- --Đọc FULL tại Đọc Truyện---
**
Buổi sáng cùng ngày, diễn đàn của Nhất Trung Giang Thành đã chặn hết tất cả những bài viết đang đứng top, mới đầu các bạn học còn không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả tới chiều, mỗi chủ nhiệm của một lớp đều bắt đầu khởi xướng ở trong lớp của mình: “Là học sinh của Nhất Trung, không nên lan truyền những lời đồn không được xác thực như vậy, có một số việc còn chưa có được kết luận cuối cùng mà đã lén lút thảo luận lung tung là không được.”
Trịnh Dung Dung cũng nhẹ nhàng thở ra, nói với Trì Hạ: “Trường học cũng ra tay quản rồi, sau này sẽ không ai nói bậy nữa đâu.”
Trì Hạ gật gật đầu.
Trịnh Dung Dung nghĩ tới cái gì đó, nâng má cảm thán: “Đinh Khải Minh lúc khai giảng cứ quấn lấy cậu kia, chúng ta phản ánh với giáo viên lâu như vậy mới có động thái tiếp theo, lần này tốc độ xử lý của trường sao nhanh quá vậy nhỉ.”
Bất quá may mà trường đã kịp thời ra tay quản giáo, còn lan truyền nữa, cô ấy lo Hạ Hạ sẽ không chịu nổi.
**
Sau khi tan học, một đám nam sinh Chức Cao kề vai sát cánh đi ra từ trong trường, sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ngoài cổng, còn tưởng là mình chưa tỉnh ngủ nữa.
Đôi mắt Tống Khải bị dụi đến sắp mù, hắn không nhìn lầm chứ, Trì Hạ à? Từ chuyện ở trước tiệm net lần đó, hắn ngay cả tên của cô cũng không dám nhắc tới đó.
Trì Hạ nhận ra bọn họ, đi tới hỏi: “Bùi Sí có ở đây không?”
Câu này vừa nói ra, mọi người càng ngốc hơn, có nam sinh lắp bắp nói: “Anh Sí… còn ở trong lớp học.”
“Anh ấy học lớp nào thế?” Bùi Sí nhìn vào trong trường.
“… Ban 9.”
“Được, cảm ơn.”
Cô gái nhỏ gật gật đầu, đeo cặp sách đi vào.
Một đám người đứng đần ở trong gió.
Tống Khải nói: “Ông đây không nhìn nhầm chứ? Đó là Trì Hạ phải không?”
Đường Minh Viễn tựa hồ đoán được gì đó, cười cười: “Đừng mẹ nó gọi cả tên họ người ta như thế, sau này không chừng mày còn phải đổi giọng gọi chị dâu đấy.”
“…”
“Ôi đệch, lão Đường, mày mẹ nó biết nội tình sao không nói sớm?”
Đường Minh Viễn nói: “Ông đây thì biết nội tình mẹ gì chứ, chúng mày nhìn mà không biết sao?”
Tống Khải cắn điếu thuốc lắc đầu, hắn chả nhìn ra cái gì cả.
“Hôm nay anh Sí cười nhiều lần như vậy, nhiều tới mức không bình thường.” Đường Minh Viễn nói.
Mọi người lập tức ngộ ra.
**
Phòng học lớp 10 ban 9 của Chức Cao.
Trì Hạ đứng ở bên ngoài cửa sổ, mắt nhìn vào bên trong, lập tức nhìn thấy nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng, tất cả bạn học trong lớp đều đã về, chỉ còn có mỗi anh ngồi ở đó.
Vóc dáng thiếu niên rất cao, lúc ngồi thì ghế dựa còn phải đẩy lui ra sau một đoạn, tay anh chống đầu, trong miệng ngậm đuôi bút, trước mặt hình như còn có một tờ bài thi, mặt mày không thể kiềm chế được bị ánh nắng chiều tà ngoài cửa sổ nhiễm tới nhu hòa hơn nhiều.
Trì Hạ cảm thấy kinh ngạc, anh đang học sao?
Trước mặt Bùi Sí là tờ bài thi Ngữ Văn, chỉ mới câu số một đề đọc hiểu mà anh đã ngồi nhìn nó chăm chú cả tiếng đồng hồ rồi, cảm thấy mấy chữ này anh đều biết hết, nhưng ghép vào với nhau thì anh mẹ nó căn bản chăng hiểu nó đang nói cái gì.
Do dự rất lâu, anh cầm bút viết một đáp số A ở bên cạnh câu hỏi, sau đó lập tức lật đáp án xem, kết quả lại chọn B.
Đệch, mất cả tiếng đồng hồ mà sai ngay câu đầu tiên.
Anh bực bội duỗi tay sờ hộp thuốc lá dưới hộc bàn, phát hiện cô gái đang đứng ở ngoài cửa sổ, lúc ánh mắt trong veo của cô nhìn qua, khóe môi còn cong lên một độ cong nhàn nhạt.