Trêu Chọc Cầu Vồng

Chương 35




Không khí tốt nhất ngược lại là cặp đôi Trịnh Lân và Tiếu Ngưng đã thật sự ly hôn, giữa hai người còn rất khách sáo. Tuy rằng kỳ lạ, nhưng dù sao cũng đã từng là vợ chồng, trong lúc vô tình cũng toát ra mấy phần thân quen.



Xem tình hình, tổ chương trình này đã gom tất cả lại, lần quay chụp trước đó chắc chắn đứng trước không ít thử thách.



Càng nhiều người thì bầu không khí càng náo nhiệt, cho dù có phải là tổ chương trình muốn náo nhiệt hay không, mặt ngoài nhìn vào bầu không khí vẫn rất sôi nổi.



Đoán chừng lần này quay sẽ có rất nhiều "Nhiệm vụ" và "Trò chơi" rồi.



Triệu Nghê Hạ hiểu rõ tình huống, cô nghỉ ngơi một chút, thời gian sửa soạn vừa vặn kết thúc.



tổ chương trình thông báo mọi người xuống lầu tập hợp.



Trong biệt thự phát ra âm nhạc biến đổi tùy ý, tiết tấu cũng nhanh thêm mấy phần.



Trịnh Lân đi đến phòng khách đầu tiên, anh ta vừa đứng vừa đen mặt: "Cái âm nhạc này khiến người nghe rất hồi hộp."



Anh ta nhìn về phía người chủ trì Tô Trúc Nhan, đùa giỡn thúc giục: "Cảnh quay kế tiếp là cái gì? Tiểu Tô, cô là người chủ trì hẳn là phải biết chứ, nhanh đi, nói thẳng, đừng thừa nước đục thả câu (*)!"



* Thừa nước đục thả câu là chỉ hành động trục lợi khi người khác đang gặp khó khăn.



Tô Trúc Nhan cười đáp lại: "Anh Trịnh, anh kiên nhẫn chờ một chút, trước tiên đợi mọi người đến đông đủ đã."



Trịnh Lân chỉ đùa thôi, cũng không thật sự thúc giục.



Sau khi anh ta đứng vững, những người khác cũng lần lượt đi xuống tập hợp lại đến phòng khách, ai cũng đứng ngồi tùy tiện, không theo quy luật nào.



Máy thu âm ở trên người đã mở ra, so với lúc trước, lời nói của mọi người đã kiềm chế lại không ít.



Triệu Nghê Hạ đi đến bên người Lương Ưu, cô xê dịch mấy bước điều chỉnh chỗ đứng, đang muốn nói chuyện với cô ta, bên cạnh đột nhiên có thêm một bóng người.



Cô đưa mắt xem xét bên cạnh, chính là Bùi Khước.



Anh vừa đi từ trên lầu xuống, chậm hơn mấy bước so với những người khác, nên tự nhiên đi tới bên cạnh cô.



Triệu Nghê Hạ và anh liếc nhìn nhau, không nói chuyện, thu hồi ánh mắt rồi đứng yên.



Tô Trúc Nhan cầm micro tổ chương trình cho, sau khi tập hợp thì tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất: "Quyết đấu may mắn – Chọn ra bốn vị khách quý đi đến phía sau vườn rau ngắt lấy một lượng rau xanh nhất định, trở về thì cùng tổ chương trình đổi lấy bữa tối. Khác biệt về chủng loại và trọng lượng có thể đổi lấy món ăn không giống nhau, mời khách quý quyết định thông qua trực giác. Buổi tối hôm nay có thể ăn được đồ ăn ngon hay không thì đều dựa vào mọi người, các vị cố lên nhé!"



Cô ta nói xong thì đưa ra một cái đạo cụ rút thăm may mắn.



Rút ra độ may mắn của mọi người, đồ vật mang về có thể đổi cái gì, không nói trước cho các khách quý, cũng để xem may mắn riêng của mình.



Mỗi tiết mục của chương trình giải trí vì để có hiệu quả, nên có đủ loại nhiệm vụ và yêu cầu, đây đã là cách chơi rất phổ biến.



Các khách quý đang ngồi đối những trò chơi này đều đã quen thuộc, không cần nói nhiều là đã biết, lập tức bắt tay vào làm.



Là người chủ trì Tô Trúc Nhan không tham dự trong đó, cô ta rút trúng bốn vị theo thứ tự là Trịnh Lân, Phương Bất Ngữ, Bùi Khước và Ninh Lam.



Ba người đều là nam, ở đây còn lại người nam sinh cuối cùng là Tạ Chi đành chủ động xin đi giết giặc: "Để tôi thay Ninh Lam đi, nhiệm vụ này dứt khoát để cho đàn ông chúng ta làm hết đi.”



Tiếu Ngưng làm đàn anh, đương nhiên không khách khí với anh ta, cũng không đợi tổ chương trình đã đồng ý: "Được đó, để tiểu Tạ thay Tiểu Ninh đi, mấy người đàn ông bọn họ vừa vặn vào một tổ!"



Nói giỡn vài câu, bốn người đàn ông lập tổ đội xuất phát.



Vườn rau ở phía sau cách không xa, chắc là qua thời gian không lâu sẽ trở lại rồi.



Trong phòng khách còn lại năm người phụ nữ, Tiếu Ngưng nói: "Chúng ta vừa vặn được nhàn hạ một chút, tất cả ngồi xuống đi."



Mấy người đi đến bên bàn trà ngồi xuống.



Tiếu Ngưng và Trịnh Lân đều là người có thể làm nóng bầu không khí. Tuy các cô ở trong phòng khách không đi ra, cũng không làm cái gì khác, nhưng nói chuyện phiếm cũng là một phần nội dung của chương trình giải trí.




Bắt đầu từ Tiếu Ngưng, mọi người càng trò chuyện càng sôi nổi. Mấy người lần lượt nói ra chuyện thú vị của mình, cái gì mà sự cố trên sân khấu, lo lắng khi thử sức lần đầu, những việc như thế.



Chủ yếu vẫn là Tiếu Ngưng nói, so với Tô Trúc Nhan thì cô ấy ngược lại càng giống người chủ trì hơn, tích cực làm nóng bầu không khí.



Triệu Nghê Hạ cũng nói ra hai chuyện.



Mà sau đó đề tài nói chuyện chuyển từ chuyện thú vị sang ca hát cùng diễn phim các loại, lại chuyển tới việc đoàn làm phim.



Tô Trúc Nhan cũng là diễn viên, Tiếu Ngưng cũng hợp tác cùng cô ta mấy lần, trò chuyện về điểm khác biệt về kinh nghiệm trong đoàn làm phim.



Ngay từ đầu Tiếu Ngưng hỏi cô ta mới nói, sau đó nói đến đề tài ấn tượng khắc sâu này, cô ta dừng lại, chủ động nhắc tới: "Thật ra khi tôi tham gia diễn "Điều tra Phong Vân", thật ra là có rất nhiều chuyện có ấn tượng khắc sâu đấy."



Cô ta bưng cốc nước lên, kể lại chuyện đạo diễn yêu cầu khắc nghiệt khiến cho cô ta khắc sâu ấn tượng, cuối cùng nói: "... Thật sự rất là giày vò, chuyện đó khiến tôi có ấn tượng khắc sâu nhất, quay đi quay lại vài chục lần mới qua, lúc ấy trong lòng tôi rất xúc động."



Tiếu Ngưng nghe vậy hỏi một câu: "Phim "Điều tra Phong Vân"? Tôi nhớ là Bùi Khước cũng tham gia diễn trong bộ phim này nhỉ?"



"Đúng." Ý cười của Tô Trúc Nhan càng sâu: “Thầy Bùi là nam chính. Kỹ năng diễn xuất của anh ấy thật sự rất tốt, đạo diễn của chúng tôi thường xuyên khen anh ấy, nói với chúng tôi hãy lấy anh ấy làm tiêu chuẩn... Lúc ấy tôi mới xuất đạo không bao lâu, có mấy lần vì muốn tìm hiểu mà chạy đi xem thầy Bùi ở hiện trường đóng phim, rất xúc động. Chúng tôi đều rất bội phục anh ấy."



Trên mặt cô ta giống như là có chút xấu hổ, nói rằng ở bộ phim này, có loại thân thiết mà tất cả mọi người không có được: "Khi thầy Bùi đóng phim thật sự rất thuận lợi, thường xuyên một lần hai lần là qua, cũng khó trách đạo diễn có yêu cầu cao đối với chúng tôi."



"Có thể không phải là yêu cầu cao nha." Lương Ưu bỗng nhiên tiếp lời, đường cong bên môi hơi chế nhạo: "Quay một cảnh phải vài chục lần, cô không mệt thì đạo diễn cũng mệt mỏi."



Tô Trúc Nhan liếc cô ấy một cái, đáp lại không mềm không cứng: "Cũng không phải mỗi cảnh đều quay nhiều lần như vậy, chỉ là cảnh quay này quan trọng hơn. Khi quay phim cái tôi quan tâm nhất chính là chất lượng, cho dù khó vẫn phải đóng. Làm diễn viên mà, đương nhiên không thể giao cho người xem cảnh quay ẩu làm qua loa được, cô nói có đúng không?"



Lương Ưu bĩu môi, ngoài cười nhưng trong không cười.



Tô Trúc Nhan không để ý Lương Ưu nữa, ánh mắt cô ta chậm rãi quét mắt sang Triệu Nghê Hạ bên cạnh cô ấy, giống như là ẩn chứa một loại chờ mong nào đó, nhưng cô lại đang chuyên chú ăn hoa quả khô trên bàn, cũng không nhìn lên.



Thật ra Triệu Nghê Hạ có đang nghe các cô ấy nói chuyện, chỉ là cô không muốn xen vào, hơn nữa người khác cũng không hỏi đến cô. Lương Ưu và Tô Trúc Nhan có khúc mắc, hai người nói chuyện qua lại, càng không cần đến cô can thiệp.




Nhưng không biết tại sao, cái hoa quả khô này rõ ràng đã làm rất thơm, nhưng khi ăn ở trong miệng, lại luôn cảm thấy không có bao nhiêu mùi thơm.



Bên kia Tiếu Ngưng chủ động tiếp lời, tránh cho người nào đó lại nói vài lời không hay thì sẽ khó coi: "Đóng phim đương nhiên là phải nghiêm túc, chúng tôi ca hát cũng là như vậy."



Mấy câu sau, Tô Trúc Nhan còn nói ra mấy chuyện thú vị của đoàn làm phim "Điều tra Phong Vân", vẫn nhắc đến Bùi Khước.



Triệu Nghê Hạ ăn hoa quả khô nghe cô ta nói.



Cô ta nói Bùi Khước khi đóng phim có một thói quen nhỏ, vì để lúc quay chụp được tự nhiên hơn, anh luôn duy trì vai diễn ở bên ngoài bộ phim. Có khi anh còn sẽ tự mình tăng thêm một số sở thích của nhân vật, bao gồm khẩu vị thích ăn cái gì.



Cô ta và các diễn viên khác đến tìm Bùi Khước học hỏi như thế nào.



Mọi việc như thế, rất nhiều rất nhiều.



Có chút lạ lẫm, nhưng hình như có thể tưởng tượng được.



Trong tay Triệu Nghê Hạ cầm lấy một miếng hoa quả khô, không biết ăn vào cái gì, đột nhiên cô có chút ngán đến phát hoảng.



Cô không có khẩu vị, trải tờ khăn giấy ra rồi bỏ miếng còn lại xuống.



Vừa lúc, đám đàn ông trở về từ vườn rau ở phía sau. Mỗi người đều dùng công cụ vận chuyển không ít rau quả.



Trịnh Lân kêu gọi tổ biên đạo tranh thủ thời gian cho đo cân nặng bọn họ, nhìn xem có thể đổi lấy cái gì.



Phương Bất Ngữ theo sát phía sau anh ấy, Tạ Chi buông đồ xuống, đi tới bàn trà bên này.



Tiếu Ngưng vội vàng để anh ấy uống nước: "Khổ cực rồi!"



Bùi Khước cũng đi tới, Triệu Nghê Hạ liếc anh một cái rồi rời mắt đi.




Anh vẫn tự nhiên giống như lúc trước luôn đứng ở bên người cô, anh đi đến bên cạnh cô, sau đó hỏi: "Đang nói chuyện gì?"



Những người khác còn chưa mở miệng, Lương Ưu đã giành trước: "Tô Trúc Nhan đang nói chuyện những điều thú vị của các người ở đoàn làm phim, nói rất nhiều đấy. Thầy Bùi vì diễn kịch mà làm gì các loại, cô ta và các diễn viên khác đều rất ngưỡng mộ, thường xuyên tìm anh học hỏi."



Ý cười của cô ấy rõ ràng hơn một chút so với lúc trước, có chút ý muốn đổ thêm dầu vào lửa: "Nghe vậy khiến tôi cũng rất muốn vào một cái đoàn làm phim cùng các người, như thế cũng có thể giống như cô ta, thường xuyên học hỏi thầy Bùi rồi."



Tô Trúc Nhan còn chưa lên tiếng, Bùi Khước đã hờ hững liếc nhìn cô ta một chút.



Không đợi cô ta mở miệng, anh ngồi xuống trên ghế sofa, nói: "Đồng nghiệp ở phim trường rất nhiều, đều sẽ hỏi một chút vấn đề cách diễn, không đến nỗi là học hỏi, những năm này có quá nhiều đoàn làm phim, tôi không nhớ rõ lắm."



Gương mặt của Tô Trúc Nhan hơi cứng lại, lời nói kẹt lại ở bên miệng, nụ cười rạng rỡ lúc trước đã chuyển dời lên trên mặt Lương Ưu.



Triệu Nghê Hạ cảm nhận được anh ngồi xuống ở bên cạnh, nhưng cô không đáp lại lời bọn họ.



Rất nhanh, Trịnh Lân và Tạ Chi cũng tới, mọi người nói đã hái rau quả về rồi, ồn ào hỏi tại sao tổ biên đạo vẫn chưa ra đổi lấy cơm tối.



Một vị biên đạo được gọi tới tiến đến truyền lời, kêu bọn họ phối hợp phân loại ra cho tốt, phối hợp khác nhau cũng có món ăn khác nhau, lát nữa tổ chương trình sẽ đến đổi.



Mọi người lập tức bận rộn.



Trịnh Lân là người chủ động đưa ra phương pháp, Phương Bất Ngữ trợ giúp cho anh ta, những người khác đều ở bên cạnh tham gia náo nhiệt.



Lúc trước Triệu Nghê Hạ ăn hoa quả khô nên có chút khát, cô thừa dịp mọi người ồn ào, bưng cái cốc đứng dậy qua nhà bếp rót nước uống.



Lấy nước xong, cô lấy khay đá ra lấy thêm mấy khối đá.



Không bao lâu, Bùi Khước cũng tiến vào.



Anh liếc nhìn cô một cái, đi đến bàn nấu ăn, anh rót nước vào trong cốc, cũng lấy khay đá ra lấy thêm mấy khối đá.



Ai cũng không nói chuyện trước.



Đang lúc im lặng, bóng dáng Tô Trúc Nhan bỗng nhiên xuất hiện.



Trong tay cô ta cũng bưng cái cái cốc, nhìn hai người bọn họ cười cười, cất bước đi đến.



Nhà bếp là khu vực công cộng, không có ai có thể cấm người khác đi vào.



Tô Trúc Nhan rót nước, sau khi cô ta cho thêm mấy khối đá vào cốc, lại đổ thêm chút mật ong.



Cô ta nhìn về phía Bùi Khước, cân nhắc mở miệng: "Đàn anh, thật ngại quá, lúc trước em ở đoàn làm phim "Điều tra Phong Vân" vô cùng vui vẻ, cho nên vẫn luôn nhớ kỹ, vừa rồi nói chuyện phiếm, mọi người hỏi nên em nhiều lời hai câu, hi vọng anh không trách em."



Giọng điệu của cô ta nghe vẫn rất thành thật: "Lúc đó đúng thật là em cảm thấy đàn anh rất lợi hại, đến bây giờ..."



Trong không gian rộng lớn, mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng lạ thường.



Triệu Nghê Hạ không khỏi cảm thấy hôm nay mình có chút bực bội. Cô cố gắng nhẫn nhịn hồi lâu, vừa rồi cô vẫn luôn không chút tham gia chủ đề nói chuyện cùng những người khác, lúc này bên tai lại ồn ào không ngừng, không ở lại được, cô chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài.



Cô tăng tốc động tác cho thêm hai miếng chanh vào trong cốc, cô khép cái nắp hộp đựng lại, đưa tay ra muốn trả về chỗ cũ.



Bỗng Bùi Khước nói với cô: "Triệu Nghê Hạ."



Cô dừng lại, tiếng nói bên kia cũng phối hợp ngừng lại.



Triệu Nghê Hạ ngước mắt nhìn về phía Bùi Khước, hai người bọn họ đều đứng ở bên cạnh bàn nấu ăn, khoảng cách không xa.



"Miếng chanh." Anh nói: “Lấy cho tôi một ít.”



Bùi Khước cụp mắt xuống nhìn cô, rõ ràng là một việc nhỏ đơn giản, khi bị anh nhẹ nhàng nói ra lại không khỏi nhiều hơn mấy phần trịnh trọng không nói rõ được: "Tôi muốn cái trong tay cô."