Trêu Chọc Cầu Vồng

Chương 19







Lần đầu ghi hình kéo dài trong ba ngày hai đêm, tuy nói là như vậy nhưng thời gian thực tế lại không quá khắt khe.
 
Triệu Nghê Hạ đến vào buổi chiều ngày đầu tiên, không có gì thay đổi thì cô sẽ rời đi sau khi ăn cơm trưa ngày thứ ba
 
Từ khi hai người thức dậy rồi chạm mặt nhau, bầu không khí giữa hai người hôm nay cứ có một loại cảm giác “quái quái”.
 
Triệu Nghê Hạ ân cần chào hỏi một câu “Chào buổi sáng”, giọng của cô nhẹ hơn trước vài phần, giọng Bùi Khước đáp lại cũng trầm hơn rất nhiều.
 
Sau đó họ lặng lẽ bước qua nhau, tự mình uống nước
 
Kỳ lạ.
 
Vô cùng kỳ lạ.
 
Ở căn nhà cuối cùng, tổ đạo diễn đang theo dõi buổi sáng của hai người thông qua màn hình giám sát, càng xem họ lại càng thấy có gì đó không ổn.
 
“Hai người họ sao thế? Bầu không khí bỗng dưng thành ra thế này, kiểu,...”
 
Có một vị đạo diễn suy nghĩ rất lâu vẫn chưa tìm ra từ ngữ chính xác để hình dung nên đành ngờ vực liếc nhìn đồng nghiệp của mình.
 
“Không biết.” Người đồng nghiệp tiếp lời rồi liếc nhìn đạo diễn nọ: “Có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua à? Đúng rồi, trò hỏi và trả lời theo nhóm mười phút tối hôm qua… Nhưng mà họ cũng đâu có đến mức này, sao mới qua một đêm mà nhìn họ có vẻ sượng đơ thế này?”
 

Nghe nói vậy, một đám người túm tụm quanh nhân viên giám sát yêu cầu người này bật lại video giám sát tối qua cho họ xem.
 
“Mẹ kiếp, mẹ kiếp!”
 
Vừa xem, không biết là ai thở dài trước, tiếng thở dài thể hiện hoàn hảo tiếng lòng của mọi người ở thời điểm ấy: “... Người vào phòng nghỉ rồi?”
 
Từ hình ảnh có thể thấy Triệu Nghê Hạ xuống lầu uống nước sau đó vào phòng nghỉ, không lâu sau Bùi Khước cũng bước vào rồi đóng cửa lại.
 
Trông họ không giống có hẹn, hẳn họ không có ý vào phòng nghỉ để nói gì đó, thời gian đi vào cũng không dài.
 
Vấn đề là trong phòng nghỉ không có máy quay nên cũng chẳng biết có chuyện gì đã xảy ra khiến tình cảnh của họ trở thành như sáng hôm nay.
 
Vài người trong tổ đạo diễn bắt đầu thấy khó chịu.
 
“Sớm biết thế này đã lắp máy quay trong phòng nghỉ rồi! Mọi người nói xem đạo diễn Trịnh đang làm gì thế?”
 
“Ngu xuẩn, nếu lắp máy quay thì chúng ta còn thấy được cảnh này à? Để lại một chỗ như thế này dành cho khách mời là để họ có chỗ thở, ngộ nhỡ trong lúc quay chương trình có gì không tiện nói ra…”
 
Không những thế, cặp BN này đã dậy từ sớm, cái bầu không khí này, cái sự căng thẳng kỳ lạ này, chậc chậc, vô cùng thỏa mãn.
 
Các nhóm khách mời khác cũng đang ghi hình, mấy đạo diễn cũng đã bắt đầu thảo luận, không biết tình hình ở các tổ khác có k1ch thích không.
 
“Không thể nào, không phải mối quan hệ giữa các nhóm đều như thế này… Độ thảo luận thì khẳng định vẫn có nhưng có k1ch thích hay không thì không chắc.”
 
“Cũng phải…”
 
Cuộc thảo luận đi tới hồi kết, ánh mắt của mọi người lại tập trung vào cặp đôi trước màn hình, vị đạo diễn đầu tiên lên tiếng nghi ngờ đang theo dõi máy quay không nhịn được cảm thán: 
 
“Hai vị tiền bối này… Mấy ngày này họ thật sự đã làm tôi choáng váng. Mỗi lần nhìn bầu không khí giữa họ tôi luôn cảm thấy một giây tiếp theo họ sẽ trình diễn những hình ảnh hạn chế cũng chẳng có gì lạ, sao họ đẩy thuyền đơn giản như thế được nhỉ!”
 
Mong rằng các fan hâm mộ đừng quá kích động, trời đất chứng giám, bọn họ thực sự chưa hề làm bất cứ công tác cắt ghép hình ảnh nào.
 
….
 
Hôm nay là ngày cuối nhưng cũng không có nội dung đặc sắc nào để quay lại.
 
Sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Nghê Hạ về phòng thu dọn hành lý.
 
Vali mở ra, Tiêu Tình Tình gửi tin nhắn cho cô: [ Xe đang trên đường, một lúc nữa sẽ tới. ]
 
Lần này tổ đạo diễn không xuất hiện quay cảnh kết thúc như lần trước, chắc họ muốn cắt bớt những cảnh chia tay sau buổi ghi hình đầu tiên.
 
Triệu Nghê Hạ ngồi xổm bên cạnh đống hành lý chờ xe tới.
 
Cô xách hành lý xuống tầng, vừa lúc Bùi Khước đang ngồi ở phòng khách.
 
Không thấy anh cầm hành lý, cô thả chậm bước chân: “Xe của anh vẫn chưa tới à?”

 
Anh nói: “Đang trên đường tới.”
 
Cô im lặng rồi nói: “Tôi đi trước.”
 
Anh ừ.
 
Trước máy quay, hai người họ đều có chừng mực, vẫn duy trì thể diện cho nhau, ví dụ như những lời họ nói trong phòng nghỉ tối qua. Bọn họ đều ngầm hiểu và giữ kín trong lòng, chắc chắn sẽ không vạ miệng nói ra giữa ban ngày ban mặt, lộ ra trước mặt người khác.
 
Triệu Nghê Hạ kéo vali ra ngoài, cô đi tới trước cửa xe. Tiêu Tình Tình giúp cô mở cửa, tài xế cũng xuống xe giúp cô xách hành lý.
 
Cô ngồi ở ghế sau, đóng cửa, xe được khởi động trong nháy mắt. Xuyên qua tấm màn bảo hộ của xe, cô nhìn vào phía trong biệt thự. Cách một lớp kính thủy tinh, Bùi Khước đang lẳng lặng ngồi đó, như đang nhìn cô rời đi.
 
Ghi hình xong, Triệu Nghê Hạ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
 
Vì nhiệt độ cô tạo ra trên weibo sau khi quay phim “Thái Dương chiếu rọi” mà trong khoảng thời gian này Châu Liên lục đục đưa cho cô một ít kịch bản, nhưng chất lượng của chúng đều không tốt.
 
Anh chọn ra vài kịch bản miễn cưỡng có thể đặt vào mắt từ đống kịch bản để đưa cho cô xem, trong lúc cô bắt đầu thấy đau đầu thì Tỉnh Hữu gọi điện thoại tới.
 
Triệu Nghê Hạ bật loa ngoài, tay đặt trên đùi: “Sao bây giờ cậu lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi vậy, tối nay cậu không đi chơi đêm à?”
 
Anh nói: “Có chứ, bây giờ tôi đang nghỉ ngơi.”
 
“Tìm tôi có việc gì?”
 
“Không có việc gì thì không thể tìm cậu à?” Tỉnh Hữu oán giận một câu rồi mới nói: “Mấy ngày nữa tôi phải về thành phố Kinh chụp tạp chí, không biết có đủ thời gian không, nếu có thời gian tôi sẽ mời cậu đi ăn!”
 
Cô cười rộ lên: “Sao đột nhiên cậu lại muốn mời tôi đi ăn?”
 
“Tại đêm đóng máy cậu về nhanh quá, mà tôi cũng không kịp tham gia đêm tiệc, lần này vừa hay có thời gian nên tôi muốn chúc mừng cậu thôi.”
 
“Vậy tôi đây đành nói lời xin lỗi rồi.”
 
“Đm.” Tỉnh Hữu oán trách không thương tiếc: “Cậu từ chối thì hôm nào tôi đóng máy cô phải mời tôi ăn một bữa đấy nhé.”
 
Triệu Nghê Hạ chỉ định nói đùa với anh ta thôi, trước đây họ cũng thường mời nhau nên cô đồng ý: “Đi chứ, chờ cậu đóng máy tôi sẽ mời cậu.”
 
Tỉnh Hữu chào hỏi cô, hỏi tới dự định sắp tới của cô: “Gần đây cậu đang làm gì thế?”
 
“Xem kịch bản.”
 
“Có kịch bản mới à?’
 
“Ừ, có khá nhiều.” Cô vừa nói vừa lật một trang giấy: “Nhưng chất lượng không tốt lắm.”
 
Tỉnh Hữu hiểu rõ tình hình của cô, anh thở dài: “Được rồi, chúng ta bắt đầu lại đi.”
 

Nói vài câu quan tâm cô, anh bắt đầu than thở về những chuyện mình gặp phải trong lúc quay phim, chợt nhớ tới cái gì đó, anh bỗng nói: “Đúng rồi.”
 
“Hửm?”
 
Anh hỏi: “Cậu và Bùi Khước thế nào rồi?”
 
Dạo gần đây Tỉnh Hữu vẫn nhớ đến chuyện này, lần trước cô hỏi anh ấy mấy năm nay Bùi Khước sống ra sao. Anh ấy vốn định tới hỏi Bùi Khước nhưng không cẩn thận lại làm lộ chuyện, không biết việc này có ảnh hưởng tới hai người họ không.
 
Chương trình giải trí vẫn chưa chính thức được công chiếu, nhưng cũng sắp rồi. Triệu Nghê Hạ suy nghĩ một chút, tạm thời cô không được nhiều lời, chỉ nói: “Là vậy đấy, một thời gian nữa cậu sẽ biết.”
 
… Mong phản ứng của anh ấy sẽ không quá khích.
 
Cuộc trò chuyện kết thúc, Triệu Nghê Hạ tiếp tục xem kịch bản, thực sự không xem nổi nữa, cô gửi cho Châu Liên một tin nhắn: [ Mấy cái kịch bản này đều không ổn, không nhận được. ]
 
Châu Liên trả lời rất nhanh: [ Hiểu rồi. ]
 
Mấy cái kịch bản này tự thân anh ấy cũng thấy rất miễn cưỡng, bị cô từ chối là việc hoàn toàn nằm trong dự kiến.
 
Anh ấy nói: [ Có kịch bản nào mới anh sẽ thông báo cho em, cũng không gấp, xem rồi hẫng trả lời. ]
 
Triệu Nghê Hạ đáp lại bằng một chữ ừ, sau đó đứng dậy tới phòng tắm tắm rửa.
 
Hơi nóng mơ hồ, sau khi cô thoa sữa dưỡng thể thì điện thoại di động đột nhiên rung lên.
 
Cuộc gọi đến từ một số không có ghi chú.
 
Cô vừa bắt máy, bên kia đột ngột nói: “Cô Triệu, xin lỗi, tôi là Lâm Thành.”
 
Nghe giọng nói không tính là xa lạ này, bàn tay đang cầm điện thoại di động của Triệu Nghê Hạ chững lại một chốc, mấy giây sau, cô lạnh lùng cất lời: “Chuyện gì?”
 
“Xin lỗi vì trễ thế này lại gọi điện quấy rầy cô, nhưng từ lúc cô trở về đến bây giờ tôi mới có được phương thức liên lạc của cô.” Lâm Thành tạ lỗi sau đó nói tiếp: “Chuyện là vậy, bên Vọng Giang Lan Thành vẫn có người định kỳ quét dọn, người dọn dẹp nói ở đó không có người ở. Từ khi cô trở về cô vẫn chưa tới đó à?”
 
Triệu Nghê Hạ vén tóc ra sau tai, cô thẳng thừng đáp: “Tôi không về. Hai năm qua tôi vẫn ở căn hộ của mình, có gì lạ sao?”
 
“Nhưng người dọn dẹp vệ sinh nói cô chưa từng quay lại đó, nếu tổng giám đốc Triệu có hỏi tới…” Lâm Thành khó xử.
 
“Bà ấy hỏi thế nào anh cứ ăn ngay nói thật.” Triệu Nghê Hạ nhấp môi dưới.