Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ Nhàng

Chương 304: Tự làm tự chịu, đáng đời




"Là sao?" Hạ Yên không hiểu nhìn về trưởng bộ phận an ninh.

trưởng bộ phận an ninh lạnh lùng nhìn về phía Băng Băng, chỉ Băng Băng nói: "Người này, đi thang bộ lên tầng 18, khóa cửa, sau đó lại đi tahng bộ xuống."

"Bộ trưởng, anh không thể hồ ngôn loạn ngữ." Băng Băng nóng nảy nói.

"Tôi hồ ngôn loạn ngữ?" trưởng bộ phận an ninh mở to hai mắt nhìn, mấy phần lạnh lùng, nghiêm khắc nói: "Thật không may, dì nhân viên quét dọn lầu17 vẫn chưa đi, nhìn thấy cô lên lầu 18, lại từ lầu 18 xuống.

Cô có thể không thừa nhận, tôi chỉ cần so vân tay trên chìa khóa, và so với thời gian ghi hình, là có thể chứng minh cửa có phải là cô đóng hay không.

Chẳng qua tôi phải nhắc nhở cô một chút, bây giờ cô không thừa nhận không sao, nhưng nếu như tôi đưa ra cảnh sát, tình tiết này nghiêm trọng, cô không phải tự nhiên, mà chính là có ý định mưu sát."

Trong lòng Băng Băng hơi hồi hộp một chút, đôi mắt lóe ra, giống như là đổi một khuôn mặt, giơ lên nụ cười ngọt ngào với trưởng bộ phận an ninh, giải thích nói; "Tôi chỉ là đùa với đồng nghiệp mới tới chút thôi, đúng không, Thủy Miểu Miểu?"

Thủy Miểu Miểu nhìn nụ cười trên mặt Băng Băng, rũ đôi mắt.

Cô có thể không nhìn ra Băng Băng dối sao.

Băng Băng nhìn Thủy Miểu Miểu không nói lời nào, bực bội nhíu lông mày.

Cô ta nhìn bình thường Thủy Miểu Miểu dễ nói chuyện, nhưng Thủy Miểu Miểu không có mềm yếu như trong tưởng tượng của cô ta.

Băng Băng lại nhìn về phía Hạ Yên cầu cứu.

Hạ Yên tiếp thu được ánh mắt Băng Băng, nói với trưởng bộ phận an ninh: "Chẳng qua là trò đùa giữa đồng nghiệp."

Nói xong, Hạ Yên chuyển mắt, nói với Băng Băng: "Cô nhớ về viết phần kiểm điểm cho tôi, hôm nay phạt cô tăng ca."

"Không cần, chuyện này tôi đã báo với bộ phận nhân sự rồi." trưởng bộ phận an ninh nhìn về phía Băng Băng, ra hậu thư: " Tôi hi vọng cô có thể tự động từ chức, nếu không, tôi chỉ có thể xin cảnh sát đến điều tra.",

trưởng bộ phận an ninh bảo an nói xong, lạnh mặt đi ra ngoài.

Băng Băng lập tức giữ chặt tay Hạ Yên, khẩn cầu nói; "Chi, chị phải cứu em."

Hạ Yên liếc về phía Thủy Miểu Miểu giữ im lặng, ra lệnh nói: "Tôi để Băng Băng giải thích với cô, chuyện này cứ qua như vậy."

Thủy Miểu Miểu cười một tiếng, vô hại nói: "Vốn cũng không phải là chuyện lớn gì, tôi không liên quan." 

"Vậy cô nói với trưởng bộ phận an ninh, vừa rồi hỏi cô, vì sao không lên tiếng, hiện tại giả bộ người tốt lành gì." Băng Băng khinh bỉ nói.

"Giả bộ chính là cô, nếu không phải có chứng cứ, cô còn không thừa nhận, rõ ràng làm sai, thái độ gì vậy, Tiểu Thủy, chúng ta đừng để ý tới cô ta, để cho cô ta xéo đi." Sâm Mễ lôi kéo Thủy Miểu Miểu đi đến vị trí.

Băng Băng dậm chân: "Chị, xem bọn họ, rõ ràng không coi chị ra gì."

Hạ Yên nhíu lông mày, phiền chán liếc nhìn Sâm Mễ một chút, nói với Băng Băng: "Tôi qua tìm trưởng bộ phận an ninh xin giúp cô."

"Cám ơn chị nhiều." Băng Băng nói cảm ơn.

Cô ta biết trưởng bộ phận an ninh có hứng thú với Hạ Yên.

Có Hạ Yên xuất mỹ nhân kế, cô ta sẽ không có chuyện.

Băng Băng trừng mắt về phía Thủy Miểu Miểu, hung hãn nói: "Về sau cô sẽ biết tay, chờ lấy đi."

"Cặn bã, cặn bã, cô ta cũng chỉ còn lại có cặn bã." Sâm Mễ nhìn Băng Băng khinh bỉ nói.

Hạ Yên đi phòng bảo an, xinh đẹp gõ cửa một cái, hỏi đám bảo an: "Bộ trưởng mấy người có ở đây không?"

"Ở văn phòng." Một người bảo an trong đó đáp.