Rượu vang đỏ đi vào miệng anh, hầu kết nhấp nhô.
Trên môi dính rượu vang đỏ, ẩm ướt như nước.
Trên tay, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu đỏ.
Người đàn ông này, trong lúc phất tay hiển thị rõ cao quý, có loại mê hoặc.
Thủy Miểu Miểu nhìn hai mỹ nữ khác đều nhìn ngây dại.
Người đàn ông này, quả thực là yêu nghiệt.
"Nhìn cái gì?" Thẩm Mặc Thần hỏi cô.
Thủy Miểu Miểu không có chú ý, chính mình cũng như mỹ nữ khác nhìn ngây dại.
Vấn đề là, cô nhìn, đồng thời bị anh bắt hết.
Thủy Miểu Miểu nuốt ngụm nước miếng, rủ đôi mắt xuống, nhíu mày, lúng túng trả lời: "Tôi nhìn cái gì, anh không biết sao?"
Thẩm Mặc Thần nhếch miệng, nhìn sự co quắp và thẹn thùng của cô vào trong mắt, cũng không có làm khó, gắp cho cô một miếng củ cảu, dặn dò nói: "Đừng chỉ cố uống rượu, dùng bữa."
Thủy Miểu Miểu: "..."
Tổng giám đốc, có thể gắp thịt cho cô không?
Cô không thích ăn củ cải.
Thủy Miểu Miểu im lặng, nghe quản lý Hoàng ở đối diện ái muội nói: "Thẩm Tổng là một người đàn ông rất có nội hàm, gắp củ cải so với trực tiếp gắ thịt càng tốt hơn."
Thủy Miểu Miểu không có hiểu ý quản lý Hoàng, luôn cảm thấy giống như rất có thâm ý.
Cô nhìn về phía Thẩm Mặc Thần.
Thẩm Mặc Thần hơi cong khóe miệng, giống như là nghe hiểu, nâng ly ra hiệu quản lý Hoàng.
Quản lý Hoàng lập tức cung kính bưng ly rượu lên, uống cạn ly rượu.
Thủy Miểu Miểu cảm thấy đề tài đặc giữa mấy người đàn ông đặc biệt kỳ lạ, lại không dám ăn củ cải Thẩm Mặc Thần gắp cho cô, chính mình buồn bực, gắp một miếng thịt gà, cắn một miếng.
"Ha ha ha, Thủy tiểu thư thật đúng là phối hợp, cái ly này tôi kính cô." Người đàn ông đầu trọc nói ra, bưng ly rượu lên.
Thủy Miểu Miểu không hiểu ra sao, cô phối hợp cái gì.
Chẳng qua người đầu trọc là lãnh đạo của quản lý Hoàng, cũng là khách hàng của cô, Thủy Miểu Miểu không dám thất lễ, lập tức cầm ly rượu lên, thấy bên trong không có rượu, cười khan nói: "Hẳn là tôi mời ông."
Nói xong, cô lấy bình rượu vang đỏ, vừa nắm bình rượu vang đỏ trên tay, liền bị Thẩm Mặc Thần nắm lấy.
Bàn tay của anh bao vây lấy bàn tay nhỏ của cô.
Mu bàn tay của cô có thể cảm giác được nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay anh.
"Con gái, không thích hợp nắm bình rượu, để tôi." Thẩm Mặc Thần ưu nhã nói.
Trong lòng bàn tay anh nóng quá, giống như là đầu mẩu thuốc lá.
Thủy Miểu Miểu lập tức buông ra, không tự chủ, cọ mu bàn tay trên quần áo, làm phiêu tán nhiệt độ anh mang lại.
Thẩm Mặc Thần liếc nhìn cô một cái, rót rượu đỏ.
Anh chỉ rót cô một chút rượu vang đỏ, liền để bình rượu vang đỏ về.
"Kỳ thật, Thẩm Tổng và Thủy tiểu thư cùng một chỗ càng có tình hơn thú." Quản lý Hoàng linh hoạt tạo bầu không khí trên bàn rượu.
Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường nói ra: "Rượu vang đỏ không thích hợp với cô ấy."
Thủy Miểu Miểu: "(⊙v⊙)."
Cô trước đó không có nghe hiểu, luôn cảm thấy có loại ái muội trên bàn cơm.
Mấy người đàn ông có chủ đề đặc biệt của mình.
Nhưng cô cũng không phải là cô gái vô tri.
Thẩm Mặc Thần nói nư vậy, cô đã hiểu.
Mặc kệ là củ cải, thịt, hay là thịt gà, trong tư tưởng của họ là chỉ em trai của đàn ông.
Mẹ nó.
Để cho cô gắp, còn để cho cô ăn.
Cô trong lúc vô tình thành người bọn họ trêu chọc.
Thủy Miểu Miểu có trận lửa bốc lên.
Loại cảm giác bị tiêu khiển thật không tốt.
Thế nhưng, cô lại không thể nào phát tiết, chỉ có thể dùng sức nắm ly rượu đỏ.