Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công

Chương 272: Cô Diệp đến rồi






Lúc đầu, cô ta cảm thấy bố cô nhất định sẽ không để cô ở lại trong bệnh viện tâm thần.

Bố cũng nói rằng ông ta sẽ nhờ cô Diệp giúp đỡ, nhất định sẽ cứu cô ra khỏi đó.

Nhưng rồi, một ngày, hai ngày, ba ngày.

Hy vọng trong Tô Huyền Anh dần dần biến thành tuyệt vọng.

Bố đã tìm thấy cô Diệp chưa? Rốt cuộc là khi nào cô ta mới có thể ra ngoài được đây?

Mặc kệ người bạn cùng phòng vẫn đang phát điên, cô ta nhìn ra bầu trời bên ngoài hàng rào sắt.

Lẽ ra bố cô ta làm cho cô ta một tờ giấy chuẩn đoán bệnh tâm thần là muốn để cô ta có thể tránh được sự trừng trị của pháp luật, không phải ngồi tù.

Nhưng bây giờ, cô ấy thà ngồi tù còn hơn!

Ít nhất những người trong tù đều bình thường!

“Tô Huyền Anh, có người tìm!”

Chính lúc cô ta đang tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, ngoài cửa truyền vào giọng nói của bác sĩ.

Đôi mắt vô hồn của cô ta ngay tức khắc có lại niềm hi vọng!

Cô kích động từ trên giường nhảy xuống, “Là cô Diệp đến tìm tôi hả?”

Bác sĩ gật đầu, “Đúng là một cô họ Diệp đến tìm cô.”

“Tuyệt quá!”

Tô Huyền Anh kích động nắm chặt cánh tay bác sĩ, “Tôi muốn đi gặp cô tai”

Cô Diệp đến rồi!

Cô Diệp cuối cùng cũng đã đến!

Cuối cùng thì cô ta cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi phải không?

Tô Huyền Anh được bác sĩ dẫn đến phòng thăm bệnh.

Phía bên kia cửa sổ kính, Diệp Thiên Văn lại với vẻ mặt lạnh lùng, ngồi khoanh tay tựa vào ghế nhìn cô ta Tô Huyền Anh dựa vào tấm kính, kích động nhìn về phía Diệp Thiên Văn, “Cô Diệp, cô tới đón tôi đúng không?”

“Tôi biết là cô nhất định có cách mài”

“Chuyện của Lạc Hân trước đó là cô bảo tôi “Lúc trước tôi với cô thân lắm sao?”

Lời của Tô Huyền Anh chưa dứt thì bị Diệp Thiên Văn lạnh lùng ngất đi.

Diệp Thiên Văn cau mày nhìn Tô Huyền Anh với vẻ mặt hoang mang, “Cô Tô, tôi nhớ chúng ta không thân với nhau mà?”

“Chúng ta chỉ cùng dùng bữa vài lần bên ngoài, hơn nữa trong bữa ăn, bạn của tôi cũng ở đó. Khi nào mà tôi thân với cô rồi?”

Tô Huyền Anh sững sờ.

“Ý cô là sao?”

chapter content



Huyền Anh, tôi nói xong rồi, cô tự mà lo liệu đi.”

“Sau này đừng để bố cô đến tìm tôi nữa, chúng ta thực sự không thân với nhau chút nào cả.”

Nói xong, Diệp Thiên Văn đứng dậy, xoay người rời đi.

“Diệp Thiên Văn!”

Tô Huyền Anh trèo lên cửa sổ, nghiến răng thật chặt.

Dù cô ta có ngốc đến đâu, cô cũng biết răng Diệp Thiên Văn đang cố tình chia tách mối quan hệt “Cô không sợ tôi đem chuyện trước đó cô hãm hại Tô Ánh Nguyệt đi nói cho người khác biết sao?”

Diệp Thiên Văn nhíu mày, quay lại bối rối nhìn lại Tô Huyền Anh, “Những gì cô nói cũng có lý”

“Nhưng mà”

Cô ta đắc ý mỉm cười, “Ai lại tin lời của bệnh nhân tâm thần?”

“Tô Ánh Nguyệt sẽ tin điều đó!”

Tô Huyền Anh nghiến răng, “Cô ta biết tôi không bị điên, cô ta sẽ tín”

“Hơn nữa, Tô Ánh Nguyệt Niên sớm muộn gì cũng sẽ đến gặp tôi!”

“Nếu cô không cứu tôi ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ nói cho cô ta biết!”

Diệp Thiên Văn nhíu mày, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ thâm độc, “Cô nói đúng”

“Tuy nhiên”

Cô nheo mắt, ” Nếu như cô chết ở trong bệnh viện tâm thần vì lý do áp lực về tinh thần quá lớn, vậy có phải Tô Ánh Nguyệt sẽ không còn biết nữa sao?”