Trần Vũ gạt hết tấu chương sách vở qua một bên rồi bế Đường Thanh ngồi lên bàn.
Đường Thanh bám lên vai hắn, Trần Vũ cúi đầu hôn cậu, cả hai hôn nhau ngấu nghiến như cặp tình nhân yêu nhau nồng cháy đã lâu chưa gặp.
"Dâm phi, mấy ngày nay trẫm không đến nên lồn em ngứa lắm đúng không?"
Mỗi khi nứng Đường Thanh luôn thành thật với cảm xúc của mình: "Dạ..."
"Ngứa thế nào? Nói trẫm nghe xem."
"Em... em... tối nào em cũng chờ thánh thượng, không được ngài tét lồn, móc lồn em thấy bứt rứt lắm."
"Mỗi đêm lồn em cứ ngứa râm ran rồi chảy nước nên em không ngủ được."
Trần Vũ cắn vành tai của Đường Thanh, cậu nhũn người: "Có thủ dâm không?"
"Ưm... không... không có, thánh thượng đã dặn không được thủ dâm."
"Ngoan, cả cơ thể em, vú, lồn, chim hay lỗ đít đều là của trẫm, ngoài trẫm ra thì không ai được đụng vào, cả em cũng không được, nhớ chưa?"
"Dạ..." Đường Thanh mê muội đáp, lúc làm tình cậu rất thích cái tính bá đạo ngang tàng của Trần Vũ.
Cậu muốn hắn siết chặt và chơi đùa với cơ thể cậu.
"Giờ trẫm sẽ đánh sưng lồn em lên rồi mút hột le cho em nhé?" Vừa nói Trần Vũ vừa liếm tai Đường Thanh.
Cậu rụt người lại, da đầu và lưng tê rần.
"Ưm... dạ..."
"Hôm bữa trẫm cắn sắp hỏng hột le của em mà em không sợ à?"
"Sợ... nhưng... sướng lắm, em thích, thích thánh thượng cắn mút hột le của em."
Trần Vũ ngắt núm vú của Đường Thanh, chửi: "Dâm đãng!"
"Tự cởi quần áo rồi vạch lồn ra, trẫm đi lấy roi."
Đường Thanh nghe lời cởi hết quần áo ra, cậu ngồi xổm nhón chân, ưỡn hông lên như lần trước. Nghỉ ngơi mấy ngày nên lồn Đường Thanh đã hết sưng hoàn toàn, hai mép thịt trắng phau múp rụp, hột le đỏ hồng đang lấp ló sau khe thịt chờ bị hành hạ đến lúc sưng phồng lên.
Lồn cậu đã ướt nhẹp từ lúc bú cặc cho Trần Vũ rồi.
Trần Vũ cầm roi và một cái hộp trở lại, thấy Đường Thanh đã ngoan ngoãn dâng lồn lên cho hắn chơi, đôi lúc Trần Vũ chỉ muốn chơi nát cơ thể dâm đãng của cậu.
Nhưng bây giờ hắn không nỡ.
Trần Vũ lại gần, hắn đưa tay xoa lồn Đường Thanh, cười khẽ: "Lần trước trong đít em có ngọc thể, hôm nay trẫm nhét cái khác vào nhé?"
"Cái gì ạ?" Đường Thanh cắn môi nhìn hắn.
Trần Vũ mở hộp ra, bên trong là những viên ngọc màu đỏ to gần bằng quả bóng bàn: "Cái này, để xem em nuốt được bao nhiêu viên."
Nói rồi Trần Vũ đưa tay xuống xoa quanh lỗ hậu cho ướt rồi đút tay vào, hắn cào móc, đâm rút một lát cho đến khi lỗ đít của Đường Thanh nới lỏng ra.
"Nằm xuống, banh chân ra."
Đường Thanh ngoan ngoãn làm theo, từng viên ngọc to tròn bị nhét vào đít Đường Thanh, viên ngọc lành lạnh khiến cậu khẽ rùng mình.
Một viên, hai viên, ba viên...
Bụng Đường Thanh phồng lên, cậu bắt đầu nức nở: "Thánh thượng... em khó chịu quá, đừng... đừng nhét vào nữa."
Thấy Đường Thanh ứa nước mắt, hơi thở của Trần Vũ trở nên dồn dập.
"Không sao, em vẫn còn nuốt thêm được nữa."
Trần Vũ lại nhét thêm một viên ngọc vào trong, bụng Đường Thanh căng tức, đã bắt đầu thấy hơi nhói đau, cực kỳ khó chịu.
"Đừng mà... em không nuốt được nữa đâu, xin ngài..." Đường Thanh bắt đầu giãy giụa, cậu vừa run vừa khóc.
Trần Vũ trở tay tét mạnh vào lồn cậu, hắn quát: "Nằm im."
"Hức! Thánh thượng..." Đường Thanh nức lên nhưng không dám cựa quậy nữa.
"Đừng mà... hức... khó chịu..."
"Bụng em... bụng em sắp nứt ra rồi..."
"Hức... thánh thượng..."
Mặc cho Đường Thanh khóc kêu van xin, Trần Vũ nhét hết cả hộp ngọc vào đít cậu.
Lúc này bụng Đường Thanh đã phồng to, gồ lên như có thai 3 tháng.
Trần Vũ hưng phấn, hắn cầm roi lên, trầm giọng ra lệnh: "Ngồi dậy, ưỡn lồn lên."
Đường Thanh run run chống người ngồi dậy, cậu ôm bụng vì rất khó chịu, vậy mà vẫn ngoan ngoãn vào lại tư thế lúc đầu, run rẩy dâng lồn lên cho vua chơi.
Trần Vũ: "Giữ cho chặt vào, trẫm chưa cho phép thì không được để một viên nào rơi ra. Nếu không trẫm sẽ nhét thêm một hộp ngọc nữa vào người em."
Nói rồi hắn vung roi lên đánh vào lồn Đường Thanh.
"Hức!" Đường Thanh giật nảy mình, cái cảm giác vừa đau vừa sướng này đã trở lại.
Gần một tuần không bị hắn tét lồn, cậu luôn thấy trống vắng, ngứa ngáy kinh khủng.
Đường Thanh không biết là do cậu đã bị Trần Vũ hành hạ thành quen, hay là do bản tính của cậu vốn dâm đãng.
Hoặc có thể là cả hai. Cậu chỉ biết bây giờ cậu muốn bị hắn đánh vào lồn, bú lồn, cắn hột le của mình.
"Bép!"
"Bép!"
"Bép!"
Từng roi, từng roi đánh bem bép vào lồn cậu. Đường Thanh ngồi xổm nhón chân, banh rộng đùi và ưỡn hông nên hai mép lồn tách ra để lộ hột le hồng hào.
Trần Vũ không đánh vào hột le ngay, hắn đánh hai mép thịt trắng múp trước, đến khi chúng đỏ lên thì mới đánh vào hột le của Đường Thanh một cái rồi vòng lại.
Trần Vũ đánh dương vật, vú, mép lồn, hột le tuần hoàn theo thứ tự. Đến lúc cơ thể Đường Thanh sắp quen với nó thì hắn chợt đổi cách đánh.
Trần Vũ đánh liên tiếp vào hột le của Đường Thanh.
"A!"
"A!"
"Hức!"
"Đừng... đừng đánh... a a a... em ra... em ra!"
Hột le của Đường Thanh đã sưng phồng lên, cậu hét to, hai đùi run rẩy rồi phun nước lồn.
Đường Thanh thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng, cậu càng lúc càng nhạy cảm, chỉ bị hắn đánh vào lồn một lát mà đã ra rồi.
Ra xong Trần Vũ bắt Đường Thanh uống hết bình trà trên bàn: "Uống hết đi."
"Thánh thượng..." Đường Thanh lờ mờ hiểu ý hắn, cậu gọi bằng giọng van nài.
"Uống." Trần Vũ nghiêm mặt.
Vì cơ thể Trần Vũ nóng nên hắn thích uống trà lạnh, hắn thường bảo cung nữ chuẩn bị một ấm trà lạnh to để sẵn trên bàn chứ không thích dùng ấm trà nhỏ rồi lâu lâu lại phải vào đổi ấm mới.
Đường Thanh tu ừng ực hết ấm trà to, dạ dày cậu căng lên mà bụng dưới cũng trướng đau vì mấy viên ngọc bên trong nên Đường Thanh rất khó chịu.
"Thánh thượng lấy mấy viên ngọc ra được không, em khó chịu lắm..." Đường Thanh nhìn Trần Vũ bằng ánh mắt ướt lệ tội nghiệp, giọng mũi mềm nhũn.
Từ lúc biết con quái vật ấy đã tự quấn xích quanh cổ mình, Đường Thanh vô thức thả lỏng hơn, bây giờ cậu thường làm nũng với hắn mà không hay biết.
Trần Vũ nâng cằm Đường Thanh lên, trong đôi mắt phượng ngủ lóng lánh ánh nước, đuôi mắt cụp xuống, ửng đỏ vì khóc.
Hôm nay cậu chủ động đến tìm hắn, chủ động yêu cầu làm tình chứ không phải vì muốn cầu xin cho ai như hắn nghĩ.
Trần Vũ tưởng cậu có gì khác nhưng hóa ra...
Cậu đến tìm hắn, nói muốn làm tình với hắn, vô thức làm nũng với hắn nhưng trong đôi mắt ấy vẫn chẳng có gì ngoài cơn say dục.
Đột nhiên Trần Vũ nổi giận, hắn ném cái roi đi rồi đẩy Đường Thanh ngã xuống bàn.
Bàn tay to dài của hắn giáng những cú tát mạnh liên tiếp vào lồn cậu.
"Chát! Chát! Chát!"
"A a a, đau, đừng! Thánh thượng... a a a..." Đường Thanh đau đớn cong người lại, cậu vội giữ chặt cánh tay cường tráng nổi đầy gân của hắn và van xin nhưng vô ích.
"Đau? Trẫm thấy em đang sướng thì đúng hơn, không phải em thích bị đánh lồn à?"
Nói rồi hắn trở tay đánh tiếp. Tiếng Đường Thanh vừa giãy giụa vừa gào khóc.
"Đau, đau quá, đừng mà, đừng mà!"
"Thánh thượng! Thánh thượng!"
"A, đau quá, thánh thượng!"
Đường Thanh hét lên, cậu vô thức cấu cánh tay của hắn đến mức rớm máu.
Trần Vũ dừng lại, hắn thở hồng hộc nhìn thiếu niên co rúm lại vì bị đánh đau. Đường Thanh nhắm mắt khóc nức nở, nước mắt làm ướt cả tóc mai của cậu.
Hắn banh chân cậu ra, lồn Đường Thanh đỏ rực, cậu mở bừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
Tim Trần Vũ nhói lên như bị một mũi giáo nhọn hoắt thọc vào.
Trong mắt Đường Thanh lúc này, đôi mắt Trần Vũ đỏ vằn, cánh tay nổi đầy gân xanh, trông hắn như một con quái vật đáng sợ sắp nổi điên rồi bóp chết cậu.
Cậu biết mà...
Hoa trong gương, trăng trong nước. Tất cả chỉ là những thứ phù phiếm không chân thật.
Dây xích trong tay cậu sắp đứt rồi.
Trần Vũ cúi người xuống, hắn che mắt Đường Thanh lại rồi hôn khẽ lên môi Đường Thanh.
Một cái hôn bình thường, nhẹ như lông vũ.
Đường Thanh nghe thấy chất giọng trầm khàn của hắn thì thầm bên tai cậu: "Trẫm thua em rồi."
Ngay lúc đó có thêm rất nhiều xích quấn chặt cổ con quái vật, tất cả hợp lại thành một sợi xích to.
Con quái vật ấy lại đưa đầu sợi xích vào tay Đường Thanh lần nữa.
***
P/s: Trẫm mê em mà em chỉ coi trẫm là đồ chơi tình dục, trẫm rất suy. :"(((