Trên Giường Bạo Quân

Chương 39: Gặp mai phục




Mấy hôm sau, Trần Vũ lại dẫn Đường Thanh xuống núi vi hành.

Có lẽ dạo gần đây cậu "phục vụ" tốt nên thái độ của Trần Vũ với cậu cũng dịu hơn, ít nhất thì hắn không hăm dọa hay nổi giận với cậu nữa.

"Cậu sắp xuống núi ạ?" Liên vừa giúp cậu thay đồ vừa hỏi.

"Ừ." Đường Thanh đáp, thấy sự hâm mộ và khao khát trong ánh mắt của Liên, cậu chần chừ một lát rồi hỏi.

"Em có muốn đi cùng ta không?"

"Hả? Thật ạ?" Mắt Liên sáng rực lên.

Đường Thanh mỉm cười: "Ừ, thật."

"Nhưng... nhưng có được không ạ? Liệu thánh thượng có cho em đi cùng không? Hay là thôi đi, em sợ..."

Đường Thanh mím môi, cậu nghĩ một lát rồi nói với Liên: "Để ta đi hỏi thử."

Đường Thanh thay đồ xong thì bước ra, Trần Vũ đã ngồi đợi cậu từ nãy. Hôm nay hắn vẫn mặc đồ đen như cũ.

Đường Thanh cắn nhẹ môi dưới rồi bước đến gần, cậu ngồi lên đùi Trần Vũ, hắn cũng tự nhiên ôm lấy eo cậu. Hôm nay Đường Thanh mặc một bộ y phục mùa hè màu trắng, vải mỏng chất mát, dung mạo thanh tú thuần khiết như một bông sen trắng giữa hồ nước xanh, khiến người nhìn thấy rất khoan khoái và dễ chịu. Trên người cậu có mùi bồ kết và mùi thảo mộc nhẹ nhàng.

Đường Thanh lên tiếng: "... Thánh thượng?"

"Ừm?"

"Thần có thể dẫn Liên đi cùng được không ạ?"

Trần Vũ nhíu mày, Liên? A hoàn bên cạnh của Đường Thanh?

Từ lúc Đường Thanh vào cung, cậu chưa từng cầu xin hắn điều gì, ngay cả lúc nhà họ Đường gặp nạn cậu cũng không hé môi.

Trần Vũ từng cho người điều tra về hoàn cảnh của Đường Thanh trước khi cậu vào cung nên hắn biết Liên là a hoàn đã theo cậu từ nhỏ, hai người rất thân thiết với nhau, ngày đó hắn còn thấy cả hai ôm nhau trong phòng...

Ánh mắt Trần Vũ tối sầm.

Đường Thanh là song tính, tuy không phải một người đàn ông hoàn chỉnh nhưng hắn biết nam phi của hắn luôn coi mình là một người đàn ông. Chuyện vào cung cũng do bị nhà họ Đường ép buộc.

"Thánh thượng?" Đường Thanh gọi.

Trước đó Trần Vũ đã làm nhục Đường Thanh trong thư phòng nên thái độ của cậu trở nên lạnh nhạt, Trần Vũ bực tức bèn lột quần cậu ra đánh cho một trận nên Đường Thanh mới không mặt nặng mày nhẹ nữa.

Nhưng Trần Vũ biết cậu bằng mặt không bằng lòng, cậu càng tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời thì hắn càng thấy bức bối và khó chịu hơn.

Không biết tại sao mấy ngày nay thái độ của Đường Thanh lại bình thường trở lại, Trần Vũ cũng cảm nhận được sự căng thẳng vô hình giữa cả hai đang dịu bớt.

Tuy không muốn lắm nhưng hắn không muốn phá hủy trạng thái cân bằng này nên bèn nói: "Ừ, đi thì đi."

Đường Thanh vui mừng nhoẻn cười: "Tạ ơn thánh thượng!"

Nói xong cậu đứng phắt dậy đi vào trong báo cho Liên biết để cô nàng chuẩn bị.

Trần Vũ nhìn đùi mình, sắc mặt âm u.

***

Trần Vũ đi sóng vai với Đường Thanh, Liên đi theo sau Đường Thanh một bước. Dọc đường đi cô nàng thích thú nhìn ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới lạ và thú vị.

Trước khi vào cung, Liên chỉ là a hoàn của một đứa con thiếp không được sủng ái là Đường Thanh nên cô nàng chỉ loanh quanh trong bốn bức tường cũ nát, chẳng mấy khi được bước chân ra khỏi cửa.

Sau khi vào cung với Đường Thanh thì càng mất tự do hơn, từ lúc hai chủ tớ vào cung chưa từng xuất cung lần nào.

Có thể nói đây là lần đầu tiên Liên  được ra ngoài sau khi vào cung.

Liên mải nhìn ngắm xung quanh,  không để ý dưới chân nên vấp phải cục đá ngã nhào về phía trước.

Liên la lên: "Á!"

Đường Thanh nhanh tay đỡ được Liên, cậu buồn cười búng nhẹ vào trán cô nàng: "Đi đứng thì phải nhìn đường chứ, em xinh xắn thế này, lỡ ngã bị xước mặt thì sao?"

Liên đỏ mặt vì xấu hổ, bình thường cô nàng luôn là người chăm sóc cho Đường Thanh mà hôm nay lại mải vui quên nhiệm vụ, là tớ mà phải để chủ đỡ mình.

Liên nở nụ cười ngại, đáp: "Dạ, em biết rồi."

Năm nay Liên mười lăm tuổi, ở thời hiện đại thì cô nàng mới học cấp hai nên trong mắt Đường Thanh Liên vẫn còn rất nhỏ. Cậu coi cô như là em gái mình nên đối xử với cô rất dịu dàng và ôn hòa.

Nhưng ở thời cổ đại Liên đã là thiếu nữ có thể lấy chồng sinh con. Cử chỉ giữa cả hai trong mắt Trần Vũ là quá đỗi thân mật.

Ánh mắt hắn âm u, lẳng lặng quan sát mọi thứ. Nét ngại ngùng trên khuôn mặt Liên đã lọt hết vào mắt hắn.

Đúng lúc này, mấy người bán hàng rong ven đường bất thình lình lao đến, ánh mắt Trần Vũ trở nên sắc lạnh, một tay hắn ôm eo Đường Thanh, tay còn lại rút kiếm ra đỡ lấy con dao trong tay thích khách.

"Á á á!"

"Rầm!"

"Choang!"

Tiếng la hét và tiếng đổ vỡ ầm ĩ vang lên, những thị vệ đang núp trong chỗ tối vội lao ra chiến đấu với đám thích khách.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Đường Thanh đờ người không kịp phản ứng. Trần Vũ ôm chặt eo cậu, vừa bảo vệ Đường Thanh vừa đánh nhau với thích khách.

Nhưng bọn thích khách núp trong đám dân thường đang hoảng loạn, con đường này khá hẹp, người đông đồ nhiều, vừa phải bảo vệ Đường Thanh vừa phải phân tâm chú ý những người xung quanh nên Trần Vũ đã rơi vào thế hạ phong.

Thích khách ngày càng nhiều, đám thị vệ đi theo không đủ để chiến đấu. Thấy vậy Trần Vũ bèn ôm Đường Thanh nhảy lên, tìm đường thoát khỏi vòng vây. Đám thị vệ vừa yểm hộ cho hắn vừa chiến đấu với thích khách. Tiếng đao kiếm đánh nhau vang loạn cả một khu phố.