Trên Giường Bạo Quân

Chương 36: Vi hành




Từ hôm đó trở đi Trần Vũ không bắn tinh vào lồn Đường Thanh nữa, như đang chứng thực lời mà hắn đã nói - Đường Thanh không xứng mang thai long chủng.

Bây giờ đêm nào Trần Vũ cũng cắm hai con cặc của mình vào người Đường Thanh rồi ngủ, đến sáng sớm hôm sau, việc đầu tiên hắn tỉnh lại là đái vào lồn, vào đít cậu.

Hành động của hắn khiến Đường Thanh thấy rất nhục nhã và tức giận. Một mặt cậu giận vì hắn quá đáng, hắn làm thế có khác nào coi cậu là cái bô đựng nước tiểu cho hắn không?

Mặt khác Đường Thanh lại tự giận chính mình, cậu khuất phục dưới dục vọng của bản thân, thậm chí còn thấy... sướng khi bị hắn đái vào lồn.

Song tính vốn dĩ ti tiện như thế sao?

Đường Thanh không biết.

Từ ngày đó trở đi cậu trầm mặc hẳn. Cậu không quan tâm chuyện long chủng hay mang thai, tuy là song tính nhưng Đường Thanh luôn tự coi mình là một người đàn ông, vậy nên tất nhiên cậu không có khao khát về việc mang thai hay sinh đẻ gì.

Hơn nữa cậu cũng không phải một người cổ đại chân chính, trong thâm tâm cậu vẫn là một người hiện đại với những tư tưởng khác xa thời đại này.

Cậu chỉ tự giận mình và tự mâu thuẫn với chính bản thân về bản năng dục vọng trong cơ thể và lý trí.

Trần Vũ không biết suy nghĩ trong lòng Đường Thanh, hắn chỉ thấy cậu trầm mặc và u uất hơn.

***

Buổi chiều hôm đó trời mát, Trần Vũ họp với các quan trong thư phòng xong thì đến viện của Đường Thanh.

Lúc hắn vào Đường Thanh và Liên đang trò chuyện gì đó, Liên cười tươi rói, còn Đường Thanh cũng mỉm cười nhẹ.

Trần Vũ đứng bên ngoài nhìn một lúc, trong lòng thấy bực bội khó tả.

Hắn sải bước vào trong, Liên và Đường Thanh thấy hắn thì vội vàng hành lễ.

Trần Vũ nói: "Ái phi thay đồ đi, lát nữa theo trẫm ra ngoài."

Đường Thanh rũ mắt, ngoan ngoãn đáp: "Vâng thưa thánh thượng."

Thái độ của cậu khiến Trần Vũ khó chịu hơn. Bầu không khí xung quanh hắn lạnh đến mức như muốn đóng băng.

Đường Thanh dẫn theo Liên đi thay đồ, lát sau cậu mặc một bộ xiêm y bình thường bước ra. Đó là một bộ quần áo màu xanh nhạt, Đường Thanh búi tóc, cầm một chiếc quạt giấy trong tay, như một quý công tử thanh tao nho nhã.

Trần Vũ cũng thay đồ, hắn mặc một bộ xiêm y màu đen bình thường, cột tóc đuôi ngựa cao sau đầu. Bớt đi lớp long bào hoa lệ uy nghiêm, trông hắn hoang dã và sắc bén hơn hẳn.

Trần Vũ chỉ dẫn theo Đường Thanh và hai hộ vệ rồi ra khỏi hành cung.

Hành cung của Hoàng gia được xây dựng trên một ngọn núi khá cao, dưới chân núi là một ngôi làng rộng lớn và giàu có.

Đây là lần đầu tiên Đường Thanh được nhìn ngắm phố xá cổ đại, những gánh hàng rong bên đường, cây đa to ở đầu làng và đình làng khang trang cổ kính khiến cậu thấy rất thích thú.

Ra khỏi làng là thấy những cánh đồng lúa bao la bát ngát, có mấy đứa trẻ con để tóc trái đào đang thả diều, xa xa có vài đứa trẻ khác thì đang chăn trâu và những người lớn đang bận rộn trên ruộng lúa, khung cảnh yên bình khiến lòng Đường Thanh nao nao, cậu chợt thấy xúc động và bồi hồi kỳ lạ.

Đường Thanh ngẩn ngơ nhìn cánh đồng lúa xanh ngát, cậu nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ mang theo mùi lúa non ngọt dịu tươi mát thấm vào ruột gan.

Thoải mái quá.

Thích thật đấy.

Lúc này chợt có mấy đứa trẻ cầm diều chạy ùa đến rồi va vào người Đường Thanh.

"A..."

Đường Thanh giật mình ngã ngửa ra sau rồi được một người đỡ lấy.

Đứa bé kia thấy mình va phải người ăn mặc giàu có thì sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Liên tục xin lỗi: "Con xin lỗi, con xin lỗi ạ..."

Mặt Trần Vũ tối sầm lại, hắn đang định nói gì đó thì Đường Thanh đã nắm chặt lấy tay hắn rồi nói nhỏ: "Xin thánh thượng hãy bỏ qua cho nó..."

Trần Vũ nhìn đôi mắt phượng ngủ long lanh dịu dàng của Đường Thanh, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt van xin và mong chờ.

Hắn ghé sát vào tai Đường Thanh, nói: "Trẫm không muốn thì sao?"

Đường Thanh sốt ruột: "Thánh thượng, chúng ta đang... cải trang vi hành đúng không ạ? Vậy thì không nên làm to chuyện ra đâu, huống chi đứa bé này cũng không cố ý, nó còn nhỏ, thánh thượng..."

Trần Vũ im lặng nhìn Đường Thanh, ánh mắt hắn âm u.

Trong mắt Thục phi, hắn là người tàn nhẫn độc ác đến mức ra tay với cả trẻ con à?

Trần Vũ cười khẽ, hắn nói bằng giọng trầm đặc: "Được thôi, thế thì ái phi phải "ngoan ngoãn nghe lời" trẫm đấy."

Đường Thanh cắn môi, thầm nghĩ, giờ cậu còn chưa đủ nghe lời hay sao? Hắn lại muốn làm gì, muốn giày vò cậu đến mức nào nữa?

Đường Thanh nghĩ vậy rồi cười tự giễu. Dù hắn có muốn làm gì thì cậu cũng có ngăn cản được đâu.

Cậu khẽ nói: "Vâng."

Trần Vũ không nói gì nữa.

Đường Thanh đỡ đứa bé kia dậy, cười với nó rồi bảo không sao, sau này đừng chạy không nhìn đường như vậy nữa...v.v

Sau đó Đường Thanh còn cho thằng bé một ít mứt dừa mà Liên đưa cho cậu. Đứa bé kia vui lắm, mắt nó sáng rực lên hỏi đi hỏi lại rồi mới nhận.

Đứa bé hỏi: "Anh có muốn ra chơi thả diều với bọn em không? Hôm nay trời mát gió to, thả diều vui lắm ạ."

Đường Thanh nhìn những cánh diều đang tự do bay vút trên bầu trời, trong mắt cậu có chút khao khát và hoài niệm. Hồi nhỏ cậu cũng từng về quê chơi thả diều ngoài đồng với chúng bạn.

Đường Thanh nhìn rồi mỉm cười lắc đầu: "Hôm nay anh bận rồi. Em về đi, nhớ chia mứt cho các bạn ăn với nhé."

Đứa bé đáp: "Vâng ạ, em cảm ơn anh."

Trần Vũ đứng đằng sau nhìn mọi chuyện. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Đường Thanh và thái độ ôn hòa của cậu khi nói chuyện với đứa trẻ, sau đó hắn cũng ngước mắt nhìn những cánh diều đang bay trên trời.

Ánh mắt hắn đen ngòm, sâu thẳm như một cái giếng cổ. Chẳng biết trong cái giếng đó là những suy nghĩ và cảm xúc như thế nào.