Tết đến trong tiết trời rét buốt, hôm ấy có người đến viện Đoan Hòa, sửa soạn cho Đường Thanh tham gia yến tiệc.
Thật lòng Đường Thanh không muốn đi, nhưng lệnh Vua khó cãi, nên dù không muốn thì Đường Thanh vẫn phải có mặt.
Thấy Liên muốn theo, Đường Thanh nói nhỏ: "Liên, em ở lại chờ cửa ta nhé?"
Liên lo lắng: "Không được, em mà không theo thì lấy ai hầu cậu?"
Đường Thanh nhìn thoáng qua mấy người mà Vua phái đến, nói: "Còn có mấy người họ mà, với lại ta là đàn ông con trai, đâu cần chỉnh trang váy vóc tóc tai gì đâu. Em không đi cũng được, ta chỉ đến đó ngồi góp mặt một lúc rồi về thôi."
"Nhưng..."
"Ngoan nào, ở nhà nấu cho ta bát canh giải rượu và nước tắm, ta đi một lát rồi về."
Liên đành ậm ừ đồng ý, cô nàng nhìn theo Đường Thanh mãi đến khi khuất bóng.
Đường Thanh đi theo cung nhân đến chỗ yến tiệc, lòng thầm nghĩ, tiệc tất niên đông người lắm thị phi. Cậu dù gì cũng là nam phi của Vua, còn Liên chỉ là một a hoàn của kẻ không quyền không thế như cậu, lỡ có chuyện gì thì cậu cũng không thể bảo vệ em ấy được, chi bằng để Liên ở lại cho an toàn.
Tiệc tất niên không chỉ có cung phi của Vua mà còn có những quan lại trong triều. Từ khi trở thành nam phi, Đường Thanh rất hạn chế tiếp xúc với người khác, nên đây gần như là lần đầu mọi người thấy mặt cậu.
Đường Thanh từng là một diễn viên múa nổi tiếng nên cậu không sợ đứng trước đám đông. Làm lơ những ánh mắt xét nét của mọi người, cậu bình tĩnh đến chỗ của mình.
Vì chế độ nước Nam không có hoàng hậu nên người có địa vị cao nhất hậu cung là Hoàng quý phi, nàng ta được ngồi chỗ gần Vua nhất.
Xuống tiếp nữa là nhất giai phi gồm Hiền phi và Thần phi, họ là ba người mà cậu đã gặp lúc tuyển phi.
Xuống nữa là hàng nhị giai phi, hàng này có mỗi mình cậu. Mà dù có thêm người đi nữa thì Đường Thanh vẫn là một sự tồn tại đặc biệt - nam phi duy nhất trong hậu cung.
Không lâu sau Vua cũng đến, sau khi mọi người hành lễ, hắn đi đến ngồi vào ghế rồng.
"Thục phi đâu?"
Đường Thanh đang lơ đãng, nghe gọi, cậu giật mình đứng dậy.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đường Thanh, sắc như ngàn mũi dao nhọn.
"Lại đây." Vua gọi.
Đường Thanh cắn môi, chậm rãi đi đến nơi cao nhất.
Lúc này có một quan viên bước ra: "Muôn tâu thánh thượng, không được!"
Đó là một quan viên có tuổi, râu tóc đã nhuộm màu muối tiêu, nhưng khí thế thì mạnh mẽ uy nghiêm.
Vua: "Quốc công nói cái gì không được cơ?"
Quốc công nhíu mày: "Bẩm thánh thượng, xưa nay chưa từng có chuyện để hậu phi ngồi chung ghế với bậc vua chúa, chuyện này là không thể được!"
Các quan trong yến tiệc cũng xầm xì to nhỏ.
"Đó là Thục phi đang được thánh thượng sủng ái à."
"Thánh thượng ngày càng không để ý phép tắc luật lệ, tuyển nam phi thì thôi đi, lần này còn..."
"Thục phi kia là con trai nhà Lễ bộ thượng thư đúng không?"
"Đúng đấy, đúng là không biết nhục nhã, không biết liêm sỉ."
"Con trai ta mà như thế ta thà giết quách nó đi."
"Đúng là nỗi ô nhục của dòng tộc..."
Vua liếc mắt nhìn một lượt, hắn cười nhạt: "Quốc công ngồi xuống đi."
Nói xong Vua quay sang bảo Đường Thanh: "Ái phi lại đây, nhanh lên."
Đường Thanh bước đến liền bị hắn kéo ngồi phịch xuống, cậu nhìn xuống thấy Quốc công trợn trừng mắt, hằm hằm nhìn cậu.
Quốc công vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: "Thánh thượng...!"
Vua lạnh giọng: "Trẫm bảo là... ngồi xuống đi."
Quốc công nín lặng, một lát sau đành hậm hực ngồi xuống.
Đường Thanh ngồi trên ghế mà như ngồi trên bàn chông, không khí trong yến tiệc ngột ngạt đè nén làm cậu thấy khó thở.
Lúc này mới chính thức khai tiệc, các vũ công bắt đầu ca hát nhảy múa, Đường Thanh chẳng còn bụng dạ nào mà ăn uống, cậu chỉ mong mau mau tàn tiệc để được về.
Lúc này có một bàn tay mò vào đùi trong của cậu, Đường Thanh cứng người. Giọng run run: "Thánh thượng..."
Vua không nhìn cậu, bàn tay tiếp tục mò vào sâu hơn, Đường Thanh sợ hãi nhìn mọi người xung quanh, hai đùi khép chặt, cố phản kháng một cách yếu ớt.
"Đừng..."
"Đừng làm trẫm tức giận, nếu không thì các quan sẽ được chiêm ngưỡng cái hạ thể dị dạng của ái phi đấy."
Người Đường Thanh lạnh toát. Cậu cắn chặt môi đến bật máu, run run cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Vua mò vào trong, cách lớp quần áo sờ soạng hạ thể của cậu.
Viền mắt Đường Thanh đỏ hoe, cậu cắn chặt môi cố ngăn nước mắt đang chực trào.
Người song tính vốn rất nhạy cảm, chỉ mới một lúc mà quần Đường Thanh đã hơi ẩm ướt.
Vua bật cười khẽ: "Ha..."
Lúc này, Đường Thanh thấy nhục nhã tột cùng. Nước mắt cậu không kìm được nữa, lã chã tuôn rơi.
Những giọt nước mắt còn nóng hôi hổi rơi trúng tay Vua, bàn tay đang chơi đùa cậu khựng lại. Một lát sau hắn rút tay về, lạnh giọng: "Mất cả hứng..."
Đường Thanh bấu chặt quần áo đến mức nhăn nhúm, trong miệng vị tanh của máu hòa lẫn với vị mặn chát của nước mắt làm cậu buồn nôn.