"Công tử, công tử ơi?"
"Ta ở đây." Đường Thanh cất tiếng đáp, chỉ lát sau đã thấy bóng dáng một nữ tử mặc y phục màu xanh bước đến. Thấy Đường Thanh lại ngồi trên mặt cỏ, Liên nhíu mày, cô nàng bước đi như bay thế mà từng bước chân nhỏ cứ đều tăm tắp.
"Sao cậu lại ngồi dưới đất nữa rồi? Cậu chỉ mới khỏi bệnh thôi, nhỡ đâu hàn khí..." nói đến đây cô nàng mím môi, vội vả nhẹ vào miệng mình mấy cái, lại nói: "Ôi cái miệng ăn mắm ăn muối. Trộm vía, trộm vía, công tử khỏe mạnh hồng hào."
Đường Thanh buồn cười nhìn thiếu nữ trước mắt, Liên chỉ mới mười bốn tuổi, là a hoàn duy nhất bên cạnh cậu. Còn cậu - hay nói đúng hơn là thân xác hiện tại của cậu cũng mới mười bảy, đúng là cái tuổi bẻ gãy sừng trâu. Thế mà vào trong mắt Liên thì cậu lại mỏng manh như lá lúa, gió thổi một cái là bay mất.
Tuy nhỏ hơn Đường Thanh tận ba tuổi, nhưng từ nhỏ Liên đã quen che chở cho cậu công tử ốm yếu đáng thương này, bởi giờ ngoài Liên ra chắc chẳng có ma nào thật lòng thật dạ quan tâm đến Đường Thanh nữa cả.
Nơi đây là phủ lễ bộ thượng thư, gia chủ nhà này tên là Đường Từ Ôn, lão có tất thảy tám bà vợ, một chính thê và bảy tiểu thiếp. Mẹ đẻ của Đường Thanh là một trong bảy vị thiếp đó, tiếc là hồng nhan bạc mệnh, bà ấy đã ra đi từ sớm, chỉ để lại người con trai tội nghiệp.
Đường Thanh là một đứa con thiếp không được sủng ái trong phủ thượng thư, cả năm cậu chỉ ru rú trong sân viện rách nát, ngày ăn không no, đêm ngủ không ấm. May ra dịp lễ tết mới có cơ hội được ra ngoài ăn chút cơm thừa canh cặn của bàn cơm tất niên.
Thực ra mà nói tuy Đường Thanh là con thiếp, nhưng cũng là con trưởng của gia chủ, lại là con trai nữa, kể cả có mất mẹ thì cuộc sống cũng không khốn cùng như vậy mới phải. Ban đầu mới đến Liên cứ thắc mắc không thôi, mãi sau này nghe lỏm được mấy bà vú lớn tuổi tám chuyện với nhau Liên mới biết nguyên do.
Nghe nói năm xưa mẹ đẻ của Đường Thanh cũng là tiểu thư danh gia vọng tộc, hồi còn trẻ là mỹ nhân nức tiếng kinh thành, kẻ ái mộ nhiều không kể xiết - trong số đó cũng có Đường Từ Ôn, lúc bấy giờ là biểu ca của bà. Năm mẹ Đường Thanh cập kê, Đường Từ Ôn liền mời bà mối đến cửa hỏi cưới, nhưng bà không ưng, nghe nói lúc đó bà đã có người trong lòng nên đã từ chối. Đường Từ Ôn cay cú mà không thể làm được gì vì lúc này nhà ngoại của Đường Thanh vẫn còn lớn mạnh.
Hai năm sau đó kinh biến, nhà ngoại của Đường Thanh cũng xuống dốc theo, thậm chí ông ngoại của cậu còn bị bỏ tù. Nhân lúc này Đường Từ Ôn thừa nước đục thả câu ép cưới mẹ đẻ Đường Thanh vào phủ làm thiếp, tối ngày nhục mạ sỉ vả để thỏa mối hận bị từ chối năm xưa, thậm chí đến lúc có Đường Thanh cũng không thay đổi, ngược lại bà còn bị đối xử thậm tệ hơn.
Bà ngoại Đường Thanh nghe tin con gái bị hành hạ như thế thì bệnh không dậy nổi, không lâu sau cũng đi theo ông ngoại của cậu về trời.
Lúc này Đường Thanh đã được năm tuổi, mất hết người thân là cú đả kích chí mạng với người đàn bà khốn khổ. Mẹ Đường Thanh bệnh liệt giường, gắng gượng được hai năm rồi cũng đi mất, để lại mình Đường Thanh bơ vơ trên cõi đời này.
Mẹ mất, cha không thương, đám hạ nhân nâng cao đạp thấp cũng thỏa sức mà hành hạ. Đường Thanh đã mười bảy tuổi nhưng lại ốm yếu, mỏng manh vô cùng.
Bởi thế Liên lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Đường Thanh cũng không muốn bị cô nàng lải nhải nên chống người đứng dậy. Cậu phủi hết bụi bẩn trên bộ quần áo bạc màu, cười nói với Liên: "Được rồi, ta về phòng, em vừa lòng chưa?"
Nhìn Đường Thanh cười, gò má Liên ửng hồng, cô nàng giậm chân: "Hứ, em không thèm lo cho cậu nữa!"
Nói thì nói thế nhưng theo Đường Thanh về đến phòng, Liên đã ngoan ngoãn nói: "Em chuẩn bị nước tắm cho cậu rồi, cậu tắm nhanh đi kẻo nguội."
Đường Thanh gật đầu, sân viện của cậu rất nhỏ, chỉ có một gian phòng và một gian bếp bên hông, trong phòng ngủ có hai gian, gian phụ là chỗ nghỉ của Liên, cậu ở gian ngoài. Trong phòng chỉ có một cái giường, một cái tủ, một cái bàn và một tấm bình phong đã cũ nát, cậu lấy tấm bình phong ngăn ra một khoảng sát tường để làm chỗ tắm. Cởi hết quần áo, Đường Thanh bước vào bồn nước ấm, cậu thỏa mãn thở một hơi dài.
Đường Thanh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ vẩn vơ.
Cậu đến nơi này đã gần một tháng, theo như ký ức của "Đường Thanh" và những thứ cậu biết được gần đây, Đường Thanh kết luận nơi này là một triều đại không có thật trong lịch sử. Lúc này thiên hạ chia làm bốn nước, lần lượt là Đông Tây Nam Bắc, nơi cậu ở là nước Nam.
Trong một tháng này Đường Thanh đã thử rất nhiều cách, làm đủ kiểu nhưng cậu cũng không thể quay về hiện đại. Sau khi tuyệt vọng qua đi, Đường Thanh dần chấp nhận và chọn cách đối mặt với sự thật. Cậu không thể quay về được nữa.
Không về được thì phải nghĩ cách sống tiếp ở triều đại này.
Vừa nghĩ, Đường Thanh vừa kì cọ cơ thể, khi bàn tay đi xuống dưới bụng, cậu đột nhiên khựng lại.
Đường Thanh nhìn khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước, thầm than duyên phận kỳ diệu. "Đường Thanh" không những cùng tên giống mặt với cậu, mà còn có cả thứ đó nữa...
Cậu nghĩ cậu biết tại sao Đường Từ Ôn lại ghét đứa con trai này.