Trên Giường Bạo Quân

Chương 10: "Lãnh cung"




Trời hửng sáng, nến cháy cả đêm sắp tàn. Vua gọi cung nữ mang nước tắm vào.

"Bẩm thánh thượng, nước tắm đã chuẩn bị xong."

Vua bước xuống giường, thân thể cao lớn trần trụi không một mảnh vải che thân, trên bắp tay và lưng có nhiều vết cào tứa máu. Cung nữ cúi đầu nhìn mặt đất, không dám liếc mắt lung tung.

"Đưa Thục phi về, dọn dẹp sạch sẽ." Vua nói.

"Vâng thưa thánh thượng."

Hai cung nữ đồng thanh đáp, đợi Vua đi rồi hai người mới đến bên giường Vua. Mới đến gần, mùi tanh của máu và tinh dịch đã xộc lên nồng nặc.

Sắc mặt hai cung nữ trầm xuống, hai người nhìn nhau, một trong số đó từ từ vén màn giường.

"A..." Cung nữ đứng đằng sau sợ hãi kêu lên.

Cung nữ kia giật thót, vội quay người bịt chặt miệng nàng ta lại, ém giọng nói: "Em muốn chết hả Loan?!"

Cung nữ tên Loan lắc đầu, run giọng thì thào: "Chị Tuệ, người đó... chết chưa?"

Cung nữ tên Tuệ lớn hơn Loan bốn tuổi đã vào cung từ nhỏ, nàng ta theo hầu Vua cũng được bốn năm nên tâm lý vững hơn người bình thường nhiều. Tuệ nhìn người trên giường, nàng ta để tay dưới mũi y kiểm tra, thấy vẫn còn hơi thở mặc dù rất mỏng manh, Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

Tuệ nói: "Chưa chết."

Loan cũng thở phào một hơi.

Tuệ là người có kinh nghiệm, trong bốn năm nay nàng đã dọn long sàng của Vua không biết bao nhiêu lần. Đây cũng chả phải lần đầu nàng thấy cảnh máu tanh, nhưng lúc này trong lòng Tuệ vẫn rất khó chịu.

Vừa thương xót, đồng tình, vừa ám ảnh, sợ hãi.

Tuệ hít một hơi sâu, nàng bình tĩnh phân chia công việc cho Loan: "Em đi mời thái y đến Đoan Hòa viện trước, chị sẽ kêu thái giám đưa y về đó ngay. Sau khi xong việc thì quay về đây phụ chị dọn dẹp."

Loan liếc người trên giường, ngập ngừng: "Chúng ta... không giúp y lau người hay gì đó trước ư?"

Tuệ lắc đầu: "Lát nữa thánh thượng quay về mà em với chị vẫn chưa dọn xong thì người nằm đó sẽ là chúng ta đấy. Đưa y về đi, để người hầu của y chăm sóc."

Loan gật đầu.

--------

Ngày thứ hai sau khi Thục phi vào cung, Vua tức giận quở trách lễ bộ thượng thư vì một vài chuyện cỏn con ngay giữa buổi chầu, phạt ông ta hai tháng bổng lộc.

Người có mắt đều nhìn ra Vua đang kiếm cớ trút giận lên đầu lão. Tai mắt trong cung nhiều như nhện giăng tơ, chẳng mấy chốc mọi người đã truyền tai nhau rằng: Thục phi mới vào cung làm phật lòng thánh thượng nên cha đẻ của Thục phi mới bị giận cá chém thớt.

Sau khi có tin tức truyền ra từ Thái y viện thì tin đồn lại càng lan rộng hơn.

Suốt nửa tháng sau đó, cửa phòng Đường Thanh vẫn luôn đóng chặt không tiếp khách.

--------

"Cậu ơi, cậu ơi!"

Từ trong phòng đã nghe tiếng Liên gọi, nghe gấp gáp lắm. Đường Thanh đặt cuốn sách đang đọc dở lên bàn, đứng dậy bước ra gian ngoài.

"Ta đây, có gì mà em vội thế?"

Liên chạy đến trước mặt Đường Thanh, nói không kịp thở: "Cậu ơi, em thấy cái người ở phía tây đang dọn đồ, hình như muốn chuyển đi."

Đoan Hòa viện nằm trong lục viện, trừ Hoàng quý phi có riêng một điện thì tất cả cung phi đều ở trong sáu viện này. Trong cung không có quá nhiều phi tử, viện Đoan Hòa là viện ít người nhất. Lúc Đường Thanh vào thì chỗ này mới chỉ có một cung phi ở một phòng phía tây.

Đoan Hòa viện rất rộng lớn, cả Đường Thanh và cung phi kia đều không có ý muốn chào hỏi làm quen gì, nên dù đã ở đây hơn nửa tháng nhưng Đường Thanh và cung phi đó vẫn chưa thấy mặt nhau.

Suy cho cùng nam nữ khác biệt, dù là nam phi nhưng cậu vẫn là nam, việc thân thiết với bất kỳ bà vợ nào khác của Vua đều dễ gây rắc rối. Đường Thanh không người lo lót, không nơi nương tựa, trong cung này chỉ có mình cậu và Liên nên càng phải sống cẩn thận hơn một chút.

Cả Đường Thanh và Liên đều nghĩ chuyện này khá tốt, sống một mình một viện sẽ tự do hơn. Song thực tế không tốt đẹp như hai người nghĩ.

Trong cung chỉ có mình Đường Thanh là nam phi, ngay từ cái này đã lộ rõ cậu và những cung phi khác không giống nhau. Cậu không muốn tiếp xúc với bọn họ, tất nhiên họ cũng vậy.

Ngay khi cung phi kia chuyển đi, trong Đoan Hòa viện chỉ còn lại mình Đường Thanh.

Do thái độ của Vua nên người trong cung đều ngầm hiểu Đường Thanh đã "thất sủng" ngay từ lần thị tẩm đầu tiên. Người trên ghét bỏ, kẻ dưới hùa theo. Dần dà Đoan Hòa viện vắng ngắt không một bóng người, ngay cả cung nữ thái giám cũng không đến gần nơi đây.

Đoan Hòa viện nghiễm nhiên trở thành chốn "lãnh cung", còn Đường Thanh là người "bị đày" ở nơi đó.