"Nguyệt Dung, thân mình Vương mama như thế nào?" Khóe mắt Lục Cẩm Dương âm thầm đánh giá tiểu cô nương trước mắt.
Nguyệt Dung vận sam y màu vàng nhạt, hai mắt trong veo, để lộ sự thông minh nhạy bén, lúc trước, do tuổi còn nhỏ, trở thành nha hoàn tam đẳng của Lục Cẩm Dương, nên nàng cũng không tiếp xúc nhiều.
Lục Cẩm Dương đối với tính cách của Nguyệt Dung không hiểu rõ, hiện giờ thấy Nguyệt Dung hầu hạ Vương mama khéo léo, trong lòng âm thầm khen ngợi."thưa phu nhân, mọi chén thuốc nô tỳ cấp mama uống đều không sót một giọt, sắc mặt mama thoạt nhìn cũng tốt, nhưng nô tỳ cảm thấy trong người mama nhất định là có bệnh?"
Hai mắt Nguyệt Dung xoay chuyển, đối với chủ tử Lục Cẩm Dương này, trong lòng vẫn mang theo sợ hãi, nhưng suy nghĩ lại, tốt nhất vẫn nên thành thật!
Lục Cẩm Dương trầm tư, "Liên Sinh, ngươi đi khố phòng lấy chút Sơn Tham lại đây, Thất Vĩ, ngươi đi mời đại phu tới."
Nguyệt Dung nói rất đúng, Vương mama là người không chịu ngồi yên, nếu như bình thường, gặp phải bệnh nhỏ đến dược cũng không ăn, chớ nói chi là nằm trên giường không dậy nổi.
Mỗi lần Lục Cẩm Dương đến thăm Vương mama, người đều ngủ say.
"Vâng, thưa phu nhân." Liên Sinh cùng Thất Vĩ nhìn nhau gật đầu, lập tức đi làm chuyện Lục Cẩm Dương phân phó.
"Mama nhiều ngày đều ngủ như vậy sao?" Lục Cẩm Dương cẩn thận sửa lại chăn cho Vương mama.
Nguyệt Dung gật gật đầu, "Nô tỳ hầu hạ mama dùng cơm trưa xong, mama nói mệt mỏi liền ngủ đến tận bây giờ."
Lục Cẩm Dương cúi đầu không nói gì, con ngươi lóe ra sự âm độc, "Chờ đại phu đến rồi nói sau."
. . . . . .
Lục Cẩm Dương cũng hiểu được sự tình nghiêm trọng, liền đứng lên, "Làm sao vậy?"
Đến xem bệnh vẫn là Trương đại phu khám cho Vương mama lần trước, danh gọi Trương Sinh, mặc dù tuổi không lớn, nhưng tay nghề rất nhạy bén và cẩn thận, lần trước đến chữa bệnh một lần, đã để lại ấn tượng rất tốt với Lục Cẩm Dương, thời điểm Thất Vĩ mời hắn đến, ngay lập tức hắn liền mang theo hòm thuốc, tiến đến đây.
Trương Sinh cau mày, dường như đang suy nghĩ việc gì đó, "Đem mảnh vụn của thuốc mama dùng mấy ngày gần đây đến cho ta nhìn xem."
"Là thuốc xảy ra vấn đề?" Sắc mặt Lục Cẩm Dương âm trầm, ánh mắt quét về phía Nguyệt Dung.
Trong lòng Nguyệt Dung thất kinh, thuốc của Vương mama đều là tự tay nàng nấu, nếu xảy ra vấn đề, người thứ nhất bị tình nghi chính là nàng. Ngay lập tức vội vàng quỳ xuống đất, "Phu nhân, thuốc đều do nô tỳ tự mình nấu theo phương thuốc của Trương đại phu, nô tỳ tuyệt đối không dám ở trước mắt người động thủ tay chân, huống hồ, nô tỳ cùng Vương mama cũng không kết thù oán, không có lý do gì nô tỳ lại làm hại Vương mama!" Lục Cẩm Dương ừ một tiếng, "Ngươi trước đứng lên đi."
Trương Sinh lắc đầu, tiếp lời Lục Cẩm Dương, "Mảnh vụn của thuốc quả thật không có vấn đề."
" Còn đồ ăn thì sao?" Bệnh tòng khẩu nhập( bệnh do ăn uống mà ra), thuốc không có vấn đề, nếu như vậy thì chắc hẳn nguyên nhân nằm ở đồ ăn mỗi ngày của Vương mama.
Nguyệt Dung lập tức thở phào rồi nói, "Đồ ăn mỗi ngày của mama cùng nô tỳ giống nhau như đúc, nên không thể xảy ra chuyện được." Sự tình lâm vào cục diện bế tắc.
"Thật không có cái gì khác thường sao?" Đáy lòng Lục Cẩm Dương trầm xuống.
Trương Sinh gật đầu, "Quả thật không có."
Nhìn tình trạng của Vương mama, hắn tưởng trong quá trình nấu thuốc có vấn đề, nhưng hắn đã kiểm tra kĩ lưỡng từ mảnh vụn cho đến lọ thuốc, cũng không phát hiện có điểm nào khác thường.
"Mảnh vụn không có vấn đề, đồ ăn cũng vậy, chỉ có khả năng là thể chất của Vương mama có vấn đề, nên mới muốn ngủ nhiều như vậy."
Chuyện xảy ra, Trương Sinh đối với y thuật của chính mình có chút chán nản, vốn tưởng rằng y thuật của bản thân đã đủ, nhưng hiện giờ xem ra còn cần phải học hỏi thêm.
Lục Cẩm Dương gõ gõ ngón tay lên bàn, mỗi khi nàng tập trung suy nghĩ về một vấn đề nào đó đều có thói quen như vậy.
"Nguyệt Dung, ngươi dựa theo phương thuốc rồi nấu lại một chén thuốc đem đến đây."
"Thất Vĩ, đánh thức mama dậy."
Vương mama có chút mờ mịt nhìn khuôn mặt lo lắng của Lục Cẩm Dương, "Phu. . . . . . Phu nhân?"
"Nô tài làm sao vậy? Lại đang ngủ sao?" Vương mama nhỏ giọng than thở .
"Gần đây mama có mệt mỏi chỗ nào ở trên người không!" Lục Cẩm Dương cố gắng làm cho giọng điệu chính mình dịu đi một chút, mama nên ngồi dậy uống thuốc đi, hay muốn ăn gì, ta kêu Nguyệt Dung làm cho người."
"Phu nhân, không cần, nô tài nằm một lát là khỏe hơn rồi!"
Lúc này Thất Vĩ đem thuốc đã được nấu đưa tới.
Trương Sinh dùng miệng nếm thử.
"Gừng thô." Trương Sinh mừng rỡ nói, "Phu nhân, tiểu nhân biết vấn đề nằm ở chỗ nào rồi !" "Trong phương thuốc của tiểu nhân kê, có một loại chính là gừng thô." Nói đến dược liệu, Trương Sinh đọc rất trôi chảy, "Gừng thô. Tính chất ấm, trị đau dạ dày, bổ thận và rất tốt cho xương, lại có hiệu quả giảm đau, lúc đầu ở thời điểm tiểu nhân phối dược chỉ dùng ba phần, hiện giờ ước chừng khoảng một hai liều thuốc."
Phiền muộn trong lòng Trương Sinh ở giờ phút này đều biến mất, trong lòng đã có dự tính liền hỏi.
"Cả gan hỏi một câu, thường ngày mama thích ăn cái gì nhất? Hoặc mấy ngày vừa qua đã ăn những gì, có món nào đặc biệt không!" Nguyệt Dung suy nghĩ một lát rồi nói, "Đồ ăn thường ngày của Vương mama cũng không có gì đặc biệt, nhưng khoảng một hai ngày trước, phu nhân biết thân mình Vương mama không tốt, nên đặc biệt đem thịt bò đưa tới."
Sắc mặt Trương Sinh trầm xuống, "Cái này đúng rồi."
Ngực Lục Cẩm Dương run lên, "Thịt bò cùng gừng thô tương khắc?" "Phu nhân có điều không biết, phần lớn mọi người đều cho rằng thuốc thì không thể ăn bậy, lại không biết rằng đồ ăn cũng như thế, rất nhiều đồ vật này nọ đều tương sinh tương khắc, thoáng một chút không để ý sẽ đưa người vào tử địa(chỗ chết)."
Sắc mặt Trương Sinh trầm trọng, "Ví dụ rõ ràng nhất chính là gừng thô, nếu ăn cùng với thịt bò, khả năng trúng độc tử vong là rất lớn, hơn nữa lại không dễ dàng phát hiện!"
"Nếu như vậy thì đây là sai lầm của ta ?" sắc mặt Lục Cẩm Dương thay đổi.
"Không phải." Trương Sinh thập phần khẳng định nói, "Dù cho phu nhân không cấp mama thịt bò, thì cũng sẽ có người dùng cách khác."
Trương Sinh đắn đo một hồi, mới thận trọng nói, "Đừng nói là người bình thường, ngay cả đại phu dày dạn kinh nghiệm trong lúc nhất thời cũng khó mà phát hiện ra. Người này thủ đoạn cao thâm. . ."
Những lời còn lại. Trương Sinh không nói, đối với người thầy thuốc, những mưu tính tranh chấp bên trong dù có nghe hay nhìn thấy, cũng không thể nhúng tay vào.
Trong lúc đó, Lục Cẩm Dương đang nhớ tới lý do tại sao nàng lại cấp Vương mama thịt bò , hình như là có người cố ý ở trước mặt nàng lộ ra tin tức này.