Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 27: Các hạ là quỷ gì?




Bùi Vân Thư bình tĩnh dời tầm mắt ra khỏi Trâu Ngu, chờ chợ yêu ma mở ra.

Sau khi chợ yêu ma mở, Bùi Vân Thư mới hiểu vì sao Hoa Nguyệt tôn sùng như thế.

Y đi xuyên qua đám người, chỉ cảm thấy có một đôi mắt thật sự quá ít, nhìn bên trái thì không thể nhìn bên phải, bốn phương tám hướng đâu đâu cũng có thứ thú vị, nhìn dưới đất lại không nhìn được lên trời.

Hoàn toàn không có thời gian nhìn đường, cũng may là có Chúc Vưu nắm tay y, Bùi Vân Thư liền đặt toàn bộ tâm trí ở hai bên, chân thượng đi theo Chúc Vưu bước về phía trước.

Khách điếm trong chợ yêu ma đương nhiên là dùng linh thạch để trả tiền, chỗ nào cũng đã đầy ắp người, đến khi ba người tìm được chỗ ở, khéo làm sao, chủ quán nói chỉ còn dư hai gian phòng.

Trong lòng Bùi Vân Thư thầm tạ lỗi với Hoa Nguyệt, một mình độc chiếm một phòng.

Tình huống của y bây giờ thực sự không thích hợp ngủ chung với người khác.

Sau khi vào phòng, Bùi Vân Thư đóng chặt cửa sổ lại, bày cả kết giới, chờ xong xuôi tất cả, mới tháo mặt nạ xuống, ngồi bên bàn nghỉ ngơi.

Chờ uống xong một chén trà, y giơ tay đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ, thấy không có mùi gì, mới thoáng yên tâm.

Chợ yêu ma quá lớn, khách điếm cũng rất lớn, Bùi Vân Thư nhìn một vòng quanh phòng, sau ở ngay tấm bình phong phát hiện ra một con suối.

Suối đang bốc hơi nóng, y nhìn thử, khó lòng nhịn được muốn xuống nước tắm, gọi Thanh Việt kiếm đến để kế bên, cởi y phục xuống mắc lên bình phong, cẩn thận bước xuống suối.

Di một quãng đường dài, khó lắm mới được thả lòng như vậy, nhiệt độ nước cũng là ấm áp vừa vặn, Bùi Vân Thư ngâm một hồi, gối đầu lên tay, dựa vào bên bờ ao ngủ thiếp đi.

*

Lúc y tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt ra, đã nghe thấy được một làn hương thơm nồng nặc.

Mùi thơm này tràn ngập vào tận xương tủy, hít vào một hơi lập tức thấy khát nước đến khó nhịn. Bùi Vân Thư khó khăn mở mắt, chỉ nhìn thấy một màn sương mịt mờ phủ kín cả phòng, y nằm nhoài trên tay mình, ngửi mùi hương kia, dường như đã thấm đẫm vào trong da thịt y.

Cả gian phòng nồng nặc hương thơm, Bùi Vân Thư nhắm mắt thở từng hơi, may là y đã đóng chặt cửa sổ, bày rất nhiều kết giới, khiến mùi thơm này không bị lan ra bên ngoài mà toàn bộ đều bị giữ lại trong căn phòng này.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, y càng ngày càng khó chịu hơn.

Bùi Vân Thư chống tay lên bờ muốn đứng dậy, tay chân lại như muốn nhũn ra không có một chút khí lực, cảm giác nóng bỏng của say rượu như thủy triều toả ra từ sau lục phủ ngũ tạng, hơi thở nóng rẫy như muốn phỏng.

“…” Bùi Vân Thư chộp lấy Thanh Việt kiếm, sai khiến Thanh Việt kiếm mang y bay ra khỏi ao, “Khục…”

Nóng quá.

Khắp phòng truyền tới hương thơm không thể nói nên lời, bị khóa chặt trong không gian này. Mặt đất lạnh lẽo, Thanh Việt kiếm dùng chuôi kiếm câu lấy ngoại sam y mang ra ngoài, Bùi Vân Thư chống tay chân phủ thêm y phục, chỉ vài động tác mặc y phục, đã khiến bắt đầu thở ra hơi.

Lão phương trượng từng nói, bởi vì tử cổ cách mẫu cổ rất xa, cho dù là động tình cũng chỉ cần niệm vài câu Thanh Tâm Chú là được.

Bùi Vân Thư nuốt xuống mấy viên Thanh Tâm Đan, lại đọc thầm Thanh Tâm Chú trong miệng, nhưng trong nháy mắt vừa thấy hơi thanh tỉnh, cảm giác cực nóng kéo đến càng hung mãnh hơn.

Thanh Tâm Chú đã không thể thành câu.

Y cấu lấy tay mình, cảm giác đau nhói làm cho đại não xuất hiện chút trống rỗng trong ngắn ngủi.

Động tình mạnh mẽ như vậy, làm sao mà vài câu Thanh Tâm Chú có thể đè xuống được đây, như thế này có phải là, chủ nhân của mẫu cổ đã càng lúc càng gần y?

Bờ môi cắn ra đến tràn máu, lòng bàn tay đâm ra vết thương, Bùi Vân Thư tưởng chừng như không khí càng ngày càng ít ỏi hồi, thay vào đó, là mùi hương nồng nặc gần như muốn tràn ngập toàn bộ phế phủ.

Trên người đã không thể nhận rõ là mồ hôi hay là nước suối, y há miệng thở hổn hển, lại thấy khó chịu như bị lửa đốt.

Thanh Việt kiếm thấy y như sắp thở không nổi, thân kiếm xông đến trước cửa sổ, hòng muốn hé mở cửa.

Trong lòng Bùi Vân Thư chợt nhảy một cái, “Đừng —— ”

Thân kiếm dừng lại, nhưng đã trễ, cửa sổ bị thanh kiếm sắc bén đẩy ra một khe rất nhỏ, khe hở này nhỏ đến gần như không thể thấy, không khí không thổi vào được, nhưng hương thơm ngập phòng đã đậm đến ướt át tranh nhau trong khe hở len lỏi tràn ra ngoài.

Mồ hôi chảy trên trán Bùi Vân Thư thấm ướt tóc y, y cố sức nhìn ra cửa sổ phía trước, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Không hay rồi…

*

Chúc Vưu khịt khịt mũi, đột nhiên trên mặt hắn nổi lên yêu văn, một khắc sau, người đã biến mất.

Hoa Nguyệt kế bên đang nơm nớp lo sợ lật tìm xuân cung đồ cho hắn vừa nhấc mắt lên, mắt hồ ly trợn tròn, “Chúc Vưu đại nhân?”

Nhưng không được một chốc, mũi của hắn đã nghe được một hương vị thanh đạm.

Hoa Nguyệt không tự chủ nhắm hai mắt, vô cùng chăm chú bắt giữ hương vị phảng phất như lúc nào cũng có thể biến mất tăm trong không khí. Hắn lần theo hương vị đi ra khỏi phòng, trên hành lang đã có không ít yêu quái có khứu giác nhạy bén cùng chạy ra.

Đến khi va vào một yêu quái trên đầu mọc sừng trâu, Hoa Nguyệt mới như hồi phục tinh thần lại từ trong hương thơm.

Trên mặt hắn là biểu tình kinh hãi.

Đây không phải là, đây không phải là mùi trên người Vân Thư mỹ nhân hay sao?!

*

Thật khó chịu.

Nóng quá.

Có một bàn tay đang vuốt ve trên người, Bùi Vân Thư đẩy cái tay đó ra, vô thần nói: “Không muốn.”

Làn gió lạnh khẽ lướt qua gò má, mùi hương đậm bị thổi tan, cảm giác nóng bỏng càng trở nên rõ ràng.

Ánh trăng nhìn qua nhành lá cành cây như mờ như tỏ, “ào”, một tiếng nước vang lên, người đã rơi vào trong một ao nước lạnh.

Thanh Tâm Chú, Bùi Vân Thư mơ hồ nghĩ, nhưng vừa mới hé miệng, nước lạnh lập tức tràn đến.

Lưỡi rắn theo dòng nước cùng chạy vào môi lưỡi, cướp lấy đầu lưỡi Bùi Vân Thư, mút đầu lưỡi đến tê dại.

“…”

Bùi Vân Thư ôm lấy cổ người trong nước, thống khổ nhíu mày lại, trong lúc hoảng hốt y mở mắt ra.

Nhìn thấy được yêu văn rực rỡ như máu, cùng một đôi đồng tử dựng thẳng.

*

Nửa đêm canh ba, nơi rừng sâu núi hoang.

Bùi Vân Thư thi một đạo pháp thuật, xóa hơi nước trên người mình. Sau khi xử lý cho mình xong, mới xoay người nhìn sang người còn đang ngâm trong nước.

Đuôi của Chúc Vưu ngoe nguẩy trong nước, trên môi của hắn có một vết thương rất nhỏ, đó do bị Bùi Vân Thư cắn.

Bùi Vân Thư không biết nên nói gì, y buồn bực nói: “… đi về thôi.”

Tìm Quỷ Y đã là việc cấp bách, lần này đã nghiêm trọng như thế rồi, chẳng khác nào đang nói Vân Thành đã cách y rất gần rồi sao?

Cũng may là nước lạnh còn có chút tác dụng.

Bùi Vân Thư miên man nghĩ suy, muốn quên đi chuyện y và Chúc Vưu lúc nãy đã làm gì dưới đáy nước.

Chúc Vưu từ trong nước đứng dậy, Bùi Vân Thư vội vã xoay người lại, nhịn một lúc, vẫn là hỏi: “Y phục của ngươi đâu?”

Giao long nhíu nhíu mày, đưa tay về phía nước, một lát sau, y phục đã bị xé thành mảnh nhỏ trong ao nước lập tức bay lên trên tay hắn.

Đuôi trong lúc hưng phấn mà y phục lại không cởi ra, thế là thành ra như vậy.

Bùi Vân Thư lấy trong túi trữ vật ra một bộ y phục mới đưa cho hắn, chờ cho Chúc Vưu mặc xong, Bùi Vân Thư lại đeo mặt nạ quỷ lên mặt, cùng hắn đồng thời quay về khách điếm.

Hoa Nguyệt đang đứng chờ ngoài khách điếm nhìn thấy hai người đi tới, hai mắt sáng ngời lên, hắn gấp gáp chạy tới, nhìn Bùi Vân Thư đang đeo mặt nạ từ trên xuống dưới một lượt, nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân, ngươi không sao chứ?”

Sửu quỷ chỉ có hai màu trắng đen lắc lắc đầu, “Không sao.”

Mũi của hồ ly đối với chuyện như vậy rất nhạy bén, đặc biệt là cái mũi ngửi qua vạn ngàn mỹ nhân của Hoa Nguyệt, chỉ vừa ngửi một cái, lập tức biết mỹ nhân và Chúc Vưu đại nhân không có phát sinh loại chuyện như trong tưởng tượng của hắn.

Trong lòng Hoa Nguyệt lập tức thấy nhanh nhẹn hơn hẳn, hắn điểm mũi chân đi mấy bước, lại cao hứng dạo qua một vòng, cặp mắt đào hoa mới cong lên ý cười, ba quang liễm diễm, “Mỹ nhân, ban nãy ta cũng nghe được mùi thơm, cũng may là rất ít, có không ít yêu quái cũng ngửi được, nhưng hương vị nửa đường đã bị cắt đứt rồi, bọn chúng không hề biết xuất phát ở đâu.”

Bùi Vân Thư gật đầu, lại lo lắng nói: “Trong phòng ta vẫn còn đầy mùi.”

Không biết lúc nào mới bay hết nữa.

Hoa Nguyệt nghĩ một chút, “Mỹ nhân đừng nóng vội, để ta suy nghĩ biện pháp thử, coi có thể hết mùi trong phòng chuyển vào vào trong bí cảnh hồ yêu không.”

Ba người họ tiến vào khách điếm, bên trong đèn đuốc sáng choang, rõ ràng đã là đêm khuya, không ít người đã tỉnh giấc. Bùi Vân Thư khẽ cúi đầu đi qua lũ yêu, thấy đám yêu không có phản ứng, mới yên tâm.

Đầm nước rửa đi mùi vị trên người, lúc này y không ngửi được gì, hẳn là đám yêu này cũng vậy.

Mùi hương ngày hôm nay, Bùi Vân Thư ngửi được, nhưng hôm mà Chúc Vưu cùng Hoa Nguyệt nghe được thì y rõ ràng là không nghe thấy bất cứ mùi gì trên người mình.

Chẳng lẽ là cách càng gần, hoặc là ở bên cạnh y trong thời gian dài, mới ngửi được sao?

Vạn ngàn suy nghĩ chạy trong lòng Bùi Vân Thư, đang đi lên lầu thì thấy Hoa Nguyệt phía trước chợt dừng bước, y ngẩng đầu nhìn lên, thấy một đám ma tu đang đi từ bên trên xuống.

Hắc y, trước ngực thêu đóa mẫu đơn bằng chỉ vàng, kẻ đang đi đầu, không phải Trâu Ngu thì là ai?

Thần sắc Trâu Ngu lãnh đạm, roi quấn bên hông, nét mặt mang theo vài phần phong tình Tây Vực bình tĩnh, dường như tâm tình đang rất không ổn.

Bước chân Hoa Nguyệt chỉ hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục đi lên.

Mặt Bùi Vân Thư không gợn sóng, cho dù là sóng to gió lớn như thế nào, cũng bị lớp ngụy trang này che đậy chặt chẽ, y chỉ với một tay ra sau, nắm lấy tay Chúc Vưu, kéo hắn đi qua đám ma tu.

Người đi xuống dưới, kẻ đi lên trên, đang lúc dịch ra thì Trâu Ngu đứng sau lưng thuộc hạ đột nhiên quay người lại, nhìn hỏi Hoa Nguyệt: “Nếu như đám người các ngươi ở tầng này, thì có biết cái mùi ban nãy là chuyện gì không?”

Hoa Nguyệt: “Bọn ta còn chưa về tới phòng đây này, làm sao biết mùi gì chứ.”

Trâu Ngu ngước đôi mắt sâu lên nhìn về ba người họ, sau khi nghe câu trả lời của Hoa Nguyệt, hắn híp mắt, tiện tay chỉ về phía Bùi Vân Thư, “Ngươi nói xem, lúc nãy các ngươi đi đâu.”

Sửu quỷ hai màu trắng đen căn bản không vào được trong mắt ma tu, Bùi Vân Thư hạ thấp giọng, nói bằng tiếng khàn khàn: “Chợ yêu ma đêm cũng như ngày, bọn ta nhìn hoa cả mắt.”

Bọn ma tu bật cười ha ha, Trâu Ngu xoay người lại, mang đám thuộc hạ đi xuống. Chỉ là còn chưa bước được hai bước, một sợi dây thừng màu vàng từ trên người hắn đột nhiên xông tới, Khổn Tiên Thằng vàng rực hướng thẳng về Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư lắc mình tránh thoát, Khổn Tiên Thằng đánh vào cột gỗ phía sau y.

Trâu Ngu đã đi xuống lầu vững chân, hắn quay người lại, nhìn chằm chằm vào Khổn Tiên Thằng của mình, lúc nhìn sang Bùi Vân Thư thì trong ánh mắt đã mang theo ngọn lửa sáng chói cùng dục vọng muốn tìm tòi nghiên cứu.

“Các hạ là quỷ gì?” Hắn, “Mà ta thật sự chưa từng được thấy. Nhưng mà Khổn Tiên Thằng không ngoan này của ta, dường như nhận ra các hạ.”