Treasure Of The General God

Chương 5: Thiếu gia Đình Duệ Khải




Chưa kịp nói hết câu chú liền kéo tôi vào lòng rồi hôn tôi. Quá gấp gáp khiến tôi không theo kịp,chú nhỏ đã để ý cũng liền làm chậm lại để chờ tôi.Chú nhỏ nhẹ mà để tay lên đầu tôi để cố định. Tôi chỉ biết nghe lời mà làm theo.

Hơi khó thở tôi liền ra hiệu cho chú,chú thấy vậy cũng luyến tiếc mà rời đi đôi môi vẫn không quên tạo ra một sợi chỉ bạc khi chú nhỏ rời khỏi đôi môi tôi

Môi tôi trở nên đỏ mọng.Khiến chú càng thấy hứng thú hơn mà nói:

- Môi em đã ngọt rồi mà giờ lại còn thêm một chút sữa nữa. Tôi muốn thêm.

Chú nhỏ tiến tới định hôn tôi thì tôi ngăn chú lại rồi nói:

- Nay cháu có dạy học thêm. Chắc tới giờ rồi cháu đi đây!

Tính rời đi để lên trên phòng thì chú liền kéo tôi lại. Bực dọc mà nói:

- Tôi không đủ nuôi em sao?

Tôi nhanh miệng trả lời:

- Cháu không muốn dựa vào chú! Cháu không muốn mang phiền phức cho người khác.

Nói xong tôi liền rời đi.Đi được vào bước chú liền nói:

- Nhưng em có thể dựa dẫm vào tôi mà...bao nhiêu phiền phức cũng được. Miễn em là người đem sự phiền phức đó đến. Tôi đều nhận

Tôi cạn lời với lời nói của chủ nhỏ mà không quay mặt lại mà chạy nhanh lên phòng.

Bên này chú cũng liền thở dài vì lời nói của tôi vừa nãy. Khiến cho chú nhỏ cũng có một chút buồn bã trong đó.

Tầm 10p tôi xong ở trên phòng liền xuống dưới lầu để chuẩn bị đi dạy học thêm. Tiện thể cũng kiếm chú nhỏ thì không thấy chú nhỏ đâu.

Tôi nhìn lên đồng hồ trên tay. Đã là giờ chú phải lên công ty tôi cũng yên tâm mà rời đi.

Như mọi ngày, tôi sẽ qua nhà của thiếu gia Đình Duệ Khải.Tôi biết Đình Duệ Khải và chú nhỏ tôi có mối thù khá sâu trong hoàng tộc nhưng vì đồng tiền tôi cam chịu dạy học thêm cho thiếu gia nhà họ Đình Gia.

Tới nơi tôi liền cúi đầu cảm ơn tài xế của mình rồi bước vào nhà của Đình Gia. Như mọi ngày người hầu của Đình Gia sẽ ra đón tôi và dẫn tôi lên phòng của thiếu gia

Nhưng lạ đằng này họ lại kêu tôi ngồi ở phòng khách đợi thiếu gia xuống. Tôi chắc chắn rằng sẽ có chuyện gì xảy ra nên tôi đã chuẩn bị tinh thần xem thiếu gia nhà họ Đình muốn làm gì.

Không lâu sau thiếu gia Đình Duệ Khải xuống lầu rồi cất giọng nói với tôi:

- Cô có vẻ chăm chỉ quá nhỉ? Mẹ tôi đúng là nhìn nhầm người mới chọn cô mà!

Hắn ta bước tới rồi ngồi đối diện với tôi. Vừa ngồi xuống hắn liền nhận thấy có vết gì đó xuất hiện trên cổ tôi

Đúng như những gì tôi nghĩ hắn liền cười phá lên rồi nói lời thô tục với tôi:

- Hahahaa. Để tôi xem nào có vẻ ngày hôm qua Thần Hạc Hiên và cô Từ Hải Nguyệt đây chắc là-

Chát!! Tiếng tát vang lớn khiến ai cũng quay ra nhìn hắn ta ôm mặt rồi quay ra nhìn tôi với ánh mắt sát khí.

- Anh đừng có nghĩ tôi đây dạy thêm cho anh thì anh muốn nói gì thì nói!! Thằng thần kinh!

Nói dứt câu lại có tiếng chát vang lên và tất nhiên người bị ăn tát không ai khác là tôi. Hắn tát mạnh khiến môi tôi bật máu

Hắn nghiến răng mà dùng lời lẽ cay nghiến tôi:

- Một đứa cháu như mày lại thích người chú của mình? Đúng là một con điên! Tao cũng không hiểu tại sao thằng Thần Hạc Hiên lại còn chấp nhận nuôi mày chứ!?

Tôi nghiến răng mà nhìn hắn,nước mắt cũng tuôn ra lúc nào không hay...hắn ta thấy vậy liền cười phá mà nói với tôi:

- Mới nhắc đến chú của mày mà mày đã phát khóc rồi sao. Ahaahaaa!!

- Yên tâm đi,suốt đời này chú của mày cũng sẽ không thèm đếm xỉa đến một con điên có suy nghĩ bệnh hoạn như mày đâu!!

Từng lời từng câu của hắn ta như là từng nhát dao đâm vào người tôi khiến cổ họng tôi khó thở. Hắn thấy vậy mà càng thích thú hơn.

Tôi cay nghiến hắn mà nói:

- Chú ấy không đếm xỉa tôi nhưng khi tôi bị sao chú ấy cũng có thể tìm cách giết chết kẻ làm hại tôi. Còn hơn anh chỉ biết nói bằng mồm mà không biết làm con mẹ gì!!

Chát!!

- Con khốn này..

Tôi liền ngước lên nhìn hắn rồi lau sạch vết máu ở trên môi rồi nói:

- Coi như học xong!

Tôi quay ngoắt rời đi rồi vội vàng kêu tài xế tới.

Hắn ta cũng lạnh lùng mà mặc kệ tôi đóng rầm cửa lại.

Thấy không còn ai tôi liền chạy xa khỏi nhà hắn rồi bật khóc.

- Khốn khiếp thật. Không thèm đếm xỉa là sao chứ? Rõ ràng chú ấy nói..thích mình mà..hức..hức

Cùng lúc tài xế cũng tới tôi vội vàng vào xe. Chỉnh lại tóc tai rồi nói với tài xế:

- Đừng nói cho chú nhỏ tôi biết..tôi không muốn làm lớn chuyện này.

- Vâng!

Nói xong tài xê liền lái xe rời đi!

Trên đường đi tôi liền dặm lại chỗ bị đỏ trên mặt tránh bị chú nhỏ thấy mà làm lớn chuyện.

- Như vậy chắc chú ấy sẽ không thấy đâu..phù..

Dứt câu người tài xế liền nói với tôi:

- Nay cô nhỏ có lên công ty không ạ?

Tôi nhẹ nhàng mà nói lại:

- Không đâu...sẽ làm phiền chú ấy làm việc lắm đưa tôi về đến nhà là được!

Vâng!

Nói xong trong đầu tôi suy nghĩ nhiều thứ khiến tâm trạng tôi càng đi xuống hơn.

- Lời nói của chú ấy có thật không chứ? Hay còn nghĩ mình là trẻ con nên trêu chọc. Trêu chọc vậy không vui đâu chú nhỏ à..

- Tch điên chết mất!!