Treasure Of The General God

Chương 27: Thưởng




Về đến nhà,tôi tính tự tay mình sẽ tháo dây an toàn ra nhưng bàn tay to lớn của chú nhỏ ngăn tôi lại:

- Để tôi làm cho em!

Dứt câu chú nhỏ liền tiến tới áp sát người tôi rồi dịu dàng tháo dây an toàn ra. Vừa xong tôi liền ngại ngùng mà mở cửa xe ra. Bước ra đã có quản gia đứng đợi, quản gia lễ phép mà cúi đầu.

Đồng thời,chú nhỏ cũng bước ra rồi tự nhiên mà ôm chặt eo tôi. “Đừng làm phiền!”

Nghe đến vậy quản gia liền hiểu ý mà cúi đầu xuống. Còn tôi đây thì chả hiểu gì,không có đầu đuôi thì sao mà tôi biết được.

Không để tôi nghĩ ngợi nhiều chú nhỏ ôm chặt eo tôi vào nhà. Còn ả ta cũng về sau xe chú nhỏ,bước ra với gương mặt tức giận. Quản gia theo thói quen liền cúi đầu chào ả ta thì bị ả ta giận cá chém thớt mà chửi bới

Quản gia không biết làm gì chỉ có thể cười trừ rồi nhìn ả ta vào nhà.Khi không còn thấy bóng ả ta nữa quản gia liền chửi thầm vài câu về ả cho bỏ ghét rồi liền đi vô.

Tôi và chú nhỏ vừa chuẩn bị bước lên bậc thang đầu tiên thì ả ta vội vàng chạy tới nắm cổ tay áo của chú nhỏ:

- Em…em không phải là người như vậy,anh hiểu lầm rồi!

Nghe lời ả vừa nói chú nhỏ liền nhìn sang tôi rồi quay về phía ả rồi nói: “Tôi đâu cần biết cô là người như nào? Đừng phiền tôi đưa em ấy về phòng!”

Nói xong tôi nhanh tay mà gạt tay cô ả tâm cơ đó ra khỏi cổ áo chú rồi đi theo chú nhỏ mà lên phòng. Thấy bản thân không thể biện minh được nữa gương mặt ả trở nên tối sầm lại, ánh mắt ả toé lên một ẩn ý vô cùng nham hiểm:

- Nếu vậy,thì mày đừng trách tao! Con khốn!!!

Vừa lên được trên phòng chưa bước vào cửa phòng tôi nhanh tay mà gạt tay chú nhỏ ra khỏi eo mình rồi nói.

- Cháu mệt…muốn ngủ chú đừng làm phiền cháu!!

Thấy tôi tự ý gạt tay ra chú nhỏ liền cau mày mà nói: “Em còn dám gạt cả tay tôi ra?!”

Tôi khoanh tay trước ngực mà nói: " Sao lại không chú nhỏ à…chú không biết chú đang xâm phạm cơ thể cháu sao? Ôm eo mà không có sự cho phép của cháu là chú đang xâm phạm đó!"

Nghe đến chú nhỏ liền bật cười thành tiếng rồi liền nhìn tôi rồi nói: "Nếu em đã cho tôi mang tiếng xấu thì thôi vậy.Đã mang tiếng xấu thì tôi nên xấu cho chót chứ nhỉ?

Nghe đến thấy có vẻ không lành tôi nhanh tay mà che 2 tay lên trước ngực rồi nói:

- Chú…chú muốn làm gì? Không thể!!

Cứ thế chú nhỏ cứ áp sát tôi vào cánh cửa. Tôi nhanh tay mà quờ quạo để mở cửa. “Cạch” tiếng mở cửa vang lên.Tôi còn đang bất ngờ vì không nghĩ mình đã mở cửa trong khi đó mình còn không biết đó là tay nắm cửa nữa.

Chưa đứng vững, tôi xém ngã ngửa ra sau may được chú nhỏ đỡ tay sau lưng. Vừa thấy vậy tôi giật mình mà nhanh tay ôm chầm vào người chú nhỏ.

- Định trốn tôi nhưng không thành à? Tôi đỡ em nên em phải thưởng tôi đấy!!

Vừa dứt câu chú nhỏ liền nhanh tay mà bế bổng tôi vào rồi liền đóng rầm cửa. Chú từ từ tiến tới giường tôi đặt tôi nằm xuống. Truyện Kiếm Hiệp

Thấy bản thân có khả năng bị chú ăn tươi nuốt sống tới nơi.Tôi nhanh tay mà bật dậy quỳ trên giường rồi chấp 2 tay lại mà xoa xoa:

- Đừng…đừng cháu không trốn nữa…cháu không muốn!

- Thật đó chú à!

Thấy chú nhỏ vẫn bình thản mà cởi từng cái cúc áo rồi ném áo sơ mi xuống sàn,rồi nhẹ nhàng tiến tới phía tôi.Tay tôi vừa xoa xoa nài nỉ mà vừa lùi xuống đến đầu giường.

Thấy mình không còn đường thoát thân.Nên tôi chỉ biết ngồi im đó mà xin tha.

Nhưng hành động của chú nhỏ lúc này thật sự rất khiến tôi bất ngờ, chú nhẹ nhàng tiến tới ôm tôi vào lòng rồi đặt tôi nằm xuống vòng tay chú.Chú nhẹ nhàng ôm tôi rồi cất giọng dịu dàng:

- Em đang mệt…tôi chỉ muốn ngủ với em,đấy là phần thưởng tôi muốn!

Nghe đến tôi cảm giác sự ấm áp và ôn nhu của chú nhỏ đang ôm chầm lấy tôi.Tôi ngạc nhiên một lúc mà cũng chịu lấy lại bình tĩnh, đáp lại sự dịu dàng của chú.

Tôi nhẹ nhàng chui vào lòng ngực của chú nhỏ rồi ngủ thiếp đi. Chú nhỏ thấy vậy mà liền cười khẽ rồi hôn nhẹ vào đầu của tôi rồi ôm chặt tôi vào lòng rồi cũng ngủ thiếp đi.

Ở dưới lầu,nghe lời của chú nhỏ,quản gia cũng không dám trái lại theo.Thấy người hầu tính đem nước uống lên quản gia liêng nhanh chóng mà ngăn lại.

Vừa dứt lời quản gia nhìn lên thì thấy cô ả tâm cơ kia đang bước lên.Quản gia giật mình mà vội vàng chạy tới ngăn cản

- Cô Nghiên cô không thể lên được!

Ả ta tức giận mà quát:

- Tại sao lại không? À…là con nhỏ Hải Nguyệt nói đúng không?

- Tại sao tôi phải nghe nó. Tránh ra đừng cản tôi.

Quản gia phản kháng lại mà nói:

- Không phải. Này là do ông chủ nói vậy! Không thể làm phiền!

Ả ta ngông cuồng mà phản bác lại lời nói của quản gia: " Lại bịa đặt tốt nhất đừng phiền tôi gặp anh ấy!"

Thấy ả ta còn cố chấp.Quản gia hết cách mà lùi lại.Thấy không ai cản được mình nữa.

Ả ta ung dung mà bước tới cửa phòng chú nhỏ tôi rồi gõ cửa.



Thấy trong đó không ai trả lời ả từ từ mở hé cánh cửa ra để xem chú nhỏ có đang trong đó không.Bước vào kể cả bóng của chú nhỏ cũng không thấy.

Ả ta liền nghiến răng xác định được vị trí chú nhỏ đang ở đâu. Ả ta đùng đùng mà đập mạnh cửa.

- Mở ra!! Hạc Hiên anh mở cửa ra cho em!!

Trong phòng tôi bây giờ chưa ngủ được lâu đã bị ả ta phá giấc.Có vẻ tôi quá mệt nên vẫn không biết trời chăng gì mà say giấc, còn chú nhỏ thì lại bị ả ta phá giấc mà thức dậy.

Nghe thấy giọng ả ta chú nhỏ liền khó chịu ra mặt mà bước tới mở cửa phòng không thèm mặc lại áo.

Vừa mở cửa đã thấy ả ta chú nhỏ cất giọng khó chịu mà nói: " Cô lên đây làm gì? Tôi đã bảo đừng phiền mà?"

Ả ta không thèm nói gì mà liền ngó vào trong,thấy tôi đang ngủ say liền tức giận mà nói:

- Sao anh lại ngủ với con bé!!

Chú nhỏ không thể chịu được nổi với mụ vô lý như vậy được. Chú tức giận mà liền nói quản gia:

- Quản gia!!

Quản gia nghe thấy chú nhỏ gọi mình,quản gia có một chút hoảng sợ mà đi lên.

Thấy sắc mặt của chú nhỏ đang tức giận quản gia liền nói: " Tôi…đã nhắc cô ấy…nhưng cô ấy!!"

Nghe đến chú nhỏ càng điên lên hơn mà nhìn ả ta. Tính nói gì đó với ả ta thì chú nhỏ liền nghe thấy giọng tôi cất lên:

- Có chuyện gì vậy…?

Tôi bước ra với quần áo không mấy gọn gàng mà cất giọng đang say giấc rồi nói: “Sao quản gia lại ở đây và kể cả cô nữa?”

Chú nhỏ đang tức giận nhưng thấy tôi đang đứng kế mình,chú nhỏ liền thu lại bộ mặt đó mà nói với ả ta:

- Tôi nói lần cuối.Nếu cô còn làm trái thì đừng có ở đây nữa! Tôi thấy cô càng ngày càng quá đáng rồi đấy.

Thấy tôi ả ta càng ghen tức hơn nà quát vào mặt tôi khiến tôi bừng tỉnh lại:" Mày đâu còn nhỏ đâu mà dám kêu anh ấy ngủ chung hả?"

- Mày có tin tao…

Không để ả ta nói thêm chú nhỏ liền trừng mắt với ả khiến ả sợ hãi mà không dám nói thêm.

Còn tôi đây còn chưa biết chuyện gì đã bị ăn chửi ngang,tôi liền đứng bất động đó mà nghe chú nhỏ nói với quản gia:

- Còn ông…đến cả cô ta ông còn không làm được thì tôi sao có thể giao ông quản nhà đây?

- Ông đã làm trái nên tôi…

Nghe đến đây,đầu óc tôi liền chạy lại từ đầu từ lúc tôi và chú nhỏ đang ở dưới lầu. Hoá ra, câu của chú nhỏ nói ý là đừng làm phiền tôi và chú nhỏ trên phòng.

Lại còn hiểu được câu nói lúc nãy mà ả ta nói.Thấy quản gia không thể làm gì được ả nên quản gia đành chịu mà để ả ta lên.

Thấy vậy tôi liền nhanh chóng ngăn lại lời nói của chú nhỏ: “Không được…! Ông ấy đã làm đúng mà do cô Hân Nghiên cố chấp nên ông ấy không thể…”

Thấy tôi đang nói thay quản gia,chú nhỏ liền suy nghĩ lại mà nhìn tôi: “Được,nghe em”

Dứt câu chú nhỏ quay sang nhìn về phía quản gia rồi nói: " Tôi sẽ không phạt ông. Vì em ấy nói giúp,nên tôi chỉ phạt ông hãy trồng nhiều cây hơn ở sau sân vườn thôi.Và nhớ chăm chúng nhiều hơn."

- Tránh những hoa mà em ấy dị ứng.

Thấy bản thân không bị phạt.Quản gia mừng rỡ mà cúi đầu cảm ơn tôi và chú nhỏ. Thấy vậy tôi liền nhanh miệng mà nói:

- Không cần cảm ơn tôi,không cần…

Vừa dứt câu chú nhỏ liền quay sang nhìn ả." Cút, đừng làm phiền!"

Ả ta vừa nghe thấy liền nhanh chân mà rời đi,quản gia cũng đi theo sau ả nhưng vẫn không quên cảm ơn tôi lần nữa.