Treasure Of The General God

Chương 24: Bão (4)




Và sau khi cãi nhau nổi lửa thì ai về phòng nấy cho đến sáng mai. Vẫn như mọi ngày tôi dậy sớm trước khi chú nhỏ dậy để tránh mặt chú.

Vừa vệ sinh cá nhân xong tôi liền tiến tới tủ quần áo để thay quần áo ngủ. Thay xong được bộ quần áo thoải mái mà chạy ra mở cửa. Vừa mở cửa ra thì có một bóng đen lù lù đứng trước mặt mình.

Đệt mẹ! Cái thân hình to lớn này tôi biết chắc chắn là ai rồi. Vừa ngước lên thì gương mặt của chú nhỏ xuất hiện nhìn tôi chằm chằm:

- Xuống ăn sáng với tôi nhé?

Tôi chán nản mà đóng cửa lại,chú nhanh tay mà chặn lại nói giọng điệu nài nỉ tôi xuống ăn sáng. Bụng tôi cũng đói nên tôi đành nghe lời chú nhỏ mà đi xuống lầu.

Như thường lệ tôi sẽ ngồi kế chú nhỏ, nhưng vì muốn tránh xa chú hoàn toàn nên tôi đã ngồi xa chú nhỏ hết mức có thể.

- Chú tốt nhất ngồi im chỗ đó.Còn nhúc nhích tôi đi lên đấy.

Không muốn tôi đi lên nên chú nhỏ chỉ đành miễn cưỡng mà nghe lời tôi ngồi im một chỗ.

Quản gia thấy chỉ có tôi và chú nhỏ liền nói:

- Cô Hân Nghiên có cần tôi kêu cô ấy dậy không ạ?

Chú nhỏ tính trả lời thì khẽ nhìn sắc mặt tôi,thấy tôi có vẻ khó chịu chú nhỏ cũng cụp đuôi nhẹ mà nói:

- Không cần! Cứ kệ cô ta.

Nói dứt câu chú nhỏ lại nhìn tôi lần nữa thấy sắc mặt tôi bình thường trở lại cũng nhẹ nhõm một chút.

Từng người hầu bưng thức ăn ra dọn lên trên bàn ăn. Vừa dọn ra xong tôi vươn tay lên tính gắp đồ ăn thì chú nhỏ đưa gắp thức ăn để vào trong bát tôi.

Chú nhỏ nở nụ cười trìu mến nhìn tôi,tôi chán ghét với gương mặt này mà gắp thức ăn mà chú đưa để lại trên dĩa ăn.

Tức thì, ả ta cũng đã dậy. Thấy chú nhỏ đang ngồi xa chỗ tôi. Ả thấy thời cơ mình đã tới liền chạy xuống ngồi nhanh kế chú nhỏ.

- Anh à…em ngồi đây được chứ?

Có vẻ chú nhỏ sợ tôi hiểu lầm liền nhìn tôi với ánh mắt lo sợ, tôi khẽ nhìn lại chú nhỏ rồi nói:

- Ngồi đâu mà chả được. Xin phép để làm gì?

Ả ta nghe thấy mà liền mặt dày ngồi im đấy, từ lúc ả xuống ả ta giả vờ thân với chú nhỏ để chọc tức tôi.

Ôi xời, tôi đây đã chán ghét với cảnh này rồi. Tôi mặc kệ với diễn kịch dở tệ của ả mà tập trung ăn.

Đang ăn thì thấy chân mình đang bị ai đó cạ cạ vào, tôi cứ nghĩ đó là ả ta nên liền cúi xuống

Khi giật mình thấy thì thấy chú nhỏ đang cạ chân vào chân tôi. Tôi ngước lên nhìn chú nhỏ rồi ra hiệu với chú dừng ngay hành động đấy.

Chú thấy vậy mà đắc ý càng lấn tới. Tôi lấy lại bình tĩnh mà ngồi lại đàng hoàng, chú nhỏ không chịu buông tha cho tôi mà còn quá đáng hơn chú nhỏ lấy chân mình sượt vào ống quần tôi.

Khiến tôi giật mình mà đứng bật dậy. Chú nhỏ thấy vậy mà giả vờ hỏi tôi:

- Em làm sao vậy? Thấy người không ổn sao?

Không thể bị ả ta phát hiện được tôi nhanh chân mà ngồi xuống lại, còn mắt thì nhìn chằm chằm vào chú.

Cứ thế mà mỗi khi tôi đang ăn chú cứ cạ chân tôi khiến tôi không thể nào mà tập trung được. Một kẻ thì diễn kịch để chọc tức tôi còn một kẻ thì đang cạ chân tôi để trêu chọc.

Nạn nhân cũng chỉ có mình tôi. Tôi không thể chịu đựng được nữa mà đứng dậy nói: " Ăn xong rồi, để riêng tư cho 2 người!"

Nói xong tôi liền cầm bát vào bếp. Chú nhỏ thấy vậy mà cũng đi theo. Vừa đặt bát xuống thì quay ra chú nhỏ đã đứng đằng sau mình.

Chú nhỏ ép sát người tôi vào tường,tôi vừa giật mình mà vừa xấu hổ: " Đang có nhiều người…chú buông ra!"

Khi nghe thấy lời tôi nói chú nhỏ khẽ liếc họ. Họ hiểu ý mà cũng rời đi hết. Giờ chỉ còn mỗi tôi và chú nhỏ ở trong bếp.

- Buông ra.!

Chú nhỏ: “Em vẫn còn giận tôi?”

Tôi: “Không phải việc của chú.”

Thấy tôi cứng miệng không nói, chú nhỏ chỉ còn cách doạ tôi bằng cách bế tôi ngồi hẳn lên bàn bếp.

- Chú…chú tính làm gì cháu?

Chú nhỏ nhìn tôi mà nói: “Không làm gì.Chỉ muốn nhìn em.”

Tôi cười khẩy mà quay ra nói: " Sao không ngắm cô Hân Nghiên mà phải ngắm cháu? Chú nhỏ à…giờ cháu mới biết chú thật là đỉnh đó!"

Đang vui vẻ trêu chọc tôi mà khi nghe thấy tôi nói vậy chú nhỏ liền trở nên khó chịu mà nói:

- Em tính chọc tôi điên lên sao?

Tôi gạt 2 tay chú ra rồi liền nhảy xuống nói: “Cháu nào dám…mất công cô Hân Nghiên lại qua nói cháu mất.! Chú nên tránh xa cháu ra, giờ cháu chả muốn nhìn mặt chú một tí nào cả.”

Nói dứt câu tôi liền dặm chân thật mạnh vào chân chú nhỏ rồi nói: " Này là cháu trả bữa ăn lúc nãy.!"

Tôi đã dặm chân mình vào chân chú bằng tất cả sức lực của mình mà chú nhỏ chả hề hấn gì mà nhìn tôi với chân mày cau lại.