Tháng mười một, 《 Song Mặt 》 tiến hành lễ khai máy ở thành phố C, Nhiễm Tích chính thức vào đoàn phim bắt đầu quay.
Các fan đều rất mong đợi bộ phim này, phim giả tình thật nha, khỏi cần tuyên truyền cũng sẽ có nhiều người đi xem, bộ phim này nhất định sẽ hot!
Nhân viên làm việc đều là những người có sẵn, không khác mấy với nhân viên ở 《 Meo Meo Tinh Nhân 》. Vào đoàn như vậy cũng đều là cảm giác quen thuộc.
Dù sao trước kia đã hợp tác qua một lần, lần này mọi người quen thuộc với nhau nhanh hơn, phối hợp cũng tốt hơn, bước đầu quay phim diễn ra thuận lợi.
Cảnh ngày hôm nay là ở quán bar, Nhiễm Tích vào vai nữ sinh Tô Lê phát hiện giáo sư Từ Khả Trình (vai của Hứa Diệc Châu) áo mũ chỉnh tề trong quán bar.
Nhưng hôm nay Tô Lê lại cảm thấy Từ Khả Trình lúc này với Từ Khả Trình thường ngày có hơi khác nhau, nhiều hơn vài tia mị hoặc.
Rõ ràng ngày thường luôn là giáo sư trong sạch cấm dục, vậy mà bây giờ lại cười tà mị ôm một cô gái tóc xoăn gợn sóng.
Nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây trong trường học, Tô Lê cảm thấy rất không bình thường.
Tô Lê thích nghiên cứu tội phạm IQ cao, thích xem những bộ phim hay tiểu thuyết tâm lý biến thái. Gần đây trong trường đột nhiên có rất nhiều nữ sinh mất tích, hơn nữa còn là loại nữ sinh thanh thuần sạch sẽ, liên tưởng đến tâm lý của những người biến thái, Tô Lê cảm thấy giáo sư Từ Khả Trình hoàn mỹ này rất khả nghi, dù sao trên đời cũng không có người nào hoàn toàn hoàn mỹ, nhất định đều là ngụy trang mà ra!
Ngẩng đầu lên uống một ngụm rượu, lúc Tô Lê nhìn lại về phía Từ Khả Trình đã không còn thấy anh ở đó!
Tô Lê lập tức đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
Khắp nơi trong quán bar đều là những người mặc đồ hở hang, quái dị, cơ thể dán chặt vào nhau, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào người bọn họ.
Cuối cùng Tô Lê cũng nhìn thấy Từ Khả Trình đang đi về phía nhà vệ sinh.
Cầm lấy túi xách, Tô Lê đuổi theo.
Cảnh quay chuyển đến hành lang, Tô Lê thấy Từ Khả Trình bước vào nhà vệ sinh nam, Tô Lê cũng bước nhanh theo.
Đứng ở trước cửa nhà vệ sinh nam do dự hồi lâu, lại nhìn nhìn hành lang, không có ai cả. Tô Lê dừng một chút, lặng lẽ đi vào nhà vệ sinh nam.
Trong nhà vệ sinh, hình như, không có ai cả!
Lẽ nào ở trong buồng vệ sinh?
Tô Lê tiến lên hai bước, sau lưng đột nhiên bị ôm lấy, sau đó xoay người bị áp chế trên tường.
Đưa lưng về phía người kia như thế, Tô Lê không nhìn thấy mặt anh, nhưng từ cái cánh tay cường tráng đang siết chặt tay cô như thế có thể thấy được là chàng trai trẻ tuổi, là giáo sư Từ Khả Trình?
"Cô bé, em đây là tự đưa mình tới cửa sao?"
Người đàn ông ghé sát vào lỗ tai Tô Lê, hơi nóng phả vào lỗ tai Tô Lê khiến cô khắp người tê dại. Giọng đàn ông trầm thấp, còn mang vài tia trêu chọc, âm thanh này, mặc dù khác với giọng nói đứng đắn khi đứng lớp thường ngày, nhưng nghe kỹ thì vẫn nhận ra là cùng một người.
Tô Lê nuốt nước miếng, giọng nói hơi lo lắng.
Cô nhìn sang hai bên, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, "Thầy Từ, thầy làm cái gì vậy?"
Chắc thầy ấy không có tâm lý biến thái đâu nhỉ! Cô thật sự quá chủ quan, dám một mình chạy tới nhà vệ sinh nam như thế! Lỡ như...
"Em muốn tôi làm gì?" Từ Khả Trình cố ý cúi đầu xuống, môi kề sát cổ Tô Lê, nhẹ nhàng cắn một cái, lại nhả ra rất nhanh, giọng nói từ mị hoặc trở lại trầm ổn sạch sẽ, "Một cô bé như em tại sao lại dám chạy tới nhà vệ sinh nam như thế?"
Tô Lê co rúm người lại, nghe thấy tiếng cười khẽ từ người đàn ông phía sau.
"Thầy, thầy Từ, thầy thả em ra trước đã." Giọng nói Tô Lê run rẩy.
Ngược lại Từ Khả Trình lần này thật sự nghe lời, buông cô ra.
"Nói đi, theo tôi đến đây làm gì?" Từ Khả Trình hai tay ôm ngực, ung dung nhìn Tô Lê.
"Không có, không có gì ạ." Tô Lê được thả ra, cơ thể buông lỏng không ít, vốn định lấy lý do qua loa nhưng nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Từ Khả Trình, cô dừng lại, nói: "Em với bạn đi vệ sinh, lại thấy trong này có giáo sư nên mới hơi hiếu kỳ."
"Cảm thấy tôi không giống như thường ngày?"
Vốn tưởng rằng bí mật dưới đáy lòng đã được giấu triệt để nhưng bị người trong cuộc nói ra như vậy, sắc mặt Tô Lê trắng bệnh, cô không biết nên nói gì.
"Mỗi người đều có hai mặt khác nhau. Ngại quá, mặt trái của tôi chính là như vậy." Giọng nói Từ Khả Trình bằng phẳng.
Chẳng lẽ là do mình nghĩ nhiều?
Tự hỏi xong bên ngoài vang lên tiếng bước chân cười nói của một đám đàn ông, có người đến!
Tô Lê kinh hoảng nhìn về phía Từ Khả Trình, vẻ mặt Từ Khả Trình lại rất bình tĩnh, anh kéo Tô Lê trốn vào buồng vệ sinh.
"Suỵt." Cảnh quay chuyển đến trong buồng, Từ Khả Trình ra dấu Tô Lê không được gây tiếng động, sau đó khóa cửa lại.
Quả nhiên, bên ngoài có vài người, Tô Lê nghe được có tiếng nước chảy.
Tô Lê hơi lúng túng, bên trong buồng tương đối nhỏ, hai người đứng ở đây hầu như không có chỗ trống, một tay Từ Khả Trình còn khoác lên eo cô, hai người đứng có hơi gần...
Thật ra Từ Khả Trình cũng không làm gì cả, nhưng mà Hứa Diệc Châu lại lợi dụng camera không quay đến, cánh tay đang khoác lên eo Nhiễm Tích kia len lén nhéo nhéo.
Thật sự... Có hơi ngứa!
Hứa Diệc Châu thật sự quá xấu xa! Chỉ vì hôm nay ở trường quay cô không hôn anh một cái, vậy mà anh lại "trả thù" cô lúc này!
Hứa Diệc Châu bắt đầu đọc lời thoại: "Em đỏ mặt cái gì?"
Nhiễm Tích cũng vội vàng tiến vào nhân vật, "Không có."
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập, "Người anh em cậu ổn không đó? Cậu ở trong đó nửa ngày rồi đó! Tôi đang gấp lắm!"
Tô Lê không tự chủ nắm chặt ống tay áo Từ Khả Trình, nháy mắt về phía anh xin giúp đỡ.
Từ Khả Trình nhíu nhíu mày, đột nhiên ôm thắt lưng Nhiễm Tích, kéo cô vào lòng mình, mùi hương đàn ông ập vào mặt cô.
"Kêu lên!" Từ Khả Trình vùi đầu bên tai Tô Lê, đè thấp âm thanh.
"Cái gì?" Tô Lê không có kịp phản ứng.
"A!" Ngang eo đột nhiên bị Từ Khả Trình nhéo, Tô Lê kêu lên, còn chưa kịp trừng Từ Khả Trình một cái, đã cảm thấy bên tai có gì đó ẩm ướt chạm vào, Tô Lê nhịn không được toàn thân run sợ, rên rỉ mấy cái.
Người bên ngoài lúc này hiểu rõ.
"Ai, người anh em! Sao cậu lại gấp như vậy chứ? Thôi tôi lên nhà vệ sinh trên lầu cũng được! Người anh em này, cậu cũng kiềm chế một chút đi, quá độ sẽ không tốt cho cơ thể đâu!"
Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, đúng ra cảnh quay đến đây là kết thúc, nhưng chưa có khẩu lệnh của đạo diễn hai người chỉ có thể tiếp tục diễn.
"Phản ứng của em, thật đáng yêu." Nhiễm Tích nghe thấy Hứa Diệc Châu nói như thế, sau đó lại nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai cô, "Thật muốn ăn em!"
"Cut!"
Cuối cùng cũng kêu "Cut"! Nhiễm Tích đỏ mặt đẩy Hứa Diệc Châu ra.
Đạo diễn ra hiệu cho hai người xem lại cảnh quay vừa nãy, "Diệc Châu này, cái cắn vào tai và câu thoại tự thêm vào rất tốt! Tôi thích nhất là những câu thoại ngẫu hứng của những cặp đôi thật sự yêu nhau như thế!"
Hả! Đạo diễn còn khen anh ấy! Anh sẽ được nước làm tới mất!
"À đúng rồi, mấy ngày nữa có cảnh giam cầm, đừng chỉ diễn theo miêu tả trong kịch bản, tôi muốn cảnh này phải thật tự nhiên, tôi tin hai người sẽ phát huy thật tốt! Trở về phải luyện tập nhiều hơn!"
Luyện tập cảnh giam cầm? Nhiễm Tích mắt nhìn Hứa Diệc Châu, có thể nói vẻ mặt Hứa Diệc Châu lúc này là cực kỳ mong đợi.