Không gian trong phòng khá rộng, cũng đã có sẵn ván giường, nhưng chăn nệm thì vẫn phải tự chuẩn bị.
Ba Nhiễm chỉ huy Hứa Diệc Châu: "Đến đây rồi thì không tránh khỏi phải làm việc đúng không, lại đây, ga giường cậu tự thay vào đi."
Hứa Diệc Châu cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, "Có thể có thể, em tự làm được."
Trần Sĩ Đông lại đây hỗ trợ, "Anh Hứa để em giúp anh, em quét nhà xong rồi, bây giờ cũng không có chuyện làm."
Ba Nhiễm nói: "Được, Sĩ Đông đi giúp đi, Tích Bảo đâu rồi, đi ra ngoài với ba Điền đi."
"Dạ."
Nhiễm Tích đi theo ba nhà mình và ba Hoàng Chí Trung ra nhà chính.
Nhiễm Tích vụng trộm nháy nháy mắt với ba "Ba thân yêu, ba đối xử tốt với Hứa Diệc Châu hơn một chút đi."
Ba Nhiễm nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng "Cướp đi con gái bảo bối của ba, còn muốn ba đối xử tốt với cậu ta, không thể nào."
Nhiễm Tích nhíu mày, đưa lưng về camera không biến sắc làm nũng "Ba à, ba là tốt nhất, ba ruột thịt ơi ~"
Ba Nhiễm nhếch mặt "Hừ, ba chỉ khảo nghiệm cậu ta một chút thôi."
Hoàng Chí Trung nhìn hai ba con như vậy, ở một bên nghẹn cười.
Ba Nhiễm đưa cho Nhiễm Tích một chậu đào, "Con đi rửa sạch sẽ, đợi tí nữa bọn họ đi ra cũng có cái ăn giải khát."
"Dạ dạ, " Nhiễm Tích vội vàng cầm lấy, việc cấp bách cần làm bây giờ là phải nịnh nọt ba, "Phải rửa nước muối đúng không, muối ở đâu ạ?"
"Ba Hoàng sẽ đi lấy cho con."
Rửa đào xong, Hứa Diệc Châu và Trần Sĩ Đông cũng đã trải ga giường xong từ trong phòng đi ra.
"Ồ, có đào à." Trần Sĩ Đông lại gần, Nhiễm Tích đưa cho cậu một cái.
"Cảm ơn chị Nhiễm Tích."
Nhiễm Tích nhìn Hứa Diệc Châu, Hứa Diệc Châu đứng một chỗ không xa nhướn mày cười với cô, giống như bảo cô cũng mau đưa cho anh một quả.
Nhiễm Tích lại đưa mắt nhìn ba nhà mình, ba Nhiễm cũng nhìn cô một cái, giống như đang chờ tiếp theo cô sẽ làm gì.
Chao ôi, ba ruột và bạn trai, ông lại biết rõ người này là bạn trai mình, mà bạn trai lại không biết người này là ba mình... Đồng tình với Hứa Diệc Châu ba giây, suy nghĩ một chút có nên tìm một cơ hội để nói cho anh ấy biết không, để cho anh biểu hiện trước mặt ba vợ tốt một chút!
Ở thời điểm này vì muốn thể hiện cho ông biết con gái vẫn yêu ba mình nhất, nhân tiện để ba không có ác cảm với Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích quyết định cứ đưa cho ba nhà mình trước đã.
Kết quả là Hứa Diệc Châu nhìn cô gái nhỏ nhà mình cầm hai quả đào lên, đầu tiên đưa cho Điền Hạo Nhiên một cái, sau đó đưa cho Hoàng Chí Trung một cái.
Ba Nhiễm nhận lấy quả đào Nhiễm Tích đưa cho, đè thấp giọng nói hỏi cô một câu, "Con nói cho cậu ta biết rồi?"
Nhiễm Tích biết là ba hỏi cô có phải đã nói cho Hứa Diệc Châu nghe ông là ba cô chưa, lắc đầu, "Không có."
"Rất tốt, không được nói cho cậu ta biết."
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả? Ba phải khảo nghiệm cậu ta."
Này... "Dạ, được rồi." Nhiễm Tích đồng ý.
Đưa cho ba của mình và ba Hoàng xong, Nhiễm Tích mới cầm lấy một quả đào đưa cho bạn trai nhà mình.
"Cuối cùng mới nhớ đến anh." Hứa Diệc Châu từ trên cao nhìn cô, vẻ mặt còn hơi ủy khuất.
Xem ra anh không muốn che giấu nữa, Nhiễm Tích cũng không che giấu, vỗ nhẹ vào cánh tay anh một cái, "Đưa cho là tốt rồi" nhưng mà cô lại cảm nhận được ánh mắt nóng hổi của ba mình ngay sau lưng, Nhiễm Tích hơi ngừng lại, đưa cánh tay lên vỗ vỗ vai Hứa Diệc Châu, "Phải biểu hiện cho thật tốt."
"Cái gì?" Hứa Diệc Châu nghe không hiểu.
Ba Nhiễm không cho nói, Nhiễm Tích cũng chỉ có thể nháy mắt với Hứa Diệc Châu, ánh mắt nhìn về phía ba Nhiễm và Hoàng Chí Trung, "Biểu hiện thật tốt."
Chao ôi, bây giờ cô thật sự rất hối hận vì trước đó không nói trước cho Hứa Diệc Châu... Nhưng mà, vẫn có chút mong đợi, ha ha ha ha ha!
Hứa Diệc Châu cũng nhìn về phía đó, cho rằng Nhiễm Tích muốn anh trước mặt Hoàng Chí Trung biểu hiện thật tốt, dù sao Hoàng Chí Trung cũng từng diễn qua rất nhiều vai ba của cô, cũng được xem như là nửa người ba. Đột nhiên lại nhìn Điền Hạo Nhiên, vừa mới nãy Nhiễm Tích có gọi là ba Điền, sao Nhiễm Tích lại quen biết ông ấy nhỉ? Bọn họ cũng chưa từng hợp tác qua...
Mang nghi vấn, Hứa Diệc Châu sờ sờ đầu Nhiễm Tích, nở một nụ cười trấn an cô, "Yên tâm đi, anh sẽ biểu hiện tốt."
******
Sống cuộc sống nông thôn, không có thiết bị điện tử và điện thoại di động quấy nhiễu, mọi người sinh hoạt với nhau cũng rất vui vẻ.
Hứa Diệc Châu và Nhiễm Tích đến đây vào buổi trưa, bây giờ cũng vừa vặn là lúc ăn cơm trưa.
Quả nhiên ba Hoàng và ba Nhiễm có chuẩn bị những món mà Nhiễm Tích nói.
Nhiễm Tích gắp một miếng khoai tây cắt sợi, khen: "Ba Điền, tay nghề của ba vẫn tốt như vậy!" Cái hương vị này, ăn một lần rồi ra ngoài ăn cũng có thể nhận ra là tay nghề của ba.
Ba Nhiễm cười: "Thích thì ăn nhiều một chút."
Bên kia Trần Sĩ Đông hỏi, "Chị Nhiễm Tích? Trước đây chị có quen biết thầy Điền hả?"
"Hả? Đúng vậy, chị là, ách, chị biết qua ba Hoàng, không phải ba Hoàng và ba Điền là bạn tốt sao, nên chị mới biết."
"À, thì ra là như vậy." Trần Sĩ Đông gật đầu.
"Tay nghề ba Điền của con quả thật rất tuyệt vời, ở đây một thời gian dài như vậy, nếu không có ông ấy chúng ta cũng không biết nên làm như thế nào, ha ha, trong khoảng thời gian này tôi đi theo cũng học lỏm được không ít đó."
Ba Nhiễm nói giỡn: "Trở về phải mời cơm tôi, xem như là học phí."
"Không thành vấn đề! Đến lúc đó cũng mời Sĩ Đông, mời cả nhà ông luôn cũng được!"
"Ha ha."
Ba Nhiễm hắng giọng một cái, có ý riêng nói: "Là đàn ông nhất định phải xuống được phòng bếp, không thể để cho vợ mình phải bước vào phòng bếp, làn da của con gái không thể dính khói dầu. Cậu nói coi đúng không, Diệc Châu."
Đột nhiên bị điểm danh, Hứa Diệc Châu đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu, "Đúng, em cũng cảm thấy vậy, mười ngón tay của vợ mình đều không được dính nước." Nói xong còn cười cười với Nhiễm Tích.
Ba Nhiễm tức giận tới mức cắn răng, tiểu tử thúi này, trước mặt ông mà còn ân ái với con gái cưng của ông!
"Diệc Châu cậu biết nấu ăn à?" Ba Nhiễm hỏi.
"Dạ biết, nếu ở nhà thì lâu lâu em cũng có xuống bếp."
Thấy ba Nhiễm lại muốn hỏi gì đó, Nhiễm Tích vội vàng chen miệng vào, "Ba, ba Điền, tài nấu nướng của Hứa Diệc Châu nhà chúng ta rất tốt!"
"Ồ ồ, " Hoàng Chí Trung không ngại chuyện thêm lớn, "Thì ra là Hứa Diệc Châu của nhà chúng ta à!"
Nhiễm Tích mới phát giác được mình nói sai, mắt nhìn Hứa Diệc Châu, thấy người kia đang cười trộm.
Nhiễm Tích hơi thẹn thùng, gắt giọng: "Ba Hoàng!"
"Được được được, ba không nói nữa."
Hoàng Chí Trung không nói, Trần Sĩ Đông lại hỏi, hiển nhiên thằng nhóc này không biết tình huống rõ ràng, đặc biệt ngay thẳng hỏi một câu, "Chị Nhiễm Tích, làm sao chị biết tài nấu nướng của anh Hứa tốt? Chị nếm qua rồi?"
Nhiễm Tích: "..."
Hứa Diệc Châu giúp cô trả lời: "Ừ, anh có làm cơm cho cô ấy vài lần."
"Quào, tốt như vậy, em cũng muốn nếm thử cơm anh Hứa làm."
"Rất tốt, vậy cơm tối hôm nay giao cho cậu đó." Ba Nhiễm nói.
"Không thành vấn đề."
Ăn cơm trưa xong, Nhiễm Tích kéo Hứa Diệc Châu cùng đi rửa chén.
Ba Nhiễm từ phía sau đi đến, bất mãn nói: "Sao lại để con gái rửa chén được? Tay của con gái phải luôn mềm mại."
Hừ hừ, chính là không muốn thấy cảnh thằng nhóc này cùng con gái của ông ở chung một chỗ.
"Nghe chưa, thầy Điền cũng đã nói rồi, mau vào phòng đợi đi, một mình anh là được rồi." Hứa Diệc Châu chỉ tay về phía nhà chính.
Nhiễm Tích trừng mắt nhìn ba nhà mình, lại quay đầu nói với Hứa Diệc Châu: "Em thấy cả người anh đều chảy mồ hôi rồi, em đi lấy quạt thổi mát cho anh nhé." Nói xong cô chạy tới cầm cây quạt, lại chạy về ngồi xổm bên cạnh Hứa Diệc Châu giúp anh quạt.
Hứa Diệc Châu cười cười vuốt mũi Nhiễm Tích.
"Ai nha, " Nhiễm Tích hất tay Hứa Diệc Châu ra, "Trên tay anh có bọt!"
Hứa Diệc Châu nghe xong lại cố ý sờ mặt Nhiễm Tích.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, ngọt ngào cực kỳ.
Ba Nhiễm đứng ở phía sau "Hừ" một tiếng, thế mà lại dám ân ái trước mặt ông!
Thời tiết ấm áp, mọi người dễ dàng buồn ngủ.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau nghỉ trưa trong chốc lát, sau đó lần lượt thức dậy.
Buổi tối là do Hứa Diệc Châu làm cơm, Hoàng Chí Trung và Trần Sĩ Đông ở nhà nấu nước đốn củi, cho gà vịt ăn, ba Nhiễm cùng Nhiễm Tích cùng Hứa Diệc Châu ra ruộng hái chút rau dưa mới, làm nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối.
Mặt trời dần xuống, ba Nhiễm lấy ra một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện chở Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu.
Trên đầu Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích và ba Nhiễm đều đội chiếc mũ rơm, ba Nhiễm còn đeo một cái khăn ở trên cổ, nhìn nhập gia tùy tục cực kỳ.
Nhiễm Tích nhịn không được cười ông.
Trên đường đi có đi qua một cái hồ nước nhỏ, Nhiễm Tích hỏi: "Ba Điền, ở trong hồ này có tôm hùm nhỏ không?"
"Muốn ăn tôm hùm nhỏ hả?"
"Dạ."
"Chắc là có, ngày mai chúng ta câu thử."
"Dạ được."
Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát của thực vật, thỉnh thoảng còn thổi vài làn gió mát, làm tâm tình mọi người cảm thấy thoải mái.
Bọn họ hái một ít cải xanh, bắp cải, dưa chuột, khoai tây.
"Có muốn ăn trái cây không?" Ba Nhiễm hỏi.
"Dạ có, quả đào sáng hôm nay là do tự hái sao? Con còn muốn ăn."
"Được, ba Điền sẽ dẫn con qua đó."
Xe lại chạy đến rừng đào, ba người xuống hái đào, Hứa Diệc Châu cầm theo rổ đi theo sau lưng Nhiễm Tích.
Nhiễm Tích sợ nóng nên để mũ lại bên trong xe, Hứa Diệc Châu cầm mũ rơm trên đầu mình đội lên đầu cô, "Đội mũ đi, trên cây đào có sâu lông."
"Sâu lông!" Nhiễm Tích thu lại bàn tay đang chạm vào cây đào trước mặt, đội mũ vào.
"Ừ, bị chích sẽ rất đau." Hứa Diệc Châu nói, "Nếu không, em lên xe chờ anh hái cho?"
"Không không không, không sao đâu, bị chích thì anh giúp em thổi vù vù sẽ không đau nữa!" Nhiễm Tích cười.
"Được, anh giúp em thổi vù vù." Hứa Diệc Châu cũng cười.
Ba Nhiễm đứng trong bóng tối quan sát một trận, thấy hai người đều cười vui vẻ như vậy, mặc dù trong nội tâm rất không tình nguyện, nhưng cũng bất đắc dĩ cong cong khóe môi.