Sự việc sao chép xem như kết thúc.
Cuộc sống trở về những tháng ngày yên ả, bộ phim thì đang trong quá trình biên tập gấp rút, Nhiễm Tích chỉ yên tĩnh học tập trong trường, Hứa Diệc Châu cũng không nhận phim mới, trong khoảng thời gian này chỉ sắp xếp vài buổi chụp quảng cáo hay chụp tạp chí, để dành nhiều thời gian đi gặp cô gái nhỏ nhà anh hơn.
Hứa Diệc Châu có một căn hộ ở thành phố B, cũng chưa bị nhà báo phát hiện ra, nên mỗi tuần có thời gian cả hai sẽ hẹn gặp nhau ở đó, nhờ Chu Giang hoặc là Mễ Mễ đi mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó hai người sẽ cùng nhau nấu cơm, ăn cơm, xem TV,...
Êm đềm mà ngọt ngào.
《 Kiếp Hồng Nhan 》 dự kiến sẽ ra mắt vào tháng 5. Trong tháng 3 này cả hai sẽ bắt đầu đi tuyên truyền cho bộ phim, Hứa Diệc Châu cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ tình yêu nồng nhiệt của mình với Nhiễm Tích cho mọi người rồi.
Chương trình mà họ tham gia lần này là một chương trình thực tế rất nổi tiếng 《 Cùng Tập Thể Dục 》, đây là một trong những chương trình hay nhất cả nước, có một vài MC là người chơi cố định và đương nhiên họ cũng rất nổi tiếng trong giới giải trí.
Các diễn viên trong đoàn phim 《 Kiếp Hồng Nhan 》 sẽ tham gia là bốn người Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích, Đường Phong và Chu Nhĩ Nhã.
Một ngày trước khi quay, bốn người đến thành phố H và gặp được bốn MC của chương trình, đối phương cũng là hai nam hai nữ, Lâm Nhữ Giai, Trần Vũ Bân, Phương Chính Hoa, Trương Oánh Oánh.
Mọi người tụ tập trò chuyện một hồi, sau đó cùng nhau ăn cơm, thuận tiện nói về trò chơi sẽ thực hiện vào ngày mai.
Trần Vũ Bân: "Anh nghĩ lần này có thể chúng ta sẽ ghi hình ở công viên nước."
Nhiễm Tích: "Tại sao ạ? Làm sao anh biết được?"
Trần Vũ Bân giải thích: "Em nhìn xem kế bên khách sạn chúng ta đang ở có một công viên nước, làm sao mà lại trùng hợp như vậy được? Vừa nhìn là biết cố ý."
Chu Nhĩ Nhã: "Nếu như đến công viên nước, vậy chúng ta phải xuống nước sao?"
Lâm Nhữ Giai: "Thường thì đến đó sẽ không thể tránh được việc xuống nước."
Hứa Diệc Châu hơi hơi nhíu mày, "Lúc này mới tháng 3, xuống nước sẽ rất lạnh."
Phương Chính Hoa cười, "Một người đàn ông như cậu mà còn sợ lạnh à!"
Hứa Diệc Châu nhìn Nhiễm Tích một cái, "Tôi sợ con gái sẽ lạnh."
Thật là, ở trước mặt nhiều người như vậy mà lại nhìn cô... Nhiễm Tích khẽ cúi đầu xuống, bĩu môi.
Trừ Đường Phong và Chu Nhĩ Nhã, những người ở trên bàn đều dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người, sau đó đều ý tứ sâu xa cười một tiếng.
Trương Oánh Oánh vỗ vỗ tay Nhiễm Tích, "Ngày mai em mặc nhiều quần áo giữ ấm một chút, nước vào mùa này thật sự rất lạnh, con gái phải giữ ấm cơ thể tốt."
"Dạ vâng."
"Em có mang quần áo giữ ấm không? Hay là tối nay tới phòng chị lấy vài bộ đi, chị đã sớm quen rồi nên mang theo nhiều lắm."
...
Trở về khách sạn, đã hơn mười giờ đêm, Hứa Diệc Châu lại tới gõ cửa.
Nhiễm Tích mở cửa nhìn hai bên như ăn trộm, nhanh chóng để anh vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
"Anh làm sao vậy? Đã muộn như vậy rồi!" Nhiễm Tích đánh Hứa Diệc Châu một cái, hơi tức giận.
Hứa Diệc Châu cười ôm Nhiễm Tích vào lòng, "Anh muốn ôm em một cái, nhưng không thể làm như vậy ở bên ngoài được."
Nhiễm Tích nở nụ cười, ôm lấy eo anh, "Vậy bây giờ anh phải ôm cho đủ đó, ngày mai quay hình rồi không ôm được nữa đâu."
"Sao lại nhẫn tâm như vậy." Hứa Diệc Châu xoa xoa đầu Nhiễm Tích, âm thanh rầu rĩ.
"Đúng vậy đó."
"Này - - anh có thể - - "
"Không thể, " Hứa Diệc Châu còn chưa nói xong đã bị Nhiễm Tích cắt đứt, không cần nghĩ cũng biết anh muốn nói gì, "Không thể đâu."
"Em biết anh muốn nói gì hả?"
"Chắc chắn là anh muốn tối nay ngủ lại đây, còn nói cái gì mà chỉ ôm em ngủ thôi không làm gì hết, em không tin anh đâu!"
"Anh thật sự chỉ ôm em ngủ thôi mà." Hứa Diệc Châu còn giãy giụa.
"Đồ dối trá!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiễm Tích đỏ lên.
Hứa Diệc Châu nghẹn cười, ghé sát vào lỗ tai Nhiễm Tích, giọng nói khàn khàn, "Vậy anh còn làm gì nữa?"
"Đáng ghét!" Nhiễm Tích bực bội đánh Hứa Diệc Châu vài cái.
Đã nói rõ ràng là chỉ ôm cô ngủ, sau đó cái tay lại...
"Được được, không đùa em nữa." Hứa Diệc Châu cười đứng thẳng lên, vuốt ve đỉnh đầu Nhiễm Tích, "Ngủ đi, anh về phòng mình."
"Hừ."
******
Ngày thứ hai địa điểm quay hình quả như lời Trần Vũ Bân đã nói, là ở khu công viên nước kế bên khách sạn.
Ban tổ chức chia mọi người thành hai người một đội, Nhiễm Tích tự nhiên cùng một đội với Hứa Diệc Châu, Đường Phong và Trương Oánh Oánh, Trần Vũ Bân và Chu Nhĩ Nhã, Phương Chính Hoa và Lâm Nhữ Giai.
Trò chơi đầu tiên còn bình thường, các chàng trai cõng các cô gái thi chạy.
Vì tạo sự thú vị cho người xem, trước khi bắt đầu trận đấu, mọi người thường trêu chọc lẫn nhau.
Phương Chính Hoa nói đùa: "Ái chà, xong đời rồi, tối hôm qua tôi tận mắt thấy Lâm Nhữ Giai một mình ăn hết hai con gà nướng."
Lâm Nhữ Giai đánh anh, "Đã qua một đêm rồi, em tiêu hóa hết rồi còn đâu?"
Đường Phong chen miệng vào: "Chao ôi chao ôi, Nhữ Giai, em không biết đồ ăn rất khó tiêu hóa vào ban đêm sao?"
Tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Đường Phong nhìn nhìn Trương Oánh Oánh, nói với máy quay: "Tôi nghĩ Oánh Oánh ốm như vậy, vừa nhìn đã thấy nhẹ."
Trương Oánh Oánh cười to: "Ha ha, còn phải nói hả!"
Trần Vũ Bân: "Tôi thấy Nhĩ Nhã cũng rất nhẹ, còn Nhiễm Tích thì sao?"
Chủ đề kéo đến Nhiễm Tích, Nhiễm Tích vừa định nói chuyện, Hứa Diệc Châu chen vào tiếp lời.
"Nhiễm Tích rất nhẹ."
Mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, "Chao ôi ôi ~ người ta nhẹ hay không làm sao cậu biết được!"
Hứa Diệc Châu nhìn Nhiễm Tích một cái, chỉ cười không lên tiếng.
Chương trình sắp xếp mỗi đội sẽ có một camera đi theo, Nhiễm Tích vốn định nói chuyện Hứa Diệc Châu, nhưng có camera ở đây rất khó để nói, sợ sẽ bị ghi hình lại, vì vậy Nhiễm Tích liền động thủ nhéo Hứa Diệc Châu một cái.
Vốn cho rằng Hứa Diệc Châu sẽ chịu đựng, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới Hứa Diệc Châu lại kêu lên một tiếng, còn nghiêng đầu hỏi cô: "Em nhéo anh làm gì?"
Thật muốn bùng nổ, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười!
Nhiễm Tích nghiến răng nghiến lợi: "Chắc là thầy Hứa nhầm rồi."
Hứa Diệc Châu nghẹn cười gật đầu, "Chắc là thế, lực của em nào lại nhỏ như vậy."
Trong những người ở đây người hiểu rõ nhất về mối quan hệ của bọn họ chính là Đường Phong, cũng là người hiểu Hứa Diệc Châu nhất. Thấy Hứa Diệc Châu như thế rất nhanh đã hiểu rõ anh đang muốn làm cái gì.
Cả buổi sáng cũng chỉ chơi những trò tương tự như vậy, Hứa Diệc Châu lâu lâu lại nói ra những lời làm cho người khác có cảm giác ái muội không rõ, Nhiễm Tích cũng chỉ biết dở khóc dở cười đón nhận.
Sau khi ăn trưa nghỉ trưa xong, mọi người bước vào phần quay cuối cùng.
Đạo diễn: "Đi đến công viên nước, chắc chắn có một trò mà tất cả mọi người đều muốn chơi, đó là dòng nước xiết."
Tất cả mọi người không phối hợp: "Không, chúng tôi không muốn chơi, một chút cũng không muốn chơi!"
Đạo diễn nói tiếp: "Chúng ta vẫn chưa bắt đầu chơi mà, cũng không bắt mọi người ngồi vào dòng nước xiết chịu đựng đâu. Mọi người nhìn đằng sau đi, có thể thấy chúng tôi đã đặt một cái ghế ở đó, tí nữa đồng đội của mọi người sẽ bị trói hai tay ở đó. Khi tiếng chuông ra hiệu bắt đầu vang lên, mọi người sẽ bắt đầu đi giải cứu đồng đội của mình, chỉ khi hoàn thành việc giải cứu trong thời gian quy định thì đồng đội của mình sẽ không bị ngập trong dòng nước xiết."
Khu vực chơi cũng không lớn lắm, trước tiên đạo diễn chạy dòng nước một lần cho mọi người xem mẫu.
Để giải cứu các cô gái, các chàng trai cần phải vượt qua một loạt chướng ngại vực, giống như các trò chơi dưới nước mùa hè khác thì nếu không cẩn thận rất dễ bị rơi xuống nước, trò chơi này tưởng chừng rất đơn giản nhưng khi thực hành lại rất khó.
Đội đầu tiên ra sân là Phương Chính Hoa và Lâm Nhữ Giai, hai người trong chương trình này được rất nhiều fan gán ghép với nhau. Sau khi Lâm Nhữ Giai đã bị trói xong, Phương Chính Hoa vẫy tay với Lâm Nhữ Giai, "Nhữ Giai, anh nhất định sẽ cứu em!"
Nhưng mà ở thử thách thứ hai Phương Chính Hoa đã bị rơi xuống nước, anh nhanh chóng bò lên bờ tiếp tục khiêu chiến với nó, nhưng rất tiếc là thời gian đã kết thúc, khiêu chiến thất bại, Lâm Nhữ Giai bị nước xối toàn thân ướt đẫm.
"Nhữ Giai! Anh thật sự xin lỗi em! Em đánh anh đi!" Phương Chính Hoa khoa trương hô lên.
Lâm Nhữ Giai cũng không khách khí, đi lên đánh Phương Chính Hoa mấy cái.
Tiếp theo là đội của Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu.
Phương Chính Hoa chỉ cho Hứa Diệc Châu vài mẹo nhỏ về chướng ngại vật thứ hai: "Chỗ đó rất trơn, tí nữa không cẩn thận rất dễ bị té xuống nước."
Nhiễm Tích đưa mắt nhìn nơi nước sẽ xối vào mình, lo lắng hỏi Lâm Nhữ Giai, "Chị Nhữ Giai, có lạnh không?"
"Rất rất lạnh." Lâm Nhữ Giai vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác lạnh buốt xương đó.
Nhiễm Tích càng sợ hơn.
Hứa Diệc Châu đi qua sờ sờ đầu cô, "Em không tin anh?"
Đột nhiên bị hỏi như vậy làm cô giật mình.
"Em tin."
Nhiễm Tích bị mang qua chỗ trói, Hứa Diệc Châu bắt đầu khiêu chiến.
Căn cứ vào mẹo nhỏ của Phương Chính Hoa, ở thử thách thứ hai Hứa Diệc Châu thuận lợi thông qua, các chướng ngại vật sau đó cũng vượt qua dễ dàng, chỉ là tốn hơi nhiều thời gian.
Đến khi cầm được chìa khóa đến bên cạnh Nhiễm Tích, dòng nước xiết đã bắt đầu chạy.
"Diệc Châu, mau lên mau lên!"
"Diệc Châu, nước sắp đến rồi kìa!"
Những người khác lo lắng la lên.
Nhiễm Tích nhìn dòng nước đang chảy mạnh về phía mình cũng cực kỳ căng thẳng.
Cô ngước mắt lên nhìn Hứa Diệc Châu, lông mày người đàn ông nhíu chặt lại, tay cầm chìa khóa có chút luống cuống, càng khẩn trương thì càng dễ phạm sai lầm, cái chìa khóa trực tiếp rớt xuống nước.
Mắt thấy bọt nước đã bắn đến hai người, Hứa Diệc Châu cũng không thèm đếm xỉa đến cái chìa khóa nữa, anh kéo chiếc mũ phía sau lên che đầu, sau đó nhấn đầu Nhiễm Tích vào lòng ngực mình, ôm sít sao cả người Nhiễm Tích vào trong ngực.
Trong nháy mắt, một mảnh màu trắng bao trùm cả hai.
Nhiễm Tích chỉ cảm thấy lỗ tai được che lại, con mắt cũng bị lồng ngực trước mặt che kín, cô còn cảm thấy rõ ràng khi bọt nước đánh đến Hứa Diệc Châu bị một lực mạnh ngã về phía trước, còn có nhịp tim mạnh mẽ của anh bên tai mình.
"Thật xin lỗi."
Một màn này qua đi, bên tai chỉ còn lại câu nói này của Hứa Diệc Châu.
"Anh không sao chứ." Nhiễm Tích lo lắng, ngẩng đầu dậy chạm vào tai anh, "Nước có vào tai không?"
Hứa Diệc Châu nghiêng đầu vỗ vỗ hai tai, "Còn tốt, không sao đâu."
Những người khác cũng vội vàng chạy đến hỏi thăm.
"Ở chướng ngại vật thứ tư phải vượt qua thật nhanh, nếu làm chậm quá sẽ bị trễ thời gian."
Hứa Diệc Châu đưa ra lời phân tích của mình, để những người phía sau hoàn thành tốt nhiệm vụ giải cứu này.
Đường Phong vỗ vai Hứa Diệc Châu, "Vất vả rồi người anh em, đi làm chuột bạch cho mọi người."