《 Hồng Nhan Kiếp 》 có một kết thúc rất bi thảm, trong lòng Giang Tinh Nguyệt vẫn không thể buông bỏ được Mạch Ly, cuối cùng lại vì đỡ cho hắn một kiếm mà chết đi.
Quay xong cảnh này, Nhiễm Tích chính thức đóng máy.
Đoàn làm phim cùng nhau ăn bữa cơm, sau đó đều trở về khách sạn.
Buổi tối Hứa Diệc Châu lại đến tìm Nhiễm Tích.
"Em tính sao rồi? Về trường học sao?" Hứa Diệc Châu từ phía sau ôm lấy Nhiễm Tích, không muốn buông tay.
"Vâng, về trường học, " Nhiễm Tích đặt tay lên tay Hứa Diệc Châu đang ôm trước bụng cô, " 《 Trang Phục Mới Của Nữ Thần 》 sẽ tạm dừng trong khoảng thời gian này, còn có tập cuối nữa thôi mà cũng không biết bao giờ ghi hình. Em cũng không có việc gì làm cả, nên định trở về trường để học tiếp. Em còn thiếu nhiều môn lắm, nếu không thì không thể tốt nghiệp được."
"Không tốt nghiệp thì không tốt nghiệp thôi, cũng có nhiều diễn viên không tốt nghiệp mà." Hứa Diệc Châu chẳng hề để ý.
"Vậy anh tốt nghiệp chưa?" Nhiễm Tích đột nhiên xoay đầu lại hỏi Hứa Diệc Châu.
Hứa Diệc Châu bị hỏi đến sững sờ, sau đó đáp: "Anh đương nhiên là tốt nghiệp rồi, anh Diệc Châu của em làm sao có thể không tốt nghiệp được!" Nhưng anh sẽ không nói với Nhiễm Tích là năm ngoái mình mới cầm được bằng tốt nghiệp.
Muốn nhanh chóng thoát khỏi chủ đề này, Hứa Diệc Châu xoa đầu Nhiễm Tích, "Thật muốn tới trường học tìm em."
"Quay phim xong thì anh có thể tới nha, nhưng mà phải chú ý, đừng để có người nhìn thấy anh."
"Quay phim xong thì còn lâu lắm, đạo diễn nói còn phải bổ sung thêm một vài cảnh quay nữa."
"Ồ, vậy thì anh thật đáng thương." Nhiễm Tích sờ sờ tay Hứa Diệc Châu.
"Đúng vậy, nên hôn anh một cái đi." Hứa Diệc Châu không biết xấu hổ mà đưa mặt tới gần, Nhiễm Tích cũng rất phối hợp hôn một cái.
"Ngày mai mấy giờ bay?"
"Hơn chín giờ."
"Vậy còn có thể ngủ nướng."
"Dạ. Sao anh lại nhìn em như thế?"
"Em xem, ngày mai em đi rồi, anh sẽ rất lâu không thể gặp em."
"Thì sao ạ?"
"Tối nay anh ngủ ở đây được không?" Hứa Diệc Châu thấy mặt Nhiễm Tích khiếp sợ, liền vội vàng dựng thẳng ngón tay lên thề, "Anh sẽ không làm gì cả, chỉ ôm em ngủ thôi."
"Em sẽ không tàn nhẫn thế chứ, anh sắp không được gặp em nữa, em còn không đáp ứng nguyện vọng này của anh sao?"
"Nhìn đi, nhìn ánh mắt hi vọng của anh này."
Cuối cùng, Nhiễm Tích không thể chịu đựng được sự đeo bám của Hứa Diệc Châu, đồng ý cho anh ở lại đây một đêm.
Hứa Diệc Châu cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, không làm gì cả, chỉ ôm Nhiễm Tích ngủ một giấc thật ngon.
******
Trong trường học, sinh viên vẫn thuần túy nhất, trong lòng mọi người không có quá nhiều mưu mô, mặc dù có một số người bất hòa với Nhiễm Tích, nhưng Nhiễm Tích vẫn cảm thấy trường học là nơi cô có thể an tâm.
Mỗi ngày chỉ lặp lại ba việc, cùng Tô Y Y, Tưởng Hàm ở ký túc xá, phòng học, căn tin. Cuộc sống đủ đầy.
Y Dư Huyên cũng gọi điện thoại tới, nói rằng sự việc đã được xử lý gần hết, những tin đồn trên mạng đã qua đi, công ty cũng không có ý định làm rõ trong thời gian này, sẽ chờ một thời cơ thích hợp.
Y Dư Huyên còn nói, sự việc này Hứa Diệc Châu giúp không ít, bảo Nhiễm Tích tìm một cơ hội thật tốt cảm ơn người ta.
Nhiễm Tích trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: "Cám ơn cái gì ạ, đều là người một nhà mà."
"À ngoài ra, ê kíp chương trình đã gọi điện đến, nói là tập cuối sẽ được ghi hình sớm thôi, nên em phải phát huy cho tốt, nhất định phải đem tiện nhân Tiếu Vũ Tĩnh kia dẫm bẹp dưới chân, sau đó công ty thừa cơ hội này đăng lên Weibo, cho cô ta họa vô đơn chí (*)."
(*) Ý chỉ những điều xui xẻo thường kéo đến dồn dập.
Cúp điện thoại, Nhiễm Tích lập tức liền gọi điện thoại cho Hứa Diệc Châu, muốn cùng anh chia sẻ tin tức tốt này, đáng tiếc Hứa Diệc Châu lại tắt máy, đành gọi cho Chu Giang, Chu Giang nói Hứa Diệc Châu hình như đã lên máy bay, cho nên tắt máy điện thoại.
Nhiễm Tích có chút nghi ngờ hỏi: "Anh ấy đi đâu vậy ạ, có hoạt động nào sao? Sao anh lại không đi cùng anh ấy?"
Chu Giang ấp úng không nói ra vế sau như thế nào, cuối cùng nói câu "Em sẽ nhanh biết thôi." liền cúp máy.
Nhiễm Tích bán tín bán nghi.
Hơn năm giờ chiều, Nhiễm Tích nhận được điện thoại của Hứa Diệc Châu.
"Sao lại gọi cho anh, nhớ anh à?" Đầu bên kia điện thoại, nghe giọng không sai là Hứa Diệc Châu.
Nhiễm Tích cũng không ngượng ngùng, "Đúng vậy, nhớ anh."
"Có muốn gặp anh không?"
Nhiễm Tích sững sờ, sau đó nhớ tới lời Chu Giang, "Anh sẽ không tới thành phố B chứ!”
“Tiểu cô nương thật thông minh."
"Thật à, anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở nhà giáo sư Thôi, em đến đây được không? Giáo sư bảo em qua ăn cơm đi!"
"Được, anh chờ em."
Nội tâm Nhiễm Tích tung tăng như chim sẻ, cô vội vàng thay quần áo, trang điểm đơn giản, cầm lấy một cái túi xách chạy ra khỏi ký túc xá, "Tưởng Hàm, buổi tối mình không cùng mọi người ăn cơm được!"
Để lại Tưởng Hàm ngồi một mình trong ký túc xá lầm bầm lầu bầu, "Sao lại vội vã đi như thế! Tô Y Y hôm nay cũng nói có việc, Phùng Mộng Kiểu lại không ở cùng, buổi tối lại chỉ có một mình mình!"
...
Nhiễm Tích chạy một đường tới khu nhà của giáo sư, xa xa đã nhìn thấy một người đàn ông đứng dưới ngọn đèn.
Mùa đông ban đêm lúc nào cũng tới rất sớm, đèn đường mở sớm hơn ngày thường.
Người đàn ông bên ngoài mặc một cái áo khoác nỉ, trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên cổ còn choàng thêm khăn quàng cổ dày đang đi qua đi lại dưới đèn đường, ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu từ đỉnh đầu anh xuống, toàn thân anh như phát ra một ánh hoàng quang màu vàng.
Hứa Diệc Châu trông thấy Nhiễm Tích, vẫy tay với cô.
Nhiễm Tích chạy đến trực tiếp bổ nhào vào trong lòng anh. Mặc dù mỗi ngày đều nói chuyện phiếm, lại còn video với nhau, nhưng vẫn không giải tỏa được nỗi khổ yêu xa.
Hứa Diệc Châu cởi khăn quàng cổ ra choàng lên cổ Nhiễm Tích, sau đó dùng bàn tay ấm áp che đi lỗ tai đang đỏ bừng của cô, "Biết ngay là em không mang khăn quàng cổ, đến mũ cũng không mang, nhỡ cảm lạnh thì sao?"
Nhiễm Tích cười cười, làm nũng, "Em biết anh sẽ mang cho em mà!"
"Đi thôi, đừng để giáo sư đợi lâu." Hứa Diệc Châu nắm tay cô, đi lên lầu.
"Đợi chút, giáo sư Thôi biết mối quan hệ của chúng ta sao?" Nhiễm Tích giữ chặt tay Hứa Diệc Châu, ngước mặt lên hỏi.
Hứa Diệc Châu xoa đầu cô, cười hỏi: "Em thấy sao?"
"Vậy xem ra là biết rõ."
Hứa Diệc Châu cười cười, không tỏ rõ ý kiến.
Hai người cùng nhau đi lên lầu, vợ giáo sư Thôi ra mở cửa.
"Bà Thôi!" Nhiễm Tích ngọt ngào gọi một tiếng.
"Cô." Hứa Diệc Châu cũng kêu. Trong lòng có chút khó chịu, anh gọi là thầy và cô, Nhiễm Tích lại gọi họ là ông bà, như thế làm anh cảm thấy anh và Nhiễm Tích cách nhau cả một thế hệ!
"Mau vào mau vào, bên ngoài lạnh lắm." Bà Thôi đón họ vào nhà.
"Đến rồi à." Giáo sư Thôi ngồi ở trên ghế sofa, nhìn về phía bọn họ.
"Ông Thôi." Nhiễm Tích đi đến ngồi bên canh giáo sư Thôi.
"Diệc Châu đã nói với ta về chuyện của hai người làm ta rất bất ngờ, hai người các con, ha ha ha."
"Ông Thôi!" Nhiễm Tích có chút thẹn thùng.
Hứa Diệc Châu cùng bà Thôi đứng ở một bên cười.
"Không tệ không tệ, Diệc Châu là sinh viên ta tâm đắc nhất, giao nó cho con, ta yên tâm rồi."
"Mọi người trò chuyện đi, ta còn một món nữa, làm một chút nữa là có thể ăn."
"Bà Thôi con giúp bà." Nhiễm Tích vội vàng thoát khỏi chỗ này, sợ ông Thôi lại hỏi cô những vấn đề xấu hổ mà cô không trả lời được.
Trên bàn cơm.
Giáo sư Thôi hỏi về sự kiện lúc trước.
"Không có việc gì ạ, " Nhiễm Tích lắc lắc đầu, "Chị Dư Huyên đã gọi điện thoại cho con, nói đã nắm được chứng cứ, chỉ đợi tung ra thôi."
"Tốt, tốt, sau cơn mưa lại có thể gặp cầu vồng rồi!" Giáo sư Thôi gật đầu, còn nói: "Chính nghĩa có lẽ sẽ đến trễ, nhưng nhất định không vắng mặt."
"Ha ha, ông Thôi câu nói này thật tốt!" Nhiễm Tích cười cười, nhớ tới lời Y Dư Huyên nói, Hứa Diệc Châu cũng giúp không ít việc, cô len lén đưa tay phải thả xuống dưới bàn, nắm chặt lấy tay trái Hứa Diệc Châu để trên đùi.
Hứa Diệc Châu sững sờ, sau đó nắm lại tay cô.
Giáo sư Thôi cùng bà Thôi xem hành động ngọt ngào của hai người, mặt cả hai đều rạng rỡ.
Ăn cơm tối xong hai người liền tạm biệt.
Hứa Diệc Châu nắm tay cô đi về phía ký túc xá.
"Sẽ không bị phát hiện chứ?" Nhiễm Tích hết nhìn đông tới nhìn tây, có chút bận tâm.
"Em định bao giờ mới công khai mối quan hệ của chúng ta?”
Nhiễm Tích cho rằng Hứa Diệc Châu có chút mất hứng, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Anh tức giận sao?"
"Không có, " Hứa Diệc Châu sờ đầu cô, lại an ủi cô, "Sẽ không bị phát hiện, em yên tâm đi, em mang khăn quàng cổ dày như thế, ai có thể nhận ra em chứ!"
"Nhưng anh rất đẹp trai, ngộ nhỡ có người nhận ra thì sao?" Nhiễm Tích thấy Hứa Diệc Châu không có tức giận, liền lấy lại sức sống.
"Anh đẹp trai, trách anh được sao?"
"Tự kỷ!"
Gió đêm "Vù vù" thổi qua chỗ hai người, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, phát sáng trên nền xám.
"Cảm ơn anh." Nhiễm Tích đột nhiên nói.
Hứa Diệc Châu cười, "Tại sao lại nói cảm ơn anh."
Nhiễm Tích cắn cắn môi, cười, nhưng không lên tiếng, Hứa Diệc Châu, thật cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã làm tất cả cho em, cảm ơn anh giúp em tìm chứng cớ, cũng cảm ơn anh luôn bao dung cho em, luôn chấp nhận theo ý em, luôn chịu để em không công khai.
"Nếu muốn cảm ơn anh, vậy thì hôn anh một cái." Hứa Diệc Châu vừa sải bước đến trước mặt Nhiễm Tích khom người xuống, đưa gò má đến chỗ Nhiễm Tích.
Nhiễm Tích lại là ôm lấy mặt của anh, quay lại, hôn lên môi anh.
Hứa Diệc Châu đầu tiên là sững sờ, sau đó một tay ôm lấy thắt lưng Nhiễm Tích, một tay đỡ lấy đầu cô, để thành một nụ hôn sâu hơn.
Gió lạnh thổi vào người dường như cũng không còn cảm giác gì, mà còn mang chút mát mẻ thoải mái, trong không khí dường như còn hòa cùng hương vị ngọt ngào không biết từ đâu bay đến.
Đèn đường kéo dài bóng của hai người, dài đến mức không nhìn thấy tận cùng.