Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 53




Buổi phỏng vấn kết thúc, mặc dù mối quan hệ của Hứa Diệc Châu và Nhiễm Tích vẫn còn rất khó hiểu trong mắt khán giả, nhưng kết quả vẫn thu lại rất nhiều fan couple. Đương nhiên trong đó cũng không ít đang là fan của người này trở thành fan của cả hai.

Còn về mối quan hệ của cả hai, do tình cảm ngày càng tăng lên, nên quản lý hai bên đều nói, đặc biệt nghiêm cấm hai người ở cùng phòng với nhau.

Một phần là lo lắng bị khách sạn nhân viên hoặc là người trong đoàn làm phim trông thấy, còn về phương diện khác cũng là lo lắng sẽ có truyền thông trà trộn vào trong khách sạn chụp ảnh lén.

Trước kia đã từng có một nữ diễn viênbị paparazi giấu camera trong bồn hoa chụp lén.

Khoảng thời gian ở riêng của cả hai vì thế cũng bị tước đoạt, trò chuyện trên điện thoại không thể làm Hứa Diệc Châu hài lòng, Hứa Diệc Châu chỉ có thể trong trường quay tìm cơ hội ở cùng Nhiễm Tích.

Bất kể lúc rảnh rỗi thì ánh mắt liền dán lên người Nhiễm Tích không rời, không có việc gì làm lại chạy tới phòng nghỉ của cô gái nhỏ, thừa dịp không ai chú ý liền lén lút nắm tay nhau một chút, nói hai ba câu tâm tình, làm vậy mới có thể vơi đi nỗi nhớ một chút.

Hứa Diệc Châu biểu hiện quá rõ ràng, mọi người trong đoàn làm phim đều biết rõ, chỉ nhìn như không nhìn, mọi người đều hiểu chỉ cười với nhau một tiếng, cũng không truyền ra ngoài.

******

Từng ngày trôi qua, thoáng cái đã đến tháng mười hai.

Thời tiết tháng mười hai vẫn còn rất lạnh, lá cây ở phim trường gần như rụng hết, chỉ còn lại trơ trụi vài cành cây và vài tổ chim trống không.

Nội dung phim cũng được đẩy đến phần cao trào, sau khi Giang Tinh Nguyệt ở trước mặt Mạch Ly bày tỏ thân phận nữ nhi, hai người lại tình đầu ý hợp, về sau Giang Tinh Nguyệt đưa Mạch Ly hồi phủ gặp phụ thân, Giang phụ đối với Mạch Ly cũng vừa lòng, mặc dù đối với thân phận giang hồ của Mạch Ly không phải là rất hài lòng, nhưng con gái của ông thích, ông cũng nhắm mắt cho qua. Cũng không muốn, Giang Tinh Nguyệt thật sự dẫn sói vào nhà.

Cha mẹ Mạch Ly trước đây đều là vì bị Giang phụ hãm hại mà bị hoàng đế hạ lệnh xử tử, Mạch Ly cũng từ đó trở thành cô nhi, gặp được sư phụ hiện giờ, được nuôi dưỡng đến khi trưởng thành, Mạch Ly một lòng nghĩ tới báo thù cho phụ mẫu, lần này có cơ hội vào Giang phủ, Mạch Ly và những người khác cùng nhau thu thập chứng cứ Giang phụ nhận hối lộ cấu kết với đảng phái bên ngoài nhằm tạo phản. Trên triều, Giang phủ trên dưới tất cả lớn nhỏ bị lôi ra xử chém, Giang Tinh Nguyệt được Mạch Ly cứu từ phòng giam ra.

Và cảnh quay hôm nay là cảnh trời mưa xối xả, Giang Tinh Nguyệt được biết rõ chân tướng sự việc.

Hứa Diệc Châu gõ cửa phòng Nhiễm Tích vài cái tượng trưng, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào, Nhiễm Tích cùng Mễ Mễ đều quay lại nhìn anh.

"Trời lạnh, bên trong đồ diễn mặc thêm nhiều áo một chút." Hứa Diệc Châu đi đến bên cạnh Nhiễm Tích, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, sau đó kéo một tay Nhiễm Tích qua, ôm trong lòng bàn tay mình, "Tay còn lạnh không?"

Nhiễm Tích cười: "Em mặc rất nhiều, phía trên mặc hai chiếc áo ấm, phía dưới cũng mặc thêm quần dài."

Mễ Mễ đưa máy sưởi tay đã sạc đầy cho Nhiễm Tích, sau đó nhíu mày hỏi: "Không thể dời lại lần sau sao?"

"Chúng ta đã đợi rất lâu, vất vả mới đợi được trận mưa này, nếu lại để sau, biết khi nào mới có cơn mưa nữa! Yên tâm đi, không có việc gì đâu chị Tiểu Mễ, không phải chỉ là mưa thôi sao."

Hứa Diệc Châu nhìn hai người, hỏi: "Sao vậy? Không thể gặp mưa sao?"

Mễ Mễ thở dài, nói: "Chao ôi, em nói xem mưa lúc nào cũng được, nhưng không phải là bây giờ, dì cả đến, lẽ ra em phải giữ ấm cơ thể thế mà lại dầm mưa vào lúc này."

Hứa Diệc Châu nhíu mày nhìn Nhiễm Tích, "Dì cả đến?"

Nhiễm Tích có chút thẹn thùng, trước mặt con trai, nói cái gì dì cả đến!

Mễ Mễ nghi ngờ hỏi: "Cậu không biết dì cả đến là cái gì sao?"

Hứa Diệc Châu ho nhẹ một tiếng, "Tôi biết." Ngập ngừng một chút hỏi Mễ Mễ, "Em có đau bụng không? Cho cô ấy thêm vài miếng dán ở bụng." Mễ Mễ nói "Đã dán rồi."

Hứa Diệc Châu sau đó lại xoa đầu Nhiễm Tích, ôn nhu nói: "Nếu không ổn hôm nay chúng ta không quay, anh đi nói với đạo diễn."

"Đừng." Nhiễm Tích vội vàng ngăn anh lại, "Em không sao, em đâu yếu ớt đến vậy, dầm mưa xong về tắm nước nóng là khỏe ngay."

"Thật không có việc gì?" Hứa Diệc Châu nghi ngờ.

"Không có việc gì."

"Vậy cũng tốt " Hứa Diệc Châu đồng ý, sau đó lại hỏi, "Hôm nay là ngày thứ mấy? Em mỗi tháng đều là mấy ngày này sao?"

Sao lại hỏi con gái về vấn đề này! Nhiễm Tích đưa tay đánh anh một cái cáu giận: "Anh hỏi cái gì vậy?"

Hứa Diệc Châu vẻ mặt nghiêm túc, “Anh cho rằng làm một người bạn trai tiêu chuẩn, là nên biết ngày này của bạn gái. Đến ngày đấy, anh cũng biết không nên dẫn em đi ăn đồ lạnh."

Nhiễm Tích xấu hổ cúi đầu, lầm bầm: "Anh biết thật nhiều."

Hứa Diệc Châu cười, "Em quên anh còn có em gái sao?" Tuy nhiên, Hứa An Nam mỗi lần tới tháng đều rất ổn!

Mễ Mễ ở bên cười trộm, "Tôi nói cho cậu biết, hôm nay là ngày thứ hai, mỗi tháng đều là ngày 6 rất đều đặn."

"Ngày 6 sao? Được, anh nhớ rồi."

"Diệc Châu, bắt đầu quay rồi." Chu Giang ở cửa nói.

"Đi thôi." Hứa Diệc Châu dắt tay Nhiễm Tích, đưa cô đi ra ngoài.

Mễ Mễ cầm lấy túi, "Mọi người đi trước đi, chị ra ngoài mua chút nước đường đỏ, chúng ta hình như sắp hết nước đường đỏ."

******

Những hạt mưa to như hạt đậu "Ào ào, ào ào" cứ trút xuống, còn kèm theo gió lạnh gào thét, mọi người trong đoàn làm phim vất vả tìm chỗ trú, mưa tạt vào người, phát ra tiếng động rất lớn.

Cảnh này có tổng cộng ba người, đầu tiên là Nhiễm Tích ở dưới mưa, sau đó đến Hứa Diệc Châu cuối cùng là Chu Nhĩ Nhã.

"Mọi người tập trung đông đủ chưa, Tích Bảo đâu? Tìm một vị trí đứng trước đi."

Mễ Mễ không ở đây, trợ lý tổ quay tạm thời che dù cho Nhiễm Tích đi tìm vị trí, trước khi đi, Hứa Diệc Châu nắm lấy tay Nhiễm Tích, còn nhân cơ hội siết chặt tay Nhiễm Tích, ừ, không sai, bàn tay nhỏ ấm hơn một chút.

"OK, có thể, chính là trong chỗ này. Vậy chúng ta chuẩn bị quay!"

"Tất cả chuẩn bị, ACTION!"

Máy quay chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu quay.

Phụ thân bị chém, như vậy trong nhà chỉ còn lại một mình nàng!

Giang Tinh Nguyệt cười khổ, một mình đứng dưới mưa, vô cùng chán nản.

Nghĩ đến lúc trước biểu ca từng nói, những thứ này đều là Mạch Ly một tay lên kế hoạch!

Thật sao? Nàng vì cái gì bắt đầu có chút dao động? Không phải là, khẳng định không phải là như vậy, làm sao có thể? Nàng yêu Mạch Ly như thế, Mạch Ly... Mạch Ly cũng rất thích nàng, hắn làm sao có thể chứ?

"Nàng ở đây làm gì?" Cánh tay bị hắn giữ chặt, thân thể cũng bị xoay một cái.

Giang Tinh Nguyệt ngẩng đầu lên đã nhìn thấy gương mặt u rũ của Mạch Ly, giọt mưa rơi trên lông mi, khiến tầm mắt dần trở nên mơ hồ, Giang Tinh Nguyệt nghe thấy chính mình nói, "Mạch Ly, ta không có phụ thân, ta không có gì cả."

Mạch Ly trong mắt hiện lên một tia đau đớn, hắn nhíu mày lại đem nữ nhi ôm vào trong lòng, thanh âm vẫn lạnh như băng, "Nàng còn có ta."

Giang Tinh Nguyệt cười khổ, cái ôm này, sao hôm nay không cảm nhận được gì? Nàng nắm chặt ống tay áo Mạch Ly, nước mắt chảy xuống không nói lời nào.

"Đóng máy! Chuyện gì xảy ra? Linh Lễ đâu? Tại sao lại không ra sân?"

Đạo diễn đột nhiên cầm lấy loa phóng thanh hô lớn, sau đó đứng lên tìm Linh Lễ diễn viên Chu Nhĩ Nhã.

Tổ quay phim đều ngừng lại nhìn sang, Hứa Diệc Châu nhân cơ hội giúp Nhiễm Tích xoa xoa đôi bàn tay.

"Đạo diễn, ngại quá, tôi xem mê quá, quên mất." Chu Nhĩ Nhã vội vàng đi đến.

Đạo diễn nhíu nhíu mày, "Nhân viên đâu rồi? Sao không nhắc diễn viên? Tính toán một chút, cô đứng ở chỗ này đi, chúng ta từ chỗ Mạch Ly cùng Giang Tinh Nguyệt ôm nhau bắt đầu lại."

"Vâng, đạo diễn." Chu Nhĩ Nhã gật gật đầu, sau đó lại quay đầu lại tìm trợ lý của mình, gật đầu.

Cảnh quay tiếp tục.

Phân cảnh Mạch Ly ôm Giang Tinh Nguyệt, Linh Lễ đột nhiên lao đến, kéo một cái đem Giang Tinh Nguyệt từ trong tay Mạch Ly kéo ra, sau đó ngăn lại giữa hai người, "Đại sư huynh, huynh vì cái gì lại ôm nàng ta? Huynh không phải là rất chán ghét nàng ta sao!"

Giang Tinh Nguyệt vẻ mặt không thể tin, Mạch Ly cũng hơi giận, "Linh Lễ!"

"Đại sư huynh, huynh vì cái gì còn chưa cùng nàng ta nói rõ ràng! Huynh rõ ràng là không thích nàng ta!" Linh lễ không quan tâm, lớn tiếng kêu.

"Linh Lễ! Trở về phòng!"

"Muội nói sai sao? Muội..."

Chu Nhĩ Nhã dừng một chút, sau đó đem đầu chuyển hướng đạo diễn, vẻ mặt áy náy, "Đạo diễn, ngại quá, tôi quên thoại."

"Chuyện gì xảy ra!" Đạo diễn có chút mất hứng, trợ lý Chu Nhĩ Nhã Lý Thục Quân vội vàng chạy đến, "Ngại quá, đạo diễn, Nhĩ Nhã nhà chúng tôi có dì cả đến, thân thể có chút không thoải mái, tôi đi xem một chút!"

Đạo diễn nghe bảo dì cả đến, cũng không nói lời nào nữa.

Lý Thục Quân che dù chạy đến dưới mưa, đem kịch bản đưa cho Chu Nhĩ Nhã nhìn, rồi lại chạy về.

Lúc này, Mễ Mễ mua đồ cũng trở về, cô kéo một nhân viên qua, hỏi: "Quay tới đâu rồi?"

Nhân viên nói: "Tôi cũng không biết, mà hình như lại phải quay lại lần nữa."

"Lại lần nữa? Sao vậy?" Mễ Mễ nhíu mày.

"À, vừa nãy Chu Nhĩ Nhã quên thoại. Chao ôi, làm con gái cũng không dễ dàng, dì cả đến còn muốn bất chấp mưa để quay phim, khó trách trạng thái không tốt."

"Ai có dì cả đến?"

"Chu Nhĩ Nhã đó, vừa nãy trợ lý của cô ấy mới nói."

"Chu Nhĩ Nhã cũng có dì cả đến sao?" Mễ Mễ lầm bầm lầu bầu, này là trùng hợp sao?

Lúc nãy trong siêu thị cô mới gặp được Lý Thục Quân, Lý Thục Quân hỏi cô tới làm đây làm gì? Cô nói mua nước đường đỏ, Tích Bảo có dì cả đến. Lý Thục Quân cũng không nói Chu Nhĩ Nhã có dì cả đến, là cô nghĩ nhiều sao?