Lướt sơ phần bình luận một hồi, Nhiễm Tích không biết phải diễn tả tâm trạng của mình bây giờ như thế nào, vậy là, Hứa Diệc Châu đã làm gì trong mười phút ngắn ngủi sau khi anh rời đi vậy?
Hứa Diệc Châu... Thật sự là gây rắc rối rồi! Bây giờ đã lớn chuyện rồi!
Trong phòng khách, Hứa Diệc Châu còn đang nói chuyện với Từ Trung, Nhiễm Tích nghe thấy anh nói.
"Đúng, đang hẹn hò." Lúc nói, giọng đều lên cao, sợ người ta không biết anh đang vui vẻ hay gì.
"Tôi đang suy nghĩ, em ấy?" Hứa Diệc Châu ngước mắt nhìn Nhiễm Tích một cái, "Tôi không biết rõ."
"Không, tôi không đăng." Không biết rõ đầu bên kia nói gì, giọng nói Hứa Diệc Châu trả lời lại rất kiên quyết.
"Tùy cậu, đến lúc mất mặt thì đừng đến tìm tôi."
Cúp điện thoại, Chu Giang sốt ruột hỏi: "Anh Từ Trung nói như thế nào? Bây giờ chúng ta phải làm gì? Em vừa mới nói chuyện với đạo diễn, vài ngày tới sẽ phải tăng cường công tác an ninh, để ngừa truyền thông trà trộn vào."
Hứa Diệc Châu gật đầu, không trả lời câu hỏi của Chu Giang, mà lại hỏi Nhiễm Tích: "Em muốn công khai không?"
"Dạ?" Nhiễm Tích sững sờ, vừa mới hẹn hò liền công khai? Trong những tình huống như thế này không phải mọi người đều phải đợi ổn định một thời gian rồi mới công khai sao? Trầm mặc một lát, cô lặng lẽ quan sát biểu cảm của Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích nói: "Em cảm thấy nếu vậy thì quá nhanh, em sợ fan không chấp nhận được thì phải làm sao đây?"
Hứa Diệc Châu khẽ bĩu môi, bày ra vẻ mặt đáng thương, "Vậy mà em lại không muốn công khai anh ra! Vừa mới lỡ lộ ra xíu em đã muốn ép nó xuống..."
Giọng nói ủy khuất như thế này của anh làm Nhiễm Tích chịu không nổi, ngay lập tức ôm lấy cánh tay của Hứa Diệc Châu, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, giọng nói mềm mại, "Không có không có, anh cũng biết là không nên mà."
Hứa Diệc Châu đương nhiên biết rõ Nhiễm Tích đang lo lắng cái gì, cũng không ép cô, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu Nhiễm Tích.
Chu Giang chép miệng quay mặt đi, cuộc sống sau này chắc không còn thoải mái nữa rồi, trước kia đều là hai cẩu độc thân, bây giờ chỉ còn lại một mình cậu, còn ngày ngày bị người ta cho ăn thức ăn của chó...
"Vậy, chuyện này phải giải quyết sao giờ?" Nhiễm Tích nhìn Chu Giang và Hứa Diệc Châu, hỏi.
Chu Giang nhún nhún vai, tỏ ý mình cũng không biết, lại dùng cằm chỉ chỉ Hứa Diệc Châu, ý bảo cô hỏi anh đi.
Nhiễm Tích lại dời ánh mắt nhìn sang Hứa Diệc Châu.
Hứa Diệc Châu vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của Nhiễm Tích, không quan tâm nói: "Như thế nào thì cứ để vậy đi, dù sao, anh cũng không nói gì sai sự thật." Bây giờ cuối cùng anh cũng có thể nắm tay cô gái nhỏ một cách quang minh chính đại, là không đúng, chỉ có thể âm thầm quang minh chính đại nắm.
"Là không công khai cũng không phủ nhận?" Chu Giang hỏi.
Hứa Diệc Châu gật đầu, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm vào Nhiễm Tích.
Chu Giang thở dài, sao lại có cảm giác mình đang bị ghét bỏ vậy? "Người ta yêu đương không công khai đều lén la lén lút, hai người thì hay rồi, oanh oanh liệt liệt như thế, làm như sợ người ta không biết vậy."
Nhiễm Tích phản bác, "Không đúng, anh Chu Giang, phần lớn mọi người đều cảm thấy thầy Hứa tỏ tình thất bại mà."
Chu Giang lại cảm khái, "Thấy chưa, dù sao cũng bị lộ ra chuyện yêu đơn phương rồi."
Hứa Diệc Châu vẫn như cũ không để ý tới cậu, mà lại hỏi Nhiễm Tích, "Em vừa gọi anh là gì?"
Nhiễm Tích ngập ngừng lặp lại, "Thầy, thầy Hứa."
Hứa Diệc Châu tỏ vẻ bất mãn, "Bây giờ mà còn gọi thầy Hứa?"
Nếu vậy thì phải đổi thành gì?
"Gọi Diệc Châu, hoặc là anh Diệc Châu?"
Nhiễm Tích nhìn Chu Giang một cái, bên cạnh còn có người khác như thế này, chúng ta tạm thời không nói đến vấn đề này được không?
Chu Giang cảm thấy có thể nghe được tiếng tan nát cõi lòng của chính mình, Hứa Diệc Châu vậy mà xem cậu là người vô hình!
"Anh Hứa, anh cho em chút cảm giác tồn tại đi! Em còn là một cẩu độc thân đấy!"
Hứa Diệc Châu câu môi, ôm bả vai Nhiễm Tích, cười híp mắt nói: "Không phải là do tôi sợ cậu đói sao!"
Nội tâm Chu Trong Nước OS: Đã bắt nạt người ta như thế, còn vui vẻ khoái trá chơi đùa?
"Cậu còn có chuyện gì nữa không? Không có gì thì cậu trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Nhanh đi về đi đừng có quấy rầy thế giới của anh và cô gái nhỏ.
Được, anh Hứa vậy mà còn đuổi người, "Không có việc gì không có việc gì, em đi đây, hai người cũng chú ý một chút, đừng để cho người ta nhìn thấy đấy." Chu Giang biết điều dự định rời đi.
Thấy Chu Giang muốn đi, Nhiễm Tích cũng ý thức được thời gian cũng không còn sớm, "Vậy em cũng đi đây."
"Em đi bây giờ sao?" Hứa Diệc Châu kéo tay Nhiễm Tích lại, không chịu buông ra, hai người vừa mới xác định quan hệ không lâu, đầu tiên là bị Chu Giang quấy rầy, bây giờ cô lại muốn rời đi...
"Cũng không còn sớm nữa, hơn nữa anh Chu Giang cũng rời đi mà."
"Vậy cũng được." Hứa Diệc Châu thỏa hiệp, sau đó lại lấy ngón tay chỉ chỉ vào gò má của mình, còn hơi cong thắt lưng xuống.
Nhiễm Tích đương nhiên biết anh đang có ý gì, nhưng Chu Giang còn ở đây đấy!
"Trời ạ, hai cái người này!" Chu Giang thở dài, rời đi trong lặng lẽ.
Lúc này Nhiễm Tích mới hơi nhón chân lên, hôn lên má Hứa Diệc Châu một cái.
"Em về đây, bái bai."
"Bái bai."
******
Trên đường trở về phòng Nhiễm Tích cười hô hố một trận, hiện tại, Hứa Diệc Châu là của cô rồi!
Lúc bước vào phòng, Nhiễm Tích nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên ghế sofa vang lên không ngừng, cô chạy tới cầm lên xem, toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ và các tin nhắn chưa đọc.
Đầu tiên Nhiễm Tích mở tin nhắn ra.
Y Dư Huyên: Em xem Weibo chưa? Hứa Diệc Châu đăng bài viết kia là có ý gì vậy? Bây giờ các fan trên mạng đều nghi người đó là em, hai người có chuyện gì xảy ra à?
Y Dư Huyên: Sao em lại không nghe điện thoại? Ngủ rồi? Mễ Mễ cũng không nghe điện thoại, trước tiên cứ để phòng làm việc giải quyết đi.
Mẹ: Con yêu, trên Weibo nói Hứa Diệc Châu tỏ tình với con à? Thật không đấy? Ba con bây giờ đang rất tức giận.
Trữ Phàm: Hứa Diệc Châu tỏ tình với cậu? Cậu từ chối rồi? Còn hiềm khích người ta già?
Hàn Phán Nhi: Chuyện trên Weibo đều là thật à? Anh Hứa tỏ tình với cậu?
...
Còn có rất nhiều tin nhắn của người không quen biết gửi tới, Nhiễm Tích chỉ trả lời lại vài người thân quen với mình.
Đương nhiên cô sẽ nói thật với người đại diện, "Chúng em hôm nay vừa xác định quan hệ, nhưng bây giờ thì chưa muốn công khai.
Đương nhiên với mẹ mình cũng không thể nói dối, "Hi hi, con gái của mẹ đang yêu đương, mẹ, về phía ba đều dựa vào mẹ hết." . truyện đam mỹ
Còn với bạn tốt, có chuyện gì thì đương nhiên cô cũng muốn chia sẻ, "Suỵt, giữ bí mật nha."
...
Nghĩ đến tin nhắn của Y Dư Huyện bảo rằng đã để phòng làm việc giải quyết, Nhiễm Tích vào lại Weibo nhìn thử.
Phòng làm việc Nhiễm Tích V: Mặc dù chỉ còn lại một giờ, nhưng chúng ta hãy để Tích Bảo trải qua một sinh nhật vui vẻ nhé.
Các fan giống như nhân cơ hội này ồ ạt vào dưới các bài viết đang náo loạn bình luận chúc Nhiễm Tích sinh nhật vui vẻ.
Cũng không biết bên nhóm fan của anh như thế nào rồi nhỉ, lỡ như fan của Hứa Diệc Châu không chấp nhận cô thì sao? Trước đây cô còn thấy có bình luận bảo rằng cô và Hứa Diệc Châu không được hẹn hò với nhau...
Mang tâm trạng thấp thỏm, Nhiễm Tích bấm vào Wechat.
Ngoài dự tính của cô, bên trong nhóm chat mọi người đều mang thái độ "Hẹn hò thì chúc phúc cho hai người, không hẹn hò thì chúc phúc cho bốn người."
Mê Muội Số Một: Kỳ thật nếu nghĩ lại thì tôi thấy Nhiễm Tích cũng rất tốt, chỉ là tuổi có hơi nhỏ nhưng trẻ trung năng động cũng tốt mà.
Húp Cháo Ngon Lắm: Anh Hứa thích tôi đều chấp nhận.
Chồng Yêu Của Tôi Là Anh Diệc Châu: Tôi sớm đã biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, mà anh Diệc Châu cũng đã chuẩn bị tinh thần cho chúng ta từ lâu rồi mà.
Một Lòng Yêu Cháo: Anh Diệc Châu thấy hạnh phúc là được rồi, chao ôi, tôi đi khóc chút đây...
Yêu Diệc Châu Nhất: Có khóc thì chờ tôi đi chung với.
Mê Muội Anh Diệc Châu: Nếu như anh ấy tỏ tình thật, tôi mong Nhiễm Tích sẽ không từ chối anh ấy, tôi không đành lòng thấy anh Diệc Châu đau lòng đâu.
...
Chuyện gì thế này? Nếu như là hồi xưa không phải mọi người nên phản đối các kiểu sao?
Chuông điện thoại lại vang lên một cái, là Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu nhắn tin riêng cho cô.
Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu: Cô cảm thấy Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu cực kỳ xứng đôi, con thấy sao?
Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu: Không chỉ xứng về giá trị nhan sắc, xét về chiều cao cũng thấy xứng đôi, mà tuổi tác hơn kém nhau cũng không có bao nhiêu, chín tuổi là vừa đẹp rồi, nếu như vậy Diệc Châu của chúng ta có thể yêu thương Nhiễm Tích như con gái, đúng không!
Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu: Nếu hai người họ hẹn hò nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Nhiễm Tích không hiểu sao đột nhiên cô ấy lại nhắn riêng cho cô chuyện này? Làm cho cô cảm thấy có chút thấp thỏm!
Suy nghĩ một hồi, Nhiễm Tích trả lời lại "Nho Nhã Tiếc Tiếc: Đúng vậy, con cũng thấy hai người họ xứng đôi."
Đầu dây bên kia, mẹ Hứa thấy tin nhắn tới lập tức cao hứng hoa tay múa chân, cầm điện thoại lắc lắc người ba Hứa đang ngủ bên cạnh, tựa như vật quý đưa điện thoại cho ba Hứa xem, "Anh xem, con dâu trả lời tin nhắn của em nè."
Sinh Con Trai Gọi Hứa Diệc Châu: Đúng vậy, nhất định phải ở bên nhau thật tốt.
Vừa nãy lúc bà thấy tin tức của con trai mình với Nhiễm Tích lập tức gửi tin nhắn hỏi con trai mình xem là thật hay giả.
Con trai không trả lời câu hỏi của bà, mà hỏi lại có phải buổi chiều bà có nhắn tin với cô gái nhỏ, hỏi cô muốn ảnh chụp của anh Diệp Châu phải không. Mẹ Hứa nghĩ một hồi, trong đầu chợt lóe lên, lại nghĩ tới ID của cô gái nhỏ, Nho Nhã Tiếc Tiếc, Nhiễm Nhiễm?
Bà vội vàng hỏi lại con trai: Là Nhiễm Tích đó hả?
Con trai trả lời lại bà: Là con dâu của mẹ.
Một lát sau lại nhắn tiếp: Mẹ có thể giúp con để mọi người trong nhóm chat ủng hộ được không, hoặc không phản đối cũng được. Con sợ cô ấy không nhịn được bấm vào xem, nếu nhìn thấy lời nói không đúng sẽ đau lòng mất.
Nhìn thấy tin nhắn của con trai, mẹ Hứa vui vẻ trả lời lại: Đã hiểu rõ, con yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ để mọi người chỉ nói những lời tốt đẹp, dù sao mẹ con cũng là trưởng nhóm mà!
Con dâu hả! Ha ha ha ha, con trai lớn của bà không trông cậy được, con trai thứ hai lại không chịu thua kém. Cuối cùng cũng quen bạn gái trước ba mươi tuổi, có khi nào cũng sẽ kết hôn trước ba mươi tuổi không?
Thật sự kích động vui vẻ, mẹ Hứa không nhịn được nhắn tin cho con dâu mình, để thể hiện rằng mình rất ủng hộ chuyện của hai người.
Hy vọng sẽ không hù dọa con dâu mình sợ.