Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 48: Tỏ tình




Nhiễm Tích đến trường quay đã thấy Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện gì đó với đạo diễn.

Đạo diễn trông thấy cô, liền nói "Đến rồi à." Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi đều ngước lên nhìn cô.

Nhiễm Tích vội vàng đi qua.

"Ai chà, cậu hóa trang thành nam cũng không tệ nha, nhưng mà nhìn một cái vẫn có thể nhận ra là nữ!" Hàn Phán Nhi đứng lên, kéo Nhiễm Tích xoay một vòng, nhìn từ trên xuống dưới cô, sau cùng còn nói: "Cậu đi giày cao bao nhiêu vậy? Cảm giác cao hơn tớ rất nhiều."

Nhiễm Tích giơ chân lên cho cô xem gót giày, Hàn Phán Nhi mím môi gật đầu, "Vất vả cho cậu rồi."

"Không cực xíu nào, lại có thể cao lên mà không cần luyện tập."

"Này, tớ vừa mới nghe mọi người nói, lát nữa cậu cùng anh Hứa quay cảnh hôn hả?" Mắt Hàn Phán Nhi sáng lên, rõ ràng rất mong đợi.

Nhiễm Tích đau khổ gật đầu.

Hàn Phán Nhi vỗ tay, "Uầy, chúng tớ tới đây thật là đúng lúc, còn có thể xem được một cảnh hôn miễn phí, ha ha."

"Sinh nhật vui vẻ." Ngô Nhất Hằng đứng một bên nãy giờ mới lên tiếng, sau đó đưa lên một hộp quà được gói rất tinh tế.

Hàn Phán Nhi vỗ đùi, cũng từ trong túi lấy ra một hộp quà, "Nhìn thấy cậu đã nói chuyện, làm tớ quên mất chuyện chính rồi, sinh nhật vui vẻ!"

Nhiễm Tích nhận lấy món quà từ hai người, nói một tiếng cám ơn, lại hỏi: "Mà hai người sao lại cùng nhau đến đây thế này?"

Hàn Phán Nhi trả lời: "Ngày mai tụi tớ có một chương trình quay cùng nhau, cho nên hôm nay mới đi chung với nhau, còn thuận đường qua thăm cậu nữa."

Nhiễm Tích lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Hàn Phán Nhi, dùng khẩu hình miệng hỏi: Có tiến triển sao?

Hàn Phán Nhi nhìn cô nháy mắt lại một cái, làm động tác "Suỵt".

Nhiễm Tích gật đầu, xem ra hẳn là có chút tiến triển.

"Đạo diễn, chuẩn bị xong rồi!" Trợ lý chạy đến báo cho đạo diễn một tiếng.

"Vậy được, đi gọi Diệc Châu đi, 5 phút sau chúng ta bắt đầu quay." Đạo diễn dặn dò, sau đó quay đầu lại nói với Nhiễm Tích: "Nhanh đi chuẩn bị đi." Rồi nhìn sang Ngô Nhất Hằng và Hàn Phán Nhi nói: "Hai người ngồi ở chỗ này xem sao? Đợi tí sang màn hình của chú sẽ thấy rõ hơn đó."

"Vâng, cảm ơn đạo diễn." Hàn Phán Nhi nói.

"Hai người còn không đi sao, có gì thú vị à?"

"Đương nhiên phải xem rồi, cơ hội hiếm có."

******

Cảnh quay lần này là một cảnh hết sức ngọt ngào, Giang Tinh Nguyệt hôn trộm Mạch Ly, còn bày tỏ cảm xúc của mình.

Hứa Diệc Châu đã ngồi sẵn ở dưới gốc cây, anh ngước mắt cười lên nhìn Nhiễm Tích, Nhiễm Tích hơi lo lắng nuốt nước miếng, quay mặt điều chỉnh lại hơi thở.

"Không cần khẩn trương, phạm sai lầm cũng không sao hết, chúng ta có thể quay lại nhiều lần, dù sao em cũng không phải chỉ quay với tôi mỗi cảnh này." Hứa Diệc Châu cười nói.

Quay nhiều lần? Có nghĩa là anh muốn cô hôn anh nhiều lần? Càng ngày càng cảm thấy da mặt Hứa Diệc Châu càng dày lên nha?

Nhiễm Tích nghiến răng nghiến lợi, "Thầy Hứa yên tâm đi, em nhất định sẽ qua trong một lần."

"Mọi người chuẩn bị, action!"

***

Vào một buổi chiều đầy nắng, sau giờ ngọ, người trong lòng nàng đang dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, Giang Tinh Nguyệt nhịn không được liền ngồi quỳ xuống bên cạnh chân hắn, tỉ mỉ quan sát hắn.

Bình thường hắn luôn nhíu mày vậy bây giờ ngay cả khi ngủ cũng không thả ra, Giang Tinh Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt hàng lông mi của Mạch Ly...

Ngón tay không muốn rời đi, lại thuận thế đi xuống, lướt qua sống mũi thẳng tắp như những ngọn núi, xuống chút nữa là đến đôi môi...

Màu môi nhàn nhạt, hơi khép vào nhau, ngón tay Giang Tinh Nguyệt run run, không dám đặt tay lên.

Nhiễm Tích hít một hơi thật sâu, tiếp đến sẽ phải hôn, đạo diễn nói phải diễn một chút căng thẳng một chút ngại ngùng, nhưng Nhiễm Tích chỉ có thể nói, cái này hoàn toàn không cần phải diễn, bởi vì cảm giác hiện tại của cô chính là như vậy.

Thật không ngờ, nụ hôn đầu của cô với Hứa Diệc Châu lại là do cô chủ động.

Mím môi, Nhiễm Tích rũ lông mi xuống, hai tay chống trên mặt đất, mặt chậm rãi tiến lại gần Hứa Diệc Châu, gần đến độ cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của Hứa Diệc Châu, còn có thể cảm giác được hô hấp của anh... Càng đến gần, Nhiễm Tích càng nghe được nhịp tim căng thẳng của chính mình...

Tim đột nhiên hẫng một nhịp, Nhiễm Tích đột nhiên tiến gần một bước, đặt lên môi Hứa Diệc Châu.

Cảm giác như thế nào nhỉ? Lành lạnh, mềm mại...

Người đàn ông bên dưới cũng từ từ mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Tích trở nên hoảng loạn nên chống người dậy, ánh mắt đờ đẫn, có chút gì đó không tự nhiên sờ sờ chóp mũi.

Tiếp đến sẽ là cảnh Hứa Diệc Châu hỏi cô vì sao hôn anh, sau đó cô sẽ bày tỏ cảm xúc của chính mình, nhất định phải qua được!

"Cắt! Diệc Châu, vẻ mặt cậu không đúng, cậu cười cái gì? Cậu phải biểu lộ vẻ mặt ngạc nhiên, mặc dù biết Giang Tinh Nguyệt là nữ, nhưng Giang Tinh Nguyệt không biết cậu biết cô ấy là nữ, hơn nữa cậu cũng không hy vọng Giang Tinh Nguyệt biết cậu biết cô ấy là nữ, chúng ta làm lại lần nữa! Tích Bảo vừa nãy diễn không sai, biểu cảm thẹn thùng rất đúng, Diệc Châu cậu nhớ cho kỹ, đừng cười, phải đè khóe miệng xuống!"

"Nào, chúng ta chuẩn bị lại một lần nữa!"

Nhiễm Tích trừng mắt nhìn Hứa Diệc Châu một cái, anh hẳn là cố ý!

Hứa Diệc Châu vội vàng vẫy tay, "Tôi không có cố ý, trong lòng đang vui vẻ nên không khống chế nổi vẻ mặt thôi." Chủ yếu là nghĩ đến nụ hôn đầu của hai người là do anh hôn trộm Nhiễm Tích, lần thứ hai lại là Nhiễm Tích hôn trộm anh, cảm giác có chút buồn cười.

Lần quay thứ hai lại cực kỳ thuận lợi.

Quay xong hai người đến bên đạo diễn cùng nhau xem lại, dưới bóng cây cao, một nữ nhi ngượng ngùng hôn trộm nam nhân kia...

Hàn Phán Nhi và Ngô Nhất Hằng cùng chào hỏi Hứa Diệc Châu một tiếng, Hứa Diệc Châu cũng khẽ gật đầu, sau đó quan sát họ một lúc, hỏi: "Hai người đang hẹn hò sao?"

Hàn Phán Nhi không lên tiếng, Ngô Nhất Hằng liền giải thích: "Không phải, chúng tôi thuận đường nên đến cùng nhau."

Hứa Diệc Châu "A" một tiếng, còn nói: "Có hẹn hò cũng không sao." Tốt nhất là nên ở quen nhau ngay ngày hôm nay, nếu như công khai thì càng tốt hơn, như vậy về sau cũng sẽ không ai nói đến couple chính thức (*) gì nữa.

(*) Ý Hứa Diệc Châu là hồi xưa Nhiễm Tích với Ngô Nhất Hằng được công ty cho làm couple chính thức

"Diễn không tồi, nhìn từ đằng sau vẫn nhận ra cháu là con gái." Đạo diễn vỗ vỗ bả vai Nhiễm Tích, "Buổi chiều không có cảnh quay của cháu, cháu có thể cùng với Hàn Phán Nhi và mọi người ra ngoài đi dạo, à, còn nữa, chú nghe Mễ Mễ nói, buổi chiều sẽ có fan tới tổ chức sinh nhật cho cháu, vậy buổi chiều cháu cứ tổ chức cùng fan trước đi, buổi tối đoàn làm phim sẽ tổ chức cho cháu một buổi nữa, quà còn chưa đưa cho cháu!"

"Vâng, cảm ơn đạo diễn."

Nhiễm Tích buổi chiều không có cảnh quay, nhưng Hứa Diệc Châu thì vẫn có, lúc rời khỏi trường quay Nhiễm Tích đi ngang qua anh, anh liền kéo ống tay áo cô một cái, nói bằng giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Buổi tối chờ tôi."

Nhiễm Tích vội vàng kéo Hàn Phán Nhi đi ra ngoài, chờ anh? Còn vào buổi tối? Đã qua tuổi mới rồi, tại sao lại luôn nghĩ đến hình ảnh không phù hợp với trẻ em nhỉ!

Cả buổi chiều, Nhiễm Tích đều cảm thấy không yên lòng, lúc nào cũng nghĩ đến Hứa Diệc Châu, dựa theo lời của anh thì cô đoán có thể tối hôm nay Hứa Diệc Châu sẽ tỏ tình với cô, cô sẽ đồng ý hay không đồng ý đây? Nói nhảm, đương nhiên là đồng ý, nhưng, cứ như vậy đồng ý sao? Sẽ không quá dễ dãi chứ? Nếu không, hay là nói suy nghĩ một chút? Ai cha, có phải cô đang nghĩ nhiều quá rồi không, kỳ thật Hứa Diệc Châu không có ý định tỏ tình? Không đúng, không thể nào, anh biểu hiện rõ ràng như vậy! Ai cha, khó chịu quá đi!!!

Nhưng thôi kệ đi, cái gì đến thì sẽ đến vậy.

Buổi tối đoàn làm phim tổ chức sinh nhật cho Nhiễm Tích, Nhiễm Tích nhìn Hứa Diệc Châu đều hết thảy bình thường, đợi đến khi kết thúc, mọi người cùng nhau về khách sạn, điện thoại báo tin nhắn của Hứa Diệc Châu gửi đến.

Thầy Hứa: Mười giờ tôi đến tìm em, đừng ngủ.

Nhiễm Tích nhìn thoáng qua, vội vàng tắt màn hình điện thoại đi, để điện thoại vào trong túi áo, giả vờ như chưa thấy gì.

Mễ Mễ đưa cô đến cửa phòng, có chút cảm thán, "Ai cha, Tích Bảo của chúng ta đã 20 tuổi rồi sao, nghĩ lại lúc mới làm trợ lý cho em chỉ mới 16 tuổi, đã 4 năm rồi à!"

Nhiễm Tích cũng có chút cảm thán, sau đó lại lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã chín giờ năm mươi, còn có mười phút nữa Hứa Diệc Châu sẽ đến, không thể để cho Mễ Mễ gặp anh được!

Cùng Mễ Mễ cảm thán vài câu về cuộc sống, Nhiễm Tích vẫn luôn đứng ở cửa, không có ý định cho Mễ Mễ vào, nếu vào nhà chắc chắn sẽ tán gẫu rất lâu!

"Thôi, em đi nghỉ ngơi đi, chị cũng về đây." Cuối cùng, Mễ Mễ hồi tưởng xong, cũng có ý định trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhiễm Tích thở phào nhẹ nhõm, còn vài phút nữa là đến mười giờ, cô khép cửa lại, không có khóa, sau đó ngồi trên ghế sofa, nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, trong lòng lại có chút căng thẳng.

Không đầy một lát, cửa bị đẩy ra.

Nhiễm Tích ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hứa Diệc Châu trong tay cầm một chiếc hộp, xoay người đóng cửa lại.

Nhiễm Tích lại vội vàng đứng lên, thật sự là đứng ngồi không yên.

Hứa Diệc Châu xoay người lại liền trông thấy cô gái nhỏ đứng trước ghế sofa, hai tay nắm vào nhau, căng thẳng chà xát.

Hứa Diệc Châu bật cười, đi lên phía trước, trấn an cô, "Đừng khẩn trương."

Nhiễm Tích mím môi, làm sao cô không khẩn trương cho được?

"Này là quà sinh nhật của em." Vẫn là chiếc hộp gấm quen thuộc, Nhiễm Tích nhận món quà liền mở ra, bên trong là một đồ vật nhỏ hình bông hoa rất đẹp.

"Cái này cũng là đồ trang trí trên chiếc vòng lúc đầu đã tặng em."

Nhiễm Tích đột nhiên nhớ tới trước kia từng nghe mọi người nói, vòng tay Pandora là món quà có thể tặng cả đời.

Hứa Diệc Châu đây là muốn tặng cô cả đời sao?

Nhiễm Tích ngước mắt nhìn, Hứa Diệc Châu ngồi ngược sáng, nhưng Nhiễm Tích vẫn có thể trông thấy ánh mắt trìu mến và cả khóe môi đang nhếch lên của anh.

Cô còn nghe Hứa Diệc Châu nói,

"Đây là món quà đầu tiên, em còn muốn nhận món quà thứ hai nữa không?"

Không khí có chút ít yên tĩnh, Nhiễm Tích liếm môi dưới, căng thẳng nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.

"Là cái gì?" Cô giả ngu, nhất định là phải giả ngu, lẽ nào nói thẳng ra là muốn nhận sao?

Hứa Diệc Châu đầu tiên là cười, sau đó ho nhẹ một tiếng, bộ dạng trở nên nghiêm túc nhưng có chút thâm tình,

"Anh, là một người đàn ông hơn em chín tuổi."