Nhiễm Tích: Thầy Hứa, sau này em không cùng thầy chơi bóng rổ được nữa.
Lúc Hứa Diệc Châu nhận được tin nhắn này là khi anh đang lướt Weibo.
Đường Phong đã đăng những tấm hình chơi bóng rổ lên Weibo, còn tag cả Hứa Diệc Châu và Nhiễm Tích vào.
Đương nhiên tấm hình anh ôm Nhiễm Tích từ phía sau Đường Phong không đăng lên, nhưng vẫn có vài tấm anh và Nhiễm Tích rất thân mật. Ngoài ra còn có một tấm hình tự sướng của cả ba người bọn họ, còn có một tấm Nhiễm Tích chụp cho anh và Đường Phong lúc hai người thi đấu với nhau...
Các fan trên mạng đều phản ứng rất nhiệt tình, nói là quan hệ của các diễn viên tốt đẹp như thế, nhất định quay phim sẽ rất thành công.
Còn có người nói khi thấy anh cùng Nhiễm Tích đứng chung với nhau nhìn rất tự nhiên, còn nói nhất định quan hệ của hai người rất thân thiết. Còn nói cái gì mà chiều cao hai người cách nhau vừa đẹp, nữ cao ngang vai nam quả thật nhìn rất thích mắt...
Hứa Diệc Châu nhìn thấy những dòng bình luận như thế thì rất hài lòng, liên tục tự kỷ gật đầu.
Đương nhiên, cũng có người nói giỡn anh và Đường Phong mới là một đôi... Đối với những bình luận như thế, Hứa Diệc Châu làm như không thấy.
Đang đọc bình luận hăng say, đột nhiên lại nhận được tin nhắn như thế. Hứa Diệc Châu đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức suy nghĩ lại xem lúc chơi bóng rổ mình có làm hành động gì quá đáng với cô gái nhỏ không...
Nếu như không có, vậy thì tại sao lại đột nhiên nói không muốn chơi bóng rổ với anh nữa? Thật ra anh còn muốn dạy bóng rổ cho cô thêm vài lần nữa, sau đó lại up lên Weibo thật nhiều hình cho mọi người thấy được anh đối xử với Nhiễm Tích không giống với những người khác! Cơ hội tốt như thế sao anh có thể bỏ qua được!
Cẩn thận suy nghĩ lại một phen, nhưng nghĩ như thế nào Hứa Diệc Châu cũng nghĩ không ra lý do, chẳng lẽ là do lúc anh ôm cô từ phía sau có dựa hơi gần quá? Nhưng anh đâu thấy cô có phản cảm gì đâu!
Suy nghĩ thêm mấy giây nữa, Hứa Diệc Châu trả lời lại tin nhắn của Nhiễm Tích.
"Đợi tôi về rồi nói sau."
Cuối tuần này anh còn một quảng cáo cần chụp, phải đợi đến buổi tối chủ nhật mới trở về, đến lúc đó anh sẽ tìm cô nói chuyện vậy.
******
Sau khi từ thành phố S ký hợp đồng trở về thì trời cũng đã tối, cơm nước xong Nhiễm Tích và Mễ Mễ trở về phòng nghỉ ngơi.
Nhiễm Tích nằm trên chiếc sofa quen thuộc ôm cuốn kịch bản đọc lời thoại, miệng của cô mọi khắc đều không rảnh rỗi, vừa đọc lẩm bẩm vài câu lại nhét vào miệng một chút đồ ăn vặt.
Điện thoại trên bàn rung lên một cái, Nhiễm Tích bỏ kịch bản xuống cầm điện thoại lên xem.
Là tin nhắn của Hứa Diệc Châu.
Thầy Hứa: Tôi đến khách sạn rồi, tí nữa sẽ tới tìm em.
Nhiễm Tích bĩu môi, dựa vào cái gì anh nói đến tìm cô thì sẽ được gặp cô chứ? Hôm qua lúc cô gửi cái tin nhắn kia, Hứa Diệc Châu cái gì cũng không hỏi chỉ nói đợi anh về rồi sẽ nói chuyện sau. Hừ hừ, dựa vào cái gì cô phải đợi anh về chứ...
Suy nghĩ một chút, Nhiễm Tích trả lời lại.
"Thầy Hứa, trời đã tối vậy rồi, hay chúng ta để ngày mai nói sau đi ạ."
Suy nghĩ một chút lại xóa đi gõ lại tin nhắn khác.
"Em đột nhiên nhớ tới trước kia ở Paris thầy có nói với em là không thể tùy tiện để cho một người đàn ông bước vào phòng mình, em thấy thầy nói đúng lắm. Em nghĩ là mình sẽ nghe theo lời thầy, cho nên chúng ta để ngày mai nói sau đi ạ!"
Gửi xong tin nhắn, Nhiễm Tích nằm dài lên ghế sofa cười ra tiếng, thật muốn nhìn thử bộ dạng ăn quả đắng của Hứa Diệc Châu quá đi!
******
Lúc Hứa Diệc Châu nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nhiễm Tích cũng là lúc anh đang cầm cái lồng sắt cùng Thế tử phi đứng trong thang máy.
Vì mẫu hậu đại nhân cùng chồng mình ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người nên đã đưa Thế tử phi cho anh.
Hứa Diệc Châu dùng ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, dở khóc dở cười. Cô vậy mà dám đem lời của anh chặn anh!
Nếu vậy thì chắc anh không vào được phòng của cô rồi... Không được, anh là ai chứ? Anh là nam thần quốc dân nam nữ già trẻ gì đều ăn sạch! Chút chuyện này sao có thể làm khó anh được? A ha, đâu có dễ vậy!
Nâng cái lồng sắt lên, Hứa Diệc Châu nhìn thẳng vào mắt Thế tử phi.
Thế tử phi lười biếng nằm trong lồng sắt, ngước mắt nhìn Hứa Diệc Châu rồi "Meo meo" một tiếng.
"Tương lai sau này có bà chủ hay không đều dựa vào mày cả đấy."
Thế tử phi lại "Meo meo" hai tiếng, xem như đáp lại. Nhưng không biết đó là vui vẻ đồng ý hay là kiên quyết cự tuyệt nữa. Dù sao, Hứa Diệc Châu xem như là nó đồng ý.
******
Thật lâu sau cũng không nhận được tin nhắn trả lời của Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích cho là anh đã bỏ cuộc.
Mới vừa định đứng dậy tắm rửa đi ngủ lại đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chẳng lẽ anh không nhìn thấy tin nhắn nên đã đến sao? Mà sao lại không nhấn chuông mà lại gõ cửa vậy nhỉ?
Mang theo nghi hoặc, Nhiễm Tích đi tới trước cửa nhìn qua mắt mèo, nhưng trước cửa lại trống rỗng không nhìn thấy một ai.
Chẳng lẽ là cô nghe nhầm? Hay là Hứa Diệc Châu đã trốn đi? Lòng hiếu kỳ làm cô muốn tìm hiểu cho đến cùng.
Nhiễm Tích mở cửa, thò đầu ra.
"Meo meo ~ "
Bên phải cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng mèo kêu, hù Nhiễm Tích một cái giật cả mình.
Cúi đầu xuống nhìn, một con mèo lông ngắn ngước đầu nhỏ lên nhìn cô. Hai con mắt tròn vo, thấy Nhiễm Tích nhìn về phía nó, con mèo nhỏ đi đến bên chân Nhiễm Tích, đi vòng quanh bên cô rồi cọ lên chân cô một cái, vừa cọ vừa kêu "Meo meo", đáng yêu cực kỳ!
Con mèo này... là Thế tử phi?
Không đúng, Thế tử phi kiêu ngạo như thế sao có thể làm nũng bên chân cô được? Có lẽ chỉ là nhìn giống Thế tử phi thôi? Hơn nữa con mèo này hình như béo hơn Thế tử phi thì phải! Cũng không biết là mèo nhà ai... mà đêm hôm lại đập cửa nhà người ta như vậy.
Nhiễm Tích nhìn hai bên xung quanh một chút, muốn nhìn thử xem có thể thấy được bóng dáng của chủ nhân con mèo không, đương nhiên, đã làm cô thấy vọng.
Còn chưa kịp làm gì thì con mèo đã vòng qua chân cô nghênh ngang đi vào trong.
Chao ôi, còn biết tự giác như vậy nữa à!
Nhiễm Tích tiện tay đóng cửa lại, cũng đi theo con mèo vào trong phòng.
Xem ra từ trước đến giờ con mèo này đã quen với việc này, đến một nơi xa lạ như vậy mà nó cũng không lo sợ gì, nhàn nhã như một đại gia vậy.
Đầu tiên là nhảy lên chiếc ghế sofa, đi đến cái bịch khoai tây Nhiễm Tích vừa mở ra ăn khi nãy, cúi đầu ngửi ngửi hai cái, xong lại kiêu ngạo quay đầu đi.
Ha ha, khoai tây chiên này còn không lọt được vào mắt của Miêu đại gia.
Tiếp theo, con mèo nhỏ nhảy xuống ghế sofa, trực tiếp đi tới cái tủ lạnh, nâng hai cái móng vuốt cào cào cửa tủ. Cố gắng nửa ngày, nó phát hiện ra mình không thể mở ra được, lại quay đầu đi đến chỗ Nhiễm Tích đang đứng, cọ cọ vào chân cô...
Nhiễm Tích dở khóc dở cười, quả nhiên là lúc có việc cần người giúp đỡ nó mới đi qua làm nũng như thế!
Nhớ tới trong tủ lạnh còn nửa hộp đồ hộp cá, Nhiễm Tích theo lời yêu cầu của con mèo nhỏ đi đến tủ lạnh mở ra, cầm lấy cái hộp, lại đi đến phòng bếp tìm cái chén nhỏ, đổ vào một ít, sau đó lại bỏ vào lò vi sóng hâm lại, cuối cùng chính mình nếm thử một miếng rồi mới đưa tới trước mặt mèo con.
Con mèo nhỏ ăn ngon cực kỳ, Nhiễm Tích liền ngồi xếp bằng ở bên cạnh, hỏi nó vài câu.
"Này, mày tên là gì?"
"Mày là Thế tử phi hả?"
"Mày là đực hay là cái đấy?"
"Chủ nhân của mày đâu?"
"Mày ăn nhìn ngon quá!"
"Ăn rất ngon đúng không, ừa, đương nhiên rồi, tao cũng vừa mới nếm thử một miếng." "Chết rồi, tao cũng muốn ăn, làm sao bây giờ?"
...
Toàn bộ cuộc nói chuyện mèo con đều không thèm để ý tới Nhiễm Tích, để cho Nhiễm Tích một lẩm bẩm lầu bầu một mình như thế.
Chuông ngoài cửa vang lên.
Xem ra đây là người đến rồi.
Nhiễm Tích từ trên mặt đất đứng lên chạy ra mở cửa.
Nhìn qua mắt mèo, thấy người đến là Hứa Diệc Châu.
Cô mở cửa ra.
"Thầy Hứa." Nhiễm Tích cười tủm tỉm, cũng không có ý định cho anh vào.
Hứa Diệc Châu cũng không nóng lòng, chỉ là thản nhiên nói: "Tôi đến tìm mèo."
"Dạ?" Thì ra thật sự là Thế tử phi, sao lại béo lên nhiều đến vậy nhỉ? Lúc xem hình anh đăng trên Weibo cũng không thấy nó béo như thế, lẽ nào những bức hình đó đã được qua chỉnh sửa?
"Làm sao thầy biết mèo của thầy ở chỗ em?" Lẽ nào là do Hứa Diệc Châu cố ý đưa đến đây?
Hứa Diệc Châu vốn đã nghĩ cách trả lời, anh bình thản nói: "Đột nhiên không thấy mèo đâu nữa, nên tôi đi xuống hỏi bảo vệ, mới phát hiện ra nó đi vào phòng của em." Sau đó còn vừa cười vừa hỏi một câu, "Cho nên, tôi có thể đi vào tìm mèo không?"
Cái con người này nhất định là cố ý!
Vẻ mặt Nhiễm Tích không tình nguyện nghiêng người cho Hứa Diệc Châu đi vào phòng.
Hứa Diệc Châu vừa đi vào phòng khách liền phát hiện mèo nhà mình đang nằm trên mặt thảm ăn ngon lành. Đưa tay có chút tán thành sờ sờ đầu nó, nhẹ giọng nói: "Làm tốt lắm, về sẽ thưởng cho mày thật nhiều cá khô."
Nhiễm Tích đóng cửa lại đi vào phòng, "Mèo của thầy đó, bây giờ thầy mang nó đi đi."
Hứa Diệc Châu nhướn mày, bước chân dài đi đến ghế sofa, làm ra bộ dạng khó khăn nói, "Thế tử phi đang ăn ngon như vậy, làm sao tôi dám cắt ngang nó chứ?"
Nhiễm Tích: "Thầy có thể mang về cho nó ăn tiếp."
Hứa Diệc Châu: "Vậy cũng không được, làm việc phải làm cho đến nơi đến chốn, nó đang ăn ở đâu thì nên ăn cho xong ở đó luôn rồi hẵn về."
Nhiễm Tích: "..." Sao cô cảm thấy hình như Hứa Diệc Châu càng ngày càng vô lại vậy?
Hứa Diệc Châu vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên mình trên ghế, ý bảo Nhiễm Tích lại đây, "Lại đây ngồi đi, bây giờ chúng ta nên thảo luận một chút tin nhắn hôm bữa em gửi cho tôi. Vì sao lại đột nhiên không muốn chơi bóng rổ với tôi nữa?"
Anh đã lo lắng lâu như vậy, chỉ sợ mình đã làm gì đó chọc cho cô gái nhỏ không vui.
Nhiễm Tích đứng tại chỗ không hề di chuyển, "Không vì cái gì cả, chỉ là em không có thời gian thôi."
"Không có thời gian?"
"Vâng, chị Dư Huyên nhận cho em một chương trình, hôm nay mới vừa đi thành phố S em phải đi đến thành phố S để ký hợp đồng." Giọng nói của Nhiễm Tích càng ngày càng nhỏ lại, bởi vì ánh mắt của Hứa Diệc Châu đột nhiên lại có chút nghiêm túc... Xem ra, Hứa Diệc Châu rất quan tâm đến lý do cô không chơi bóng rổ với anh nữa!
"Vậy sao?" Thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng đó là vấn đề của anh. Nhưng tâm tình lại hơi phức tạp, chuyện đơn giản như vậy sao cô không nói rõ ràng cho anh biết chứ? Cô gái nhỏ nay đã biết đùa giỡn với anh rồi sao?
"Vậy tại sao lại không nói rõ ràng?"
Nhiễm Tích phản bác: "Thầy cũng đâu có hỏi em, thầy nói là đợi thầy về rồi mới nói sau mà."
"Đây là lý do của em hả?" Hứa Diệc Châu nhướn mày.
"Vâng!"
Hứa Diệc Châu dở khóc dở cười, đứng dậy đưa tay vuốt tóc Nhiễm Tích, giọng nói cũng dần dịu dàng lại, "Lần sau nói cho rõ ràng, đừng làm cho tôi lo lắng."
Nhiễm Tích buồn bực, "Thầy lo lắng cái gì chứ?"
Hứa Diệc Châu nhìn chăm chú vào mắt Nhiễm Tích, trong đôi mắt anh ôn nhu đến mức dường như có thể nhéo ra nước.
Nhiễm Tích nghe thấy anh nói,
"Sợ em chán ghét tôi."