Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 43: Bánh donuts




Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhẹ nhẹ, quả là một buổi sáng tuyệt vời.

Dạo này tâm tình Chu Giang không được tốt cho lắm. Cậu cảm thấy dường như mình không còn là trợ lý của Hứa Diệc Châu nữa, mà là trở thành trợ lý của Nhiễm Tích...

Ví dụ như, Nhiễm Tích đăng lên vòng bạn bè trên Wechat về một tiệm bánh donuts, anh Hứa ngay lập tức kêu cậu đến tiệm bánh ngọt kia mua về một phần cho Nhiễm Tích, bữa sáng của anh Hứa cũng không cần cậu chuẩn bị, bảo là tự mình giải quyết được...

Kỳ thật, đi mua đồ ngọt cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao về chi phí cậu cũng được anh Hứa trả lại, nhưng mà, ai có thể nói cho cậu biết, cái gì gọi là thần không biết quỷ không hay đưa cho Nhiễm Tích hả?

Phim trường đông người như thế, đến ông trời cũng không biết làm sao để thần không biết quỷ không hay mà làm chuyện lén lút như thế!

Bảo với anh Hứa tự đi đưa trực tiếp cho em ấy đi, anh Hứa lại nói: Tôi mà muốn quang minh chính đại để mọi người đều biết như thế tôi còn nhờ cậu đi đưa à?

Cậu lại đề nghị vậy thì buổi tối đến phòng người ta đưa đi. Anh Hứa lại nói không được, đồ ngọt để lâu ăn không ngon... Còn nói, phòng của cô gái nhỏ là nơi mà cậu muốn tùy tiến đến là đến đi là đi sao?

Được được, vậy để cậu suy nghĩ thử xem làm sao mà đi vào phim trường một cách thần không biết quỷ không hay ha!

Buổi sáng không có phần diễn của Hứa Diệc Châu, vừa đúng lúc người đại diện lại đến nói về hợp đồng phát ngôn với anh, cho nên chỉ có một mình Chu Giang ra trận.

Chu Giang cầm theo cái túi phảng phất nồng nặc mùi đồ ngọt, từng bước từng bước đi đến phim trường.

Sau khi dừng lại, cậu bắt đầu quan sát tình hình phim trường một chút.

Nhiễm Tích cùng trợ lý đang ngồi ở tận trong cùng, muốn đi đến chỗ các cô phải đi ngang qua tổ ánh sáng và tổ âm thanh, đi ngang qua đạo diễn phó đạo diễn và điều phối viên, còn đi ngang qua cả nghệ sĩ cùng công ty Chu Nhĩ Nhã cùng trợ lý... Thật là tầng tầng lớp lớp khó khăn!

Một người to lớn như cậu đi ngang qua, còn mang theo cái gì đó, nhất định sẽ có người hỏi mất...

Aaa! Vì anh Hứa của chúng ta! Vì hạnh phúc của anh Hứa!

Chu Giang đổi cái túi sang tay hướng ít người nhìn thấy, bắt đầu tiến lên phía trước.

Quả nhiên, mới đi có mấy chục mét đã có người đến chào hỏi.

"Chu Giang đến à!" "Dạ vâng."

"Ô, Tiểu Chu à." "Vâng, chào anh Lý."

"Ủa? Sao Chu Giang đến đây chi vậy? Không phải sáng hôm nay anh Hứa không có cảnh quay à?" Đây là câu hỏi của chị gái điều phối viên.

"À, em chỉ đến xem một chút thôi." Chu Giang cười ha hả.

Chị gái điều phối viên cũng không hỏi gì nhiều.

Chu Giang mới vừa thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên thấy trên tay nhẹ bẫng đi, đồ ngọt bị người khác lấy đi rồi!

"Xem ai tới đây? Còn mang theo cái gì nữa vậy? Để tôi xem một chút!" Người vừa nói là trợ lý của Chu Nhĩ Nhã - Lý Thục Quân. Trong công ty, Lý Thục Quân không có việc gì làm đều thích đùa giỡn với Chu Giang, đối nghịch với cậu.

Chu Giang còn chưa kịp phản ứng, Lý Thục Quân đã cướp đi cái túi to trong tay cậu rồi mở nó ra.

"Ồ? Cái gì đây? Bánh donuts hả?" Lý Thục Quân nhìn cái túi giấy nghi hoặc, "Chu Giang anh mua cái này chi vậy? Đưa cho ai hả?"

"Cái gì mà đưa cho ai? Cái này không phải tôi mua! Cô mau trả lại cho tôi!"

Giọng nói to lớn của Lý Thục Quân kêu lên như thế, mọi người trong phim trường đều nhìn qua, Chu Giang thấy Nhiễm Tích bên kia cũng nhìn lại.

"Không phải là anh mua? Vậy đó là ai? Chẳng lẽ là anh Hứa?" Lý Thục Quân suy đoán, đột nhiên lại ngạc nhiên mừng rỡ thốt lên, nói với Chu Nhĩ Nhã: "Này em xem, có phải hôm qua em đăng lên vòng bạn bè trên Wechat về bánh donuts đúng không?"

Chu Nhĩ Nhã rủ hai con mắt xuống, gật đầu, "Hình như vậy."

"Chị biết ngay mà, chắc chắn là anh Hứa nhìn thấy em đăng trên Wechat, sau đó đặc biệt bảo Chu Giang mua cho em, tôi nói có đúng không hả?" Nói xong còn đụng vai Chu Giang một cái.

"Chao ôi, không phải đâu, cô mau trả lại cho tôi!" Chu Giang muốn lấy lại.

Lý Thục Quân đem túi giấy giấu ra phía sau, hất cằm lên, "Không phải cái gì chứ? Không cho Nhĩ Nhã thì còn cho ai nữa? Nhĩ Nhã của chúng ta là đàn em ruột thịt của anh Hứa, quan hệ thân thiết như thế, đàn anh mua đồ ngọt tặng đàn em thì làm sao? Không phải cho Nhĩ Nhã thì còn cho ai nữa? Chẳng lẽ là cho Tích Bảo?"

Ánh mắt Lý Thục Quân thay đổi thành tìm tòi nghiên cứu.

Mọi người trong phim trường đều dừng công việc trong tay lại, chờ câu trả lời từ Chu Giang.

Anh Hứa đã nói, phải thần không biết quỷ không hay đưa cho em ấy, không được gây phiền nhiễu đến cho Tích Bảo...

Xem ra nhiệm vụ này không thành công rồi...

Lại nói quan hệ của hai người vẫn chưa được xác định, mọi người cũng không biết gì hết, nên cậu không thể chưa có gì đã phá hư nó được...

Nên chỉ còn cách là...

"Là như thế này, mọi người chia ra ăn đi! Anh Hứa mua khao mọi người đó!" Chu Giang khoát khoát tay.

"Có mấy cái thì làm sao mà chia?" Lý Thục Quân hỏi.

Chu Giang liếc cô ta một cái, chỉ để lại một câu "Cô muốn chia sao tùy cô!" rồi rời đi.
Chu Nhĩ Nhã đụng Lý Thục Quân một cái, "Trước tiên đưa cho Tích Bảo một cái đi. Sau đó chị lại đi mua thêm rồi hẵn chia cho mỗi người một cái." Phần bánh thì không nhiều, nhưng người đưa thì không thể thiếu.

Ra khỏi phim trường, Chu Giang lập tức gửi tin nhắn cho Hứa Diệc Châu "Nhiệm vụ thất bại..."

Hứa Diệc Châu nói xin lỗi với người phụ trách nhãn hiệu, sau đó đứng dậy ra ngoài gọi điện cho Chu Giang.

Sau khi biết được mọi chuyện, anh nói "Tôi biết rồi, bây giờ cậu về lại đây đi."

******

Buổi tối Nhiễm Tích ngồi trong phòng khách xem kịch bản.

Một bên đung đưa chân, một bên ăn quà vặt. Hừ hừ, ngày mai đến phần diễn của cô và anh Đường Phong... Lúc tối hai người đã đối diễn cùng nhau rồi, cũng không tệ lắm, bây giờ chỉ cần học thuộc kịch bản nữa là được...

Duỗi lưng một cái, vô tình nhìn thấy trên bàn trà đặt một cái bánh donuts, không biết vì sao mình lại không ăn mà còn mang về phòng nữa... Thật ra cô đang rất thèm mà...

Nhiễm Tích bỏ tờ kịch bản xuống, ngồi xổm xuống trước bàn trà, đưa mặt đến gần cái bánh donuts...

Chu Giang đưa tới đúng không!

Hứa Diệc Châu mua đúng không!

Đưa cho đàn em ruột thịt đúng không!

Thấy đàn em đăng trên Wechat đúng không!

Bộ không thấy cô cũng đăng một bài như thế lên Wechat sao?!

"Reng reng ――" chuông cửa đột nhiên vang lên.

Nhiễm Tích mang dép vào chạy đến trước cửa, nhìn qua mắt mèo liền thấy Hứa Diệc Châu, anh mặc một bộ đồ thoải mái, trong tay hình như còn cầm theo cái gì đó.

Cô bĩu môi, mở cửa ra.

"Thầy Hứa."

"Này, cái này cho em."

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một cái túi giấy khá quen, hình như là giống với cái túi giấy hồi sáng của Chu Giang.

Cái gì thế nhỉ?

Nhiễm Tích không nhận cái túi giấy, mà lại nhìn Hứa Diệc Châu, trong con ngươi màu nâu mang theo chút nghi hoặc.

Hứa Diệc Châu cong cong môi, cầm lấy bàn tay của cô gái nhỏ, đem cái túi giấy bỏ vào tay cô, "Cái này là bánh donuts, không phải em đăng trên Wechat là thèm ăn sao?"

Trong lòng hơi ngọt, nhưng Nhiễm Tích vẫn chẹp miệng, nghiêng đầu chỉ chỉ bàn trà trong phòng, "À, em có rồi, buổi sáng thầy mua cho Chu Nhĩ Nhã, cô ấy cho em một cái."
Hứa Diệc Châu bật cười, sao anh lại cảm thấy trong không khí có chút chua chua nhỉ?

Đưa tay quẹt mũi cô gái nhỏ một cái, Hứa Diệc Châu giải thích: "Phần bánh hồi sáng kia vốn cũng là đưa cho em, nhưng Chu Giang lại đưa không thành công. Nhưng mà cũng không sao, buổi sáng là do Chu Giang mua, còn cái này là do tôi tự đi mua, đều là cho em cả."

Nhiễm Tích hơi mất tự nhiên sờ sờ sóng mũi, cúi đầu nhìn cái túi giấy trong tay.

Ồ, cái này là anh tự đi mua!

Thấy cô gái nhỏ ngại ngùng như thế, Hứa Diệc Châu cũng không trêu cô nữa, đưa tay vuốt vuốt đầu Nhiễm Tích, "Đi vào đi, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi cũng đi về đây, nếu bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm."

"Dạ, tạm biệt thầy Hứa."

Cô cầm túi bánh donuts trở về chiếc ghế sô pha, sau đó mở túi ra, lấy mấy cái bánh đặt lên bàn trà.

Hừ hừ, quả thật tự mình mua ăn không ngon bằng được người khác mua cho!

******

Hôm nay đến cảnh quay của Nhiễm Tích và Đường Phong.

Trước khi quay, Hứa Diệc Châu kéo Đường Phong sang một bên, nói: "Tí nữa cậu diễn cho tốt, tốt nhất là một lần liền qua đi."

Đường Phong nhướn mày, "Sao tự nhiên cậu quan tâm đến diễn xuất của tôi vậy? Đừng vội, buổi chiều mới đến cảnh quay của tụi mình." Nói xong còn đặt một tay lên bả vai của Hứa Diệc Châu.

Hứa Diệc Châu vuốt ve tay của Đường Phong, nói: "Còn nữa, lát nữa quay phim tay của cậu ra dáng quý ông một xíu, đừng đặt nó lung tung."

Đường Phong: "..."

Ở bên kia, Nhiễm Tích vẫy tay với Đường Phong, "Anh Đường Phong, đạo diễn bảo anh lại đây đối diễn với em!"

Đường Phong trả lời: "Được, qua ngay đây." Rồi quay đầu lại đè thấp giọng nói hỏi Hứa Diệc Châu, "Cậu không phải là vừa ý cô gái nhỏ rồi chứ, còn bảo tay của tôi ra dáng quý ông, nghe buồn cười quá đi mất." Nói xong còn tự mình cười ha hả.

Hứa Diệc Châu nhàn nhạt liếc Đường Phong một cái, không nói gì.

Đường Phong: "OH MY GOD, thật hả? Trâu già gặm cỏ non đó!"

Hứa Diệc Châu nhướng mày, "So với cậu, tôi còn được coi là tiểu thịt tươi đó, cảm ơn."

Đường Phong: "..."

Nổi hết da gà.

Đây là cảnh quay sau khi biểu ca của Giang Tinh Nguyệt là Chử Hoài phát hiện Giang Tinh Nguyệt giả trang thành nam liền trêu ghẹo, còn nói giỡn sẽ đi nói cho phụ thân của Giang Tinh Nguyệt biết, sau đó Giang Tinh Nguyệt kéo cánh tay biểu ca làm nũng cầu xin tha thứ...

Cho nên cảnh quay này khó tránh khỏi một chút tiếp xúc thân mật.

Lúc hai người diễn, mỗi khi Nhiễm Tích ôm lấy cánh tay của Đường Phong, Đường Phong còn cảm nhận được một ánh mắt phóng đến, ánh mắt kia sắc bén lạnh như băng, Đường Phong còn cảm thấy lưng mình liên tục toát ra mồ hôi lạnh.

Thật sự là, muốn người ta diễn một lần cho xong mà như vậy ai diễn cho nổi!

Sau khi quay xong một lần, đạo diễn nói phải quay thêm một góc nữa.

Đường Phong nhìn về phía Hứa Diệc Châu nhún nhún vai, cái này không phải do anh NG, mà là đạo diễn phải quay thêm, không phải lỗi tại anh.

Nhân viên đi theo đạo diễn điều chỉnh lại góc quay, Nhiễm Tích liền nhìn xung quanh một vòng.

Ách, cô gái bên cạnh Hứa Diệc Châu là ai vậy?

À, hình như là đàn chị của Hứa Diệc Châu tên là Triệu Mỹ Đình thì phải!

Triệu Mỹ Đình liên tục quay quanh Hứa Diệc Châu, chốc chốc lại đưa anh ly nước, chốc chốc lại bóc trái cây cho anh, chốc chốc lại hỏi anh có mệt không, rồi đứng dậy đi ra sau lưng Hứa Diệc Châu đấm bóp vai cho anh...

Hừ hừ, có tài năng như vậy sao không đi làm trợ lý luôn đi?

Cũng may là Hứa Diệc Châu luôn từ chối cô ta.

"Haha, nhìn cái gì vậy?" Đường Phong đụng Nhiễm Tích một cái.

Nhiễm Tích hoàn hồn, lắc lắc đầu, "Em đâu có nhìn gì đâu."

Đường Phong đã nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm Hứa Diệc Châu từ lâu, anh cười: "Thầy Hứa của em rất có duyên với người khác giới nha!"

Nhiễm Tích bĩu môi, "Em cũng thấy vậy."

"Tích Bảo, chúng ta thương lượng chuyện này đi, chờ đến ngày Hứa Diệc Châu hẹn em ra ngoài chơi bóng rổ, em liền nói cho anh biết, chỉ cần gửi tin nhắn cho anh là được, ok không?"