Cơm nước xong, Hứa Diệc Châu đưa Nhiễm Tích về lại trường học.
Nhiễm Tích lo lắng bị bạn học nhìn thấy, liền kêu Hứa Diệc Châu dừng xe trên con đường nhỏ gần ký túc xá ở cổng Bắc.
Đã hơn tám giờ tối, bầu trời đêm đã là một mảnh đen nhánh, trăng sáng rực rỡ. Trên đường chỉ còn vài cặp tình nhân đang nói chuyện yêu đương.
Nhiễm Tích cởi dây an toàn ra, mang mũ lưỡi trai đeo vào, mở cửa xe.
"Thầy Hứa tạm biệt, đi đường cẩn thận ạ."
Vừa mới chuẩn bị đóng cửa xe, Hứa Diệc Châu liền đưa đầu ra khỏi xe, lộ ra chiếc cổ thon dài, còn lộ ra dưới cổ áo một ít xương quai xanh, "Tạm biệt, mấy ngày nữa gặp lại."
Trên đường về ký túc xá, tâm trạng Nhiễm Tích còn đang lơ mơ hồ đồ.
Mấy ngày nữa gặp lại? Gặp cái gì cơ? Hoạt động quảng bá phim còn đợi một thời gian nữa mà, không thể mau chóng gặp lại anh ấy như thế! Hay là, thần tượng cô mấy ngày nữa còn muốn đến gặp Thôi gia gia sao?
Trở lại ký úc xá, tất cả mọi người đều đang bận làm việc riêng của mình.
Trông thấy Nhiễm Tích trở về, Phùng Mộng Kiểu kéo cái ghế ngồi bên cạnh Nhiễm Tích, "Chao ôi, cậu đi đâu vậy?"
"À, cùng bạn ra ngoài ăn cơm." Nhiễm Tích thản nhiên nói.
Phùng Mộng Kiểu truy hỏi: "Là cùng An Hựu Dư sao? Tớ cảm thấy gần đây anh An lúc nào cũng cố ý để hai người vào cùng một nhóm."
Nhiễm Tích khoát tay, "Không phải là, ách, các cậu không biết đâu."
Tô Y Y cũng bu lại, "Các cậu có cảm thấy, An Hựu Dư là dự thính sinh soái nhất không?"
Tưởng Hàm cũng đi tới, "Đâu chỉ là trong nhóm dự thính sinh, sinh viên còn không có mấy người soái bằng anh ấy."
Tô Y Y: "Vậy các cậu nói xem, tại sao lúc trước anh ta không thi đậu Trung Ảnh? Hoặc là Bắc Diễn?"
Phùng Mộng Kiểu liền bày bộ mặt "Cái này mà các cậu cũng không hiểu à", "Có lẽ người ta căn bản không muốn thi đâu? Nếu như ngay từ đầu đã có tài nguyên tốt như thế, ai nguyện ý ở trong trường học bốn năm chứ!"
Tô Y Y cùng Tưởng Hàm gật gật đầu, hiểu ra.
Rửa mặt xong nằm dài trên giường, Nhiễm Tích lại cùng Trữ Phàm tán gẫu, hai người nói về ngày hôm nay cô cùng Hứa Diệc Châu ăn cơm mà chỉ có hai người.
Trữ Phàm: Tốc độ nhanh đấy.
Nhiễm Tích: Có cái gì đâu, đại tỷ.
...
Sau đó lại tùy tiện tán gẫu chuyện khác, sau đó Nhiễm Tích tắt điện thoại, sáng mai cô còn muốn dậy sớm, nên liền đi ngủ ngay.
Kỳ thi đã kết thúc, có người vui vẻ có người ưu sầu, có người ở lại có người rời đi. Nhưng cuộc sống sinh viên vẫn còn tiếp tục.
Một ngày nọ, dự thính sinh cùng sinh viên năm nhất khoa biểu diễn tụ tập lại với nhau, các giáo sư cũng đến.
Trong đó có một vị giáo sư rất nổi tiếng, năm nay đã bốn mươi tuổi, còn đã có con rồi.
Giảng đường được đặt trên tầng hai của dãy B, các sinh viên đã đến giảng đường từ sớm để chờ lên lớp.
Mãi cho đến lúc chuông vào học vang lên, giáo sư mới xuất hiện.
Giáo sư đứng ở giữa bục giảng, đầu tiên là trầm mặc mấy giây, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
Ở dưới các sinh viên đều không hiểu chuyện gì, không biết giáo sư là đang muốn làm cái gì.
Nhẹ ho hai tiếng, cất giọng nói:
"Lần này, tôi đã mời đến một vị giáo sư mới."
"Giáo sư, là ai vậy?" Dưới bục có người hỏi.
Giáo sư liền nói: "Giáo sư mới này, là hậu bối của tôi, đương nhiên cũng chính là tiền bối của mọi người. Rất soái, diễn tốt, cũng là người mà mọi người đều thích."
Nghe giáo sư nói như thế, dưới bục giảng các sinh viên đều hết sức mong đợi.
Tiền bối này vừa đẹp trai, diễn lại tốt, còn là người bọn họ đều thích?
Mọi người liền xì xầm bàn tán.
Tưởng Hàm đụng cánh tay Nhiễm Tích một cái, "Chao ôi, cậu nói xem sẽ là ai chứ? Có phải là Ngô Nhất Hằng không? Tớ nghe nói sáng hôm nay Ngô Nhất Hằng đã đáp máy bay tới thành phố B rồi."
Nhiễm Tích nhíu mày suy nghĩ một chút, châm chước mở miệng: "Không thể nào đâu, Ngô Nhất Hằng mới là sinh viên năm hai thôi, còn chưa tốt nghiệp nữa, làm sao mà thành giáo sư được."
Tô Y Y cũng thò đầu tới, "Sẽ là Dư Dương sao? Anh ấy mới vừa tốt nghiệp, hiện tại cũng có chút danh tiếng."
Phùng Mộng Kiểu chậc hai tiếng, "Theo tớ thấy, hợp nhất là Hứa Diệc Châu. Vừa rất soái, lại diễn tốt, tất cả mọi người đều thích, hơn nữa, tớ cảm thấy chỉ có anh ấy là có thể được giáo sư gọi một tiếng hậu bối thôi."
Nghĩ như thế, hình như cũng là có lý.
Giáo sư đứng trên bục vỗ tay hai cái, ý bảo mọi người im lặng.
"Đợi tí nữa cậu ấy đến, đừng để tôi mất mặt."
Đột nhiên, đèn trong giảng đường đồng loạt tắt.
Toàn giảng đường chỉ còn ánh sáng ở cửa sau, sau đó cửa bị đẩy ra.
Nhiễm Tích đầu tiên là cười một tiếng, tiết mục chào đón này thật thú vị, đến tổ ánh sáng cũng được mời đến.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy đứng ở dưới ánh sáng đó là một người đàn ông, cô cũng chỉ còn có thể giật mình.
Toàn giảng đường nổ lên hàng loạt tiếng vỗ tay cùng tiếng thét chói tai, còn có sinh viên dũng cảm tỏ tình, "Hứa Diệc Châu, em yêu anh!"
Có lẽ là đến trường học, Hứa Diệc Châu cũng được xem như là trở lại thời thanh xuân.
Anh mặc một chiếc áo thun màu trắng khoác thêm chiếc áo khoác màu xanh, phối hợp với quần jean, giày thể thao, trán cũng cắt thêm tóc mái. Xem ra là rất rành thế sự sinh viên.
Ánh đèn đi theo Hứa Diệc Châu đến khi lên tới bục giảng. Hứa Diệc Châu ôm giáo sư một cái, sau đó cùng chào hỏi sinh viên.
"Xin chào mọi người, hôm nay, tôi là giáo sư của mọi người." Lướt ánh mắt qua ba mười sinh viên ở dưới một lần, bỗng chốc nhìn thấy cô bé ngồi giữa hàng hai đang thả mái tóc ra đằng sau, trong ánh mắt còn mang chút ít giật mình. Ánh mắt giao nhau, Hứa Diệc Châu lại nói thêm, "Các bạn có thể gọi tôi là thầy Hứa."Câu này, rõ ràng nói với cô!
Nhiễm Tích rủ đầu xuống, thì ra thần tượng nói mấy ngày nữa gặp chính là lần này!
Dưới bục giảng có bạn học nữ lớn tiếng đưa ra câu hỏi: "Có thể gọi là anh Diệc Châu không ạ?"
Có người phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, gọi thầy có cảm giác rất già."
Hứa Diệc Châu nhướn mày, nhưng chính là vì có người gọi anh là thầy, "Tùy mọi người."
Câu nói đó vẫn là nói Nhiễm Tích sao, Nhiễm Tích liền cúi đầu sâu hơn, không nhìn nữa. Nhưng mà, gọi anh ấy là thầy là bảo anh già sao? Phải là tôn kính mới đúng chứ!
Bên cạnh Phùng Mộng Kiểu liên tục líu ríu.
"Xem đi, tớ nói là Hứa Diệc Châu mà!"
"Trời ạ, lần đầu tiên nhìn thấy nha chao ôi, thật là đẹp trai, đợi tí nữa nhất định phải đi chụp hình cũng ký tên!"
...
Sau đó bắt đầu tiết học.
Thi nhân T·S· đã từng nói: "Thơ sở dĩ có tình, có lẽ là bởi vì thơ có tính bao hàm, nếu so với ngôn ngữ bình thường có khả năng truyền đạt nhiều hơn, mà lại không thiếu."
Câu này ngụ ý một cách khéo léo mối quan hệ giữa ngôn ngữ nghệ thuật và ngôn ngữ thông thường, nghệ thuật sáng tác chính là theo đuổi thứ khó nói nên lời này.
Bảo mọi người lên bục đứng, nam xếp hai hàng nữ cũng xếp hai hàng.
Hứa Diệc Châu đầu tiên bảo mọi người khởi động, luyện tập hít thở, luyện tập bật hơi...
Nhiễm Tích nghe theo rất nghiêm túc, thầy Hứa đích thân giảng bài, không thể liều nên vẫn nên gọi một tiếng thầy Hứa.
Hứa Diệc Châu lên lớp rất nghiêm túc, cũng không có chào hỏi cô, lại còn dùng vẻ mặt không biến sắc đi ngang qua cô, sau đó lại đi đến cái sinh viên khác, thỉnh thoảng uốn nắn một sinh viên làm sai.
Nhiễm Tích có một ít thất vọng, rõ ràng hai người bọn họ biết nhau, tại sao không cùng cô nói chuyện?
Hay là cô biểu hiện quá tốt? Tìm không ra điểm sai, hay làm sai để thầy Hứa đến sửa lại giúp?
Nhưng lúc Hứa Diệc Châu đi ngang qua cô, cô vẫn không tự chủ được muốn biểu hiện tốt hơn... Mấy cái này đâu có khó làm...
Cuối cùng, khởi động sắp kết thúc, Hứa Diệc Châu lại một lần nữa đi ngang qua bên người cô, nhẹ nhàng nói một câu, "Biểu hiện rất tốt."
Giọng nói rất nhẹ, giống như là lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc nội tâm Nhiễm Tích.
Mẹ ơi, giọng thần tượng ngọt ngào quá! Thật muốn nghe thần tượng khen ngợi một lần nữa nha!
Sau đó là nam nữ hai người thành một nhóm cùng nhau luyện tập, Hứa Diệc Châu không phân nhóm cho mọi người, mà cho mọi người tự chọn!
Sau đó, anh nhìn thấy Nhiễm Tích chạy đến chỗ An Hựu Dư vừa gọi cô...
Thật tức, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Hứa: Mọi người nói xem có tức hay không chứ!
Ha ha ha ha ha