"Thầy Hứa, chị An Nam." Nhiễm Tích chạy từ từ lại, thở ra nhẹ nhẹ.
Hứa Diệc Châu đưa cho cô một chai nước, "Uống nước trước đã, nghỉ mệt tí rồi đi."
"Dạ? À, cảm ơn thầy Hứa." Nhiễm Tích nhận chai nước, vặn nắp chai, uống vài ngụm nước.
Nhìn Nhiễm Tích đỡ mệt rồi, Hứa Diệc Châu cầm lấy chìa khóa xe, "Đi thôi." Sau đó dẫn đầu đi ở phía trước.
Nhiễm Tích cùng Hứa An Nam đi ở phía sau, Hứa An Nam kéo cánh tay Nhiễm Tích, "Tích Bảo, chị không có số điện thoại của em, chúng ta trao đổi số điện thoại đi! Trước đây chị có bảo anh chị cho, nhưng mà anh ấy lại không cho!"
Hứa Diệc Châu quay đầu lại nhướn mày, "Là do anh sợ em quấy rầy em ấy."
Hứa An Nam trừng mắt lại, "Em là người không có chừng mực vậy sao?"
Hứa Diệc Châu ung dung trả lời: "Còn không phải sao?"
Nhiễm Tích xem hai anh em đấu võ mồm, cảm thấy đặc biệt thú vị, cười cười, "Không có việc gì ạ, em lại không có bận gì nhiều lắm, chị An Nam, em đưa số cho chị lưu vào."
"À, được rồi, ai da, đúng rồi, về sau em gọi chị là An Nam đi, cho thân mật một xíu."
Dọc đường đi Hứa An Nam nói chuyện không ngừng, bản thân Nhiễm Tích cũng là một người nói nhiều, nhưng cô lại không dám làm càn trước mặt thần tượng, nhưng may là Hứa An Nam còn nói nhiều hơn cả cô, nhìn như thế, chắc là sẽ thấy cô là dạng con gái yên tĩnh rồi.
Nhà hàng này là do Hứa An Nam đặc biệt chọn lựa, trên mạng đánh giá cũng không tệ lắm. Đặc biệt là về vấn đề riêng tư cũng tốt, Hứa An Nam nói rằng, cô ấy đã lật tung tất cả các app, tìm đọc tất cả các bài viết đánh giá mới tìm ra được nhà hàng này.
Nhân viên phục vụ dẫn bọn họ vào một cái bàn, sau đó bắt đầu gọi thức ăn.
Hứa An Nam hiểu rất rõ khẩu vị của anh trai, gọi không ít các món ăn cay, nhưng mà, thần tượng cô không phải là bao tử không tốt sao?
Nhiễm Tích lôi kéo ống tay áo Hứa An Nam, nhịn không được hỏi một câu, "Thầy Hứa không phải là bao tử không tốt không thể ăn cay sao?"
Giọng nói không phải là lớn lắm, nhưng trong quán rất yên tĩnh, cho nên tự nhiên Hứa Diệc Châu cũng nghe thấy.
Hứa An Nam tìm tòi nghiên cứu nhìn hai mắt Nhiễm Tích, trêu ghẹo nói: "Ồ, rất hiểu rõ nha, làm sao em biết vậy?"
"Ách, " Nhiễm Tích nhất thời cứng họng, ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Diệc Châu cũng đang hứng thú nhìn cô, "Lần trước đoàn phim cùng nhau ăn cơm em có nghe anh Chu Giang nói."
"À, không có việc gì đâu, ai nói là gọi cho anh ấy ăn, đây là gọi chúng ta, anh ấy xem tụi mình ăn là được rồi."
...
Quả nhiên là em gái thân thiết...
Trên bàn cơm vui vẻ hòa thuận, Hứa Diệc Châu nói không nhiều, nhưng có Hứa An Nam thì đã đủ rồi. Sức nói của cô ấy có thể đến ba người, cô nói đến đề tài mà Nhiễm Tích cảm thấy hứng thú, Nhiễm Tích liền hơi khó khăn mà ngăn mình lại. Một mặt đem chân gõ lên ghế dựa, một mặt cùng Hứa An Nam tán gẫu mọi thứ, thôi về phương diện khác cô trước mặt thần tượng phải chú ý hình tượng mới được!!!
Hừ hừ, lần sau nhất định phải đơn độc hẹn Hứa An Nam ra ngoài chơi, thuận tiện còn có thể giới thiệu chị ấy cùng Trữ Phàm quen biết mới được.
"Chao ôi, đúng rồi, chị cùng em thêm nhau trên Wechat đi," Hứa An Nam loay hoay lấy điện thoại ra, đột nhiên nói. "Vừa vặn chị cũng có số điện thoại của em rồi."
Nhiễm Tích: "Tốt tốt, chị mau thêm em đi, đợi tí nữa trở về tụi mình tiếp tục tán gẫu. Chị vừa mời nói đến người mẫu nam kia, lần trước lúc em đi Tuần lễ thời trang Paris ở phía sau khán đài có chụp rất nhiều ảnh của anh ấy, vừa vặn chưa có xóa, đợi lát về em sẽ gửi cho chị."
Hứa An Nam: "Uầy, thật sao! Tốt quá đi!"
Hứa Diệc Châu: "..."
"Đúng rồi, em có thêm Wechat của anh chị không?"
"Không có." Nhiễm Tích lắc lắc đầu, kỳ thật hôm đó mới vừa có số điện thoại di động cô liền nghĩ muốn thêm vào, nhưng mà cô hơi ngại, lỡ thần tượng lại không đồng ý, không phải sẽ rất lúng túng sao.
"Tại sao lại không thêm vậy? Thêm vào thêm vào!" Hứa An Nam chỉ màn hình điện thoại của Nhiễm Tích, nhìn thấy cô đã thêm Wechat của Hứa Diệc Châu rồi, sau đó lại quay đầu nhìn về phía anh trai nhà mình nói chuyện, "Anh, mau đồng ý đi."
Hứa Diệc Châu gật gật đầu, cúi đầu ở trên điện thoại nhấn nhấn vài cái, Nhiễm Tích bên cạnh liền hiện lên thông báo đã thêm bạn bè thành công, vậy là, cô đã có Wechat của thần tượng rồi... Ha ha ha ha ha!!!
Cơm nước xong, Hứa Diệc Châu lái xe, ba người cùng nhau trở về khách sạn.
Xe trực tiếp đỗ vào tầng hầm, ba người cùng nhau lên thang máy.
Hứa An Nam còn lải nhải, "Chao ôi, Tích Bảo, ngày mai chị vẫn muốn đến xem mọi người quay phim."
"Dạ được, đến đi đến đi ạ, ách... Mà chị mang một ít thức ăn đến được không? Ví dụ như là cánh gà ngâm tiêu á."
"Yên tâm, giao cho chị! Em muốn ăn snack que cay Ngụy Long* không?"
(*Xem hình ở cuối chương) Nhiễm Tích cảnh giác liếc Hứa Diệc Châu một cái, kéo Hứa An Nam qua nói nhỏ: "Cái đó em muốn ăn bí mật, lần sau chị đến phòng em ăn đi."
Hứa Diệc Châu ở một bên bật cười, hai đứa nhóc hay ăn hàng này.
Thang máy ngừng lại, ba người cùng đi ra ngoài.
Chạm mặt Ngô Nhất Hằng vừa cúi đầu bấm điện thoại vừa đi tới.
Ngô Nhất Hằng mới vừa đem điện thoại đưa lên tai, lại nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên cậu, "Ngô Nhất Hằng!"
Vừa dứt lời, chuông điện thoại của Nhiễm Tích liền vang lên.
Ngô Nhất Hằng cúp điện thoại, đi đến, "Em trở về thật đúng lúc, anh đang tính đi tìm em đây. Anh Hứa."
Hứa Diệc Châu gật đầu.
Nhiễm Tích: "Anh tìm em làm gì vậy? Không phải đã nói với mọi người là em đi ăn cơm sao?"
Ngô Nhất Hằng: "Chị Dư Huyên, chị Tiểu Mễ đang chờ tụi mình ở chỗ kia, tìm tụi mình có việc."
Nhiễm Tích: "Chị Dư Huyên cũng tới à! Vậy đi nhanh đi." Một bên kéo cánh tay Ngô Nhất Hằng đi về phía phòng kia, một bên quơ tay phất phất, "Em đi trước nha, tạm biệt thầy Hứa, bái bai An Nam, nhớ lên Wechat tán gẫu với em nha!"
Sau khi nhìn Nhiễm Tích cùng Ngô Nhất Hằng tiến vào căn phòng, Hứa An Nam cùng Hứa Diệc Châu cũng trở lại phòng của mình.
"Chao ôi, anh, anh không thích Nhiễm Tích hả?" Hứa An Nam đổi giày xong, liền đi đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống.
Hứa Diệc Châu đi vào phòng bếp rót hai ly nước, sau đó đi đến bên cạnh ghế sofa, đưa cho Hứa An Nam một ly, ngồi xuống bên cạnh cô, mới mở miệng mới: "Em ấy quá nhỏ."
Hứa An Nam giống như là nghe được truyện cười, "Anh còn hiềm khích người ta nhỏ? Người ta còn không có chê anh già đâu!"
Hứa Diệc Châu liếc Hứa An Nam một cái, ung dung nói: "Anh già sao?"
"So với Tích Bảo nhà ta thì... Già!" Dừng một chút còn nói, "Nói thật, em ấy cùng Ngô Nhất Hằng là thích hợp nhất, nhưng mà em muốn đem em ấy về nhà mình, lâu rồi không có ai hợp với em như thế!"
"Thích em ấy à?"
"Đúng vậy, hừ, tương đối thích." Hứa An Nam giơ một chân, đổi tư thế, "Nước phù sa không để chảy ra ruộng ngoài, nếu như anh không thích, vậy em giới thiệu cho đại ca, đại ca chắc chắn sẽ không hiềm khích em ấy nhỏ."
"Hồ nháo," Hứa Diệc Châu nhíu mày, "Đại ca thì, quá nguy hiểm, không thích hợp."
"Đúng vậy, cho nên mới nói anh là thích hợp nhất rồi!"
Hứa Diệc Châu dựa lưng trên ghế sofa, cổ áo buông ra vài cái nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, hai chân thon dài vắt lên nhau, ngồi uống ly nước ấm đang cầm trong tay, ưu nhã giống như là đang nhấm nháp rượu đỏ vậy.
Anh cùng Nhiễm Tích? Nhiễm Tích hiềm khích anh già? Anh, anh vẫn được xem là tiểu thịt tươi mà!
...
Cuối tháng tám, đoàn phim đóng máy, mọi người cùng nhau ăn cơm mừng. Sau đó sắp xếp hành lý lại, mọi người chia tay bắt đầu lịch trình riêng của mình.
Nhiễm Tích cũng trở về thành phố B, bắt đầu thu dọn hành lý, vì tháng chín khai giảng nên cô bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.
Ngày tân sinh viên của Trung Ảnh trình diện là ngày 4 tháng 9 và ngày 5 tháng 9 tổng cộng hai ngày, nhà Nhiễm Tích nằm trong thành phố, cho nên cô đi vào ngày 5.
Sáng sớm, ba Nhiễm Hạo Điền giúp đỡ Nhiễm Tích đem hành lý cất vào phía sau hòm xe, lại dặn dò Nhiễm Tích hai câu: "Con phải ăn cơm thật đầy đủ, đừng có nghe người đại diện mà giảm cân, con còn phải cao thêm chút nữa! Còn nữa con phải tuân thủ theo quy định của trường! Đúng rồi, còn phải cùng bạn học cư xử khéo léo nữa!"
Nhiễm Tích tiến lên ôm lấy ba, "Con biết rồi, con gái của ba mấy chuyện này đâu phải là không làm được đâu."
"Ừ, còn có, " Nhiễm Hạo Điền chỉ chỉ một vật, dặn dò: "Cái này đừng quên giúp ba giao cho giáo sư Thôi, giúp ba gửi lời hỏi thăm, nói ba qua một thời gian ngắn sẽ đi thăm ông ấy."
"Biết rồi biết rồi, còn có chuyện gì nữa không ba?"
"Ách, đợi ba nghĩ lại đã." Nhiễm Hạo Điền vò đầu làm trạng thái suy tư.
Mẹ Dương San ngồi ở phía trước xe đi ra, đưa tay làm bộ muốn đánh Nhiễm Hạo Điền, "Nói xong chưa? Để cho fan của anh nhìn thấy anh như vậy chắc chắn sẽ vỡ mộng mất."
"Ha ha, không phải là do anh lo lắng sao, bà xã." Nhiễm Hạo Điền tiến đến ôm lấy Dương San.
Nhiễm Tích chống gò má, hừ hừ, ở trước mặt cô mà lại ân ái.
"Đi thôi, chúng ta xuất phát, nếu anh còn nói nữa thì đi theo đi."
Nhiễm Hạo Điền mới vừa định gật đầu đồng ý, Nhiễm Tích vội vàng khoát tay ngăn cản, "Con không muốn không muốn, nếu như bị phóng viên vồ tới, chuyện này tuyệt đối sẽ trở thành tin tức lớn, chúng ta vẫn là nên giữ bí mật đi!"
Cuối cùng, vẫn là chỉ có Dương San lái xe đưa Nhiễm Tích đến trường, để lại Nhiễm Hạo Điền đáng thương đứng ở trước cửa nhà.
Lúc đến Trung Ảnh đã hơn mười giờ sáng, so với lúc đến đây thi, người ít đi rất nhiều, nhưng phóng viên lại nhiều hơn một chút, nguyên một đám phóng viên tựa như sói đói vồ mồi đánh về phía những người họ cảm thấy có tiềm lực mà tiến hành phỏng vấn.
Lúc Nhiễm Tích cùng Dương San xuống xe, đã dẫn đến ít chấn động không nhỏ. Phóng viên như tổ ong hướng về phía họ bao xung quanh.
"Tích Bảo, nhìn bên này nhìn bên này!"
"Tích Bảo, cười một cái!"
"Cô Dương San, cùng con gái đến gần một chút!"
Đèn flash càng không ngừng nháy lên, phóng viên cũng bắt đầu hỏi các loại vấn đề.
"Tích Bảo, hôm nay chỉ có mẹ đưa bạn tới sao? Ba bạn đâu?"
"Khai giảng rồi, tâm trạng của bạn như thế nào? Có mong đợi bạn cùng phòng không?"
"Phán Nhi mới vừa tiến vào trong, bạn có mong đợi trở thành bạn học của cô ấy không?"
Kỳ thật ba của Nhiễm Tích là ai ở trong giới giải trí vẫn là bí mật, Dương San là một dancer, ở trong giới giải trí cũng có chút danh tiếng, về sau làm quen ba của Nhiễm Tích, hai người yêu nhau, kết hôn, có con, nhưng bọn họ cũng không có công khai, một mặt là lo lắng Dương San sẽ phải chịu fan công kích, một mặt khác là bọn họ đều hy vọng con gái có thể không bị thân phận của ba mình mà ảnh hưởng.
Trong giới trí trừ những người đặc biệt thân quen, những người khác cũng chỉ biết rõ Dương San kết hôn, biết rõ ba của Nhiễm Tích trong giới giải trí, nhưng lại không biết hai người này kỳ thật chính là vợ chồng.
Lúc còn nhỏ Dương San mang Nhiễm Tích đi vào đoàn phim, Nhiễm Tích bị đạo diễn nhìn trúng, từ đó trở đi bắt đầu đi vào con đường nghệ thuật.
Hai vợ chồng cũng không biết nên nói cái gì, liền thuận theo con gái, cho cô đi vào con đường này luôn. Hai vợ chồng muốn giúp cô, nhưng đều bị Nhiễm Tích cự tuyệt, tuổi mặc dù còn nhỏ, ý chí của cô lại rất trưởng thành, nói cái gì mà muốn dựa vào chính mình từng bước đi lên, không cần dựa vào ba mẹ.
Sau khi trả lời các vấn đề của phóng viên, Nhiễm Tích cùng Dương San kéo vali đi vào cửa chính của Trung Ảnh.