Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?

Chương 11: Số riêng




Nhiễm Tích đứng ở trong phòng Hứa Diệc Châu, vẻ mặt hiện lên vẻ mơ hồ.

Hứa Diệc Châu nói cần cô giúp một chuyện, sau đó, sau đó liền dẫn cô vào phòng của anh.

Cho nên, bây giờ là muốn nhờ cô làm cái gì đây?

Nhiễm Tích đứng tại chỗ, cảm giác mình có chút ít lúng túng. Cúi mí mắt, dùng ánh mắt đánh giá xung quanh căn phòng.

Căn phòng được trang hoàng theo phong cách châu Âu, cho nên có thể thấy rõ màu vàng kim cùng đủ loại kiểu dáng đồ cổ bình hoa cùng tranh họa, rất xa hoa.

Hiện tại Nhiễm Tích đang đứng ở phòng khách, màu trắng gạo được điêu khắc trên hoa văn ghế sofa, thảm nhung tựa như san hô, đèn thủy tinh sáng chói mỹ lệ...

"Meo meo ~" Thế Tử Phi đang nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh, từ trên ghế sofa nhảy xuống, đi xung quanh Nhiễm Tích vài vòng.

Hứa Diệc Châu đóng cửa xong liền đi vào đã nhìn thấy Nhiễm Tích ngơ ngác đứng ở trong phòng khách. Vốn là nó đang ở bên chân cô, Thế Tử Phi trông thấy chủ nhân tựa như tuyết đầu mùa, lười biếng chào đón cọ anh hai cái.

"Đi theo tôi."

Hứa Diệc Châu ở phía trước dẫn đường, Nhiễm Tích theo ở phía sau, Thế Tử Phi đi theo cuối cùng.

Hứa Diệc Châu tiến vào một gian phòng ngủ.

Nhiễm Tích líu lưỡi, mẹ nó, này cô nam quả nữ, đi vào phòng ngủ không tốt lắm đâu! Trong đầu đột nhiên hiện ra tin nhắn trong nhóm chat "Liệu anh Diệc Châu có thích Nhiễm Tích hay không?", chắc không thể nào đâu... Vậy rốt cuộc cô có nên vào hay không đây? Lỡ hứa giúp người ta rồi...

Trong lòng do dự, nhưng bước chân vẫn đi vào theo.

Giường rất lớn, cảm giác có thể nằm đến ba bốn người, trong chăn hình như phình lên... Ách, ngại quá, không nên nhìn giường. Nhiễm Tích vội vàng xoay tầm mắt.

Ách, đợi chút. Trong chăn phình lên? Này là có người sao? Lòng hiếu kỳ ép buộc Nhiễm Tích nhón mũi chân lên xem, liền không đứng vững lảo đảo ngã về phía trước, đụng vào Hứa Diệc Châu.

Hứa Diệc Châu vội vàng quay đầu lại đỡ một phen.

"Không có sao chứ."

"Không có việc gì không có việc gì." Nhiễm Tích lắc lắc đầu giống như trống bỏi.

"Em ấy say rượu."

Đi đến bên giường, Nhiễm Tích mới nhìn rõ người trên giường là một cô gái, hơn hai mươi tuổi, mái tóc dài rũ rượi che nửa gương mặt, lộ ra nửa gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô ấy lớn lên rất xinh xắn, hơn nữa một người toàn mùi rượu.

"Em có thể giúp tôi thay bộ quần áo cho em ấy không? Mặc cái kia ngủ sẽ thoải mái hơn, tôi không tiện cho thay cho em ấy." Hứa Diệc Châu chỉ chỉ chiếc áo choàng màu trắng nằm ở trên tủ đầu giường.

"Ách, có thể, có thể có thể."

"Vậy thì làm phiền em rồi." Hứa Diệc Châu cong cong khóe môi, đưa tay sờ sờ đầu cô gái ấy như một con thú nhỏ, "Tôi ra ngoài giúp em ấy mua thuốc giải rượu."

"À" Nhiễm Tích biết điều, khéo gật đầu.

Hứa Diệc Châu đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhiễm Tích nhìn nhìn người trên giường, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kéo lê dép "Cạch cạch cạch" chạy ra, đúng lúc Hứa Diệc Châu mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, đang chuẩn bị ra cửa.

"Thầy Hứa!" "?"

"Cái kia... Nội y có cần thay ra không ạ?" Mặc dù vấn đề có chút ít xấu hổ, nhưng lại rất quan trọng, mặc nội y có mùi rượu chắc chắn cũng không thoải mái nha...

Hứa Diệc Châu vẻ mặt có chút phức tạp, cô lại cùng một người đàn ông thảo luận có muốn thay nội y không? Trong ánh mắt hiện lên tơ bất đắc dĩ, "Em xem xử lý đi, tôi cũng không biết."

"Dạ."

"À, lát nữa còn có chuyện gì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."

Điện thoại? "Thầy Hứa, em không có số điện thoại của thầy."

Hứa Diệc Châu kinh ngạc một cái, nhớ ngày mọi người trong đoàn trao đổi phương thức liên lạc, Nhiễm Tích hình như xin nghỉ về trường học tham gia buổi lễ tốt nghiệp.

"Đưa điện thoại cho tôi." Một bàn tay dài đẹp đưa đến trước mặt Nhiễm Tích.

Nhiễm Tích liền mở khóa điện, đưa cho Hứa Diệc Châu.

Sau đó cô nhìn thấy ngón tay thon dài của Diệc Châu lướt trên màn hình ấn cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên ý tứ sâu xa nhìn cô một cái, lại cúi đầu.

Sau đó Hứa Diệc Châu đưa lại điện thoại di động cho Nhiễm Tích, "Này là số điện thoại riêng của tôi, có việc gì thì gọi điện thoại."

"Dạ vâng." Nhiễm Tích gật đầu, đưa mắt nhìn Hứa Diệc Châu ra cửa.

Cho nên, cô là đang cầm số điện thoại thần tượng? Thật kích động nha!

Nhiễm Tích một bên xem thông tin ghi chép một bên đi về phòng ngủ, Thế Tử Phi đi theo phía sau lưng cô, chủ nhân không có ở đây, nó ngược lại rất kề cận Nhiễm Tích.

Lưu tên thần tượng là gì đây nhở? Hứa Diệc Châu? Nhiễm Tích suy nghĩ một chút, cái này gọi thẳng tên như vậy hình như không tốt lắm đâu, cử động ngón tay, liền ghi thành thầy Hứa. Điện thoại phía trên hiện lên biểu tượng Wechat, có ai đó nhắn tin cho cô sao? Nhiễm Tích liền nhấn vào biểu tượng trên màn hình, nhận ra ngay đây là fan group trên Wechat.

Hứa Diệc Châu fan group.

Diệc Châu Lão Bà Số Một: Ai có hình anh yêu HD lúc ngoài sân bay hôm bữa không? Thỉnh cầu chia sẻ, tôi muốn liếm liếm hình nha.

Nhiễm Tích chẳng mấy chốc liền nghĩ đến vừa mới đưa điện thoại cho Hứa Diệc Châu, liền ý tứ sâu xa mà nghĩ ra rằng.

Ôi mẹ nó, ở trước mặt thần tượng mà cô lại mất mặt như thế!

Ở ngoài phát điên một hồi, Nhiễm Tích đẩy cửa tiến vào phòng ngủ.

Trên giường cô gái rầm rì đem chăn mền đá qua một bên.

Cô gái này là người của Hứa Diệc Châu sao? Trên Wechat hôm bữa mới nói qua Hứa Diệc Châu nhất định sẽ có bạn gái, chẳng lẽ bạn gái của anh cứ như vậy mà xuất hiện sao? Nếu như là như thế thì thật đúng là làm tổn thương hàng triệu trái tim của các cô gái nha...

Nhiễm Tích nghiêm túc nhìn cô gái đang nằm trên giường, cảm giác nhìn rất quen mắt, cúi đầu nhìn thấy Thái Tử Phi nằm sấp ở bên cạnh giường, thở dài một hơi, tốt lắm, kiềm chế lại đi, bất kể cô gái ấy có phải là bạn gái không, giúp thần tượng trước đã.

Cô ấy uống rượu thật sự rất nhiều, Nhiễm Tích tốn khá nhiều lực mới giúp cô ấy thay quần được, vốn là nghĩ trực tiếp cho cô ấy mặc áo ngủ, nhưng lại cảm thấy trên người nhớt nháp ngủ không thoải mái, vì vậy lại "Hì hục" chạy đến trong phòng tắm lấy một chậu nước, giúp cô ấy lau cơ thể, cuối cùng lại mặc quần áo, mặc quần áo thật phí nhiều thời gian.

Hứa Diệc Châu mua đồ xong lúc trở lại liền nhìn thấy Nhiễm Tích bưng cái chậu đi tới phòng tắm, Thế Tử Phi lười biếng đi cùng cô ở phía sau lưng, người trên giường đã được mặc chỉnh tề nằm ở trong chăn.

Hứa Diệc Châu cong cong khóe môi, lông mày cũng giãn ra.

"Ồ, thầy Hứa đã trở về ạ." Nhiễm Tích từ phòng tắm đi ra trông thấy Hứa Diệc Châu.

"Ừ." Hứa Diệc Châu tháo mũ lưỡi trai cùng khẩu trang xuống.

"Cái kia, em đã làm xong rồi." Nhiễm Tích chỉ chỉ phòng ngủ.

"Tốt, thật sự là phiền em rồi." Hứa Diệc Châu hướng về cô cười cười, sau đó rót chén nước, cầm lấy thuốc hướng về phía phòng ngủ.

Có lẽ thân phận của cô gái kia rất đặc biệt, thật sự hiếu kỳ nha, Nhiễm Tích không tự chủ đi vào theo.

Hứa Diệc Châu ngồi đến bên giường, đem cô ấy đỡ dậy tựa ở trên người mình, một tay bóp miệng cô ấy, giọng nói ôn nhu, "An Nam, há mồm."

Cô ấy rầm rì, nhưng vẫn thuận theo há miệng ra, Hứa Diệc Châu nhân cơ hội mớm thuốc cho cô ấy.

Trên đỉnh đầu anh chiếu xuống ánh sáng ấm áp, ôn nhu tỉ mỉ...

Anh thật quan tâm đến cô gái này, xem chừng quan hệ bọn họ rất thân thiết... Nhiễm Tích cắn cắn môi, vẫn là lên tiếng hỏi.

"Thầy Hứa, cô ấy là, bạn gái của thầy sao?"

Hứa Diệc Châu dừng tay lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhiễm Tích, một hồi lâu đột nhiên nở nụ cười, con mắt sáng sáng, giống như sao trên trời vậy.

"Đây là Hứa An Nam, em gái của tôi."