Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh - Chương 72: A glass of happiness




“Thực ra anh không nhớ em chút nào hết, ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em…”



.



.



.



“Anh cũng muốn quên một người… Anh thường hay đếm số ô vuông trên rèm cửa phòng ngủ, tưởng làm như vậy sẽ khiến mình không nghĩ ngợi gì nữa. Anh đếm vô số lượt, trước nắng sớm cũng đếm, dưới trăng khuya cũng đếm, rốt cuộc không đếm được có bao nhiêu ô vuông…”



“Hai trăm mười sáu cái…”







“… Em căn bản không từ bỏ được, dù đếm bao nhiêu lần số ô vuông trên rèm cửa, em cũng không thể nào quên được anh ấy!”



******



Tôi có thói quen nghe nhạc mỗi khi viết, lần này cũng vậy. Thực ra mấy hôm nay đều nghe bài này. Trong lúc lục lọi kho nhạc cũ rích từ thời đại học, không biết sao lại mở nó lên, và cứ thế lắng nghe, nghe mãi. Vừa nghe vừa nhớ đến một câu chuyện tình yêu đã vấn vương trong tim mình hơn một năm nay.



僕がそばにいるよ



君を笑わせるから



桜舞う季節かぞえ



君と歩いていこう



(Anh sẽ luôn ở bên em





Để khiến em luôn vui cười



Cùng nhau đếm từng mùa anh đào bừng nở



Để anh lại được cùng em dạo bước)



Mỗi khi nghe những ca từ thiết tha này, tôi lại nghĩ đến một chàng trai nọ. Người ấy giam mình trong phòng thí nghiệm vùi đầu vào những chuỗi số dài, nhưng vẫn không quên đếm số ngày mình không-nhớ-đến một cô gái phương xa. Tôi không biết chỗ anh ở có hoa anh đào hay không, nhưng tôi luôn tưởng tượng, cảm giác của anh khi đếm từng vòng quay của kim đồng hồ, so với nỗi ngóng trông từng mùa hoa nở hoa tàn, không biết bên nào tuyệt vọng hơn?



僕がそばにいるよ



君を笑わせるから







(Anh sẽ luôn ở bên em



Để khiến em luôn vui cười…)



Rồi tôi lại nhớ đến một cô gái. Cô ấy từng thức nguyên đêm viết một file văn bản, để rồi hôm sau cô gửi cho một chàng trai những câu tàn nhẫn nhất, chỉ giữ lại cho riêng mình lời yêu anh. Cô ấy có thói quen ngẩng đầu nhìn trời cao, không biết là đi tìm thư thái hay để nước mắt không kịp rơi. Cô ấy từng ngồi trước màn hình máy tính đọc những truyện cười của một chàng trai nào đó lưu lại, khăn giấy trong tay tỉ mỉ lau những giọt nước đọng trên thành ly chứ không phải nước mắt trên mặt mình. Cô ấy không nhớ chàng trai, cũng không nghĩ đến, cô ấy chỉ mải mê đếm những ô vuông trên rèm cửa sổ.



まぶしい朝は何故か切なくて



理由をさがすように君を見つめていた



涙の夜は月の光に震えていたよ



二人で




(Buổi sáng chói chang dường như có chút đau đớn



Anh nhìn em những muốn tìm một lý do



Đêm khuya nhòa lệ, dưới ánh trăng chiếu rọi, cùng nhau run rẩy



Cả hai ta)



Cách một đại dương mênh mông, cách nhau mười mấy múi giờ, đêm ngày ngày đêm lẫn lộn, cách nhau một bức tường cao của nỗi e dè trong lòng, ngày họ gặp nhau sẽ ra sao? Là ngày anh cầm bó hoa tulip trong tay lặng lẽ đứng nhìn cô khoác tay người con trai khác lướt qua mình như một kẻ xa lạ, hay là ngày cô khóc ôm lấy anh thú nhận mình yêu anh nhưng trong tim còn có một người đàn ông khác ngày ngày chờ cô trên mạng? Thật ra, câu trả lời không còn quan trọng nữa. Tôi chỉ nhớ chàng trai ấy đã quay về, vẫn thích nấp sau chiếc máy tính kể chuyện cười cho cô nghe, nhưng lại chọn cách thầm lặng ở bên cạnh cô suốt hai năm dù phải làm một kẻ bị cô ghét bỏ. Tôi chỉ nhớ một ngày nọ, cô gái ấy rốt cuộc cũng quay đầu và nhìn thấy anh trong tim mình. Tôi chỉ nhớ đến một thứ hạnh phúc thơm ngát hương hoa nhài ngọt lịm khi cô nhận ra chàng trai mình ghét bỏ bấy lâu cũng chính là người cách xa vạn dặm mà cô yêu thương nhất. Chỉ cần nhớ vậy thôi, là đủ…



僕がそばにいるよ



君を笑わせるから



空のない街抜け出し



虹を探しに行こう




(Anh sẽ luôn ở bên em



Để khiến em luôn vui cười



Hãy cùng nhau trốn khỏi thành phố không bầu trời này



Đi tìm cầu vồng rực rỡ)



Có một chàng trai, vì người con gái mình yêu mà sẵn sàng từ bỏ tiền tài, danh vọng, sự nghiệp, miễn là cô ấy ở bên anh. Có một cô gái, vì chàng trai mình yêu hết lòng hết dạ mà “trốn” anh đi đến một bờ đại dương khác, bởi cô ấy không nỡ nhìn anh tiếp tục hy sinh cho mình. Một lần nữa, họ lại đuổi bắt nhau, đuổi đến tận đất nước của những rừng anh đào bạt ngàn. Cuối cùng họ không tìm thấy cầu vồng, nhưng họ đã tìm lại được tình yêu vỗ về con tim mỏi mệt, xoa dịu nỗi nhớ dày vò đêm thâu, họ tìm được những cánh hoa anh đào thanh ngọt tựa như tình yêu bền bỉ của cả hai. Quan trọng nhất, họ tìm thấy niềm tin. Tin vào chính mình, tin vào đối phương, thậm chí tin vào tương lai không thể đoán biết. Bởi cô gái hiểu rằng, sau mùa hoa tàn lụi, nhành cây sẽ lại đâm chồi.




いつもそばにいるよ



君を笑わせるから



やわらかな風に吹かれ



君と歩いていこう



(Sẽ mãi mãi ở bên em



Để khiến em luôn vui cười



Khi làn gió nhẹ thổi qua



Anh sẽ lại sóng bước bên em)



Mỗi khi nhớ đến chàng trai đó, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của biến xanh bình lặng, của làn gió mơn man, của tách trà nhài ngát hương, của nắng sớm tinh khôi, của một bàn tay vuốt ve mềm mại. Còn cô gái ấy trong trí tưởng tượng của tôi lại gắn liền với những thìa kem Haagen-Dazs, ngọt nhưng lạnh, với những chùm hoa anh đào nở rộ, lộng lẫy nhưng ẩn giấu nỗi buồn thê lương. Cứ thế, họ ở bên nhau, nhen lên thứ tình yêu nồng nàn như rượu vang ủ nâu năm, càng uống càng ngấm, càng say, càng quấn quýt nơi đầu lưỡi, càng lan tỏa tận tâm can.



“Thế nào là yêu?



Yêu là bao dung, yêu là cảm thông, yêu là thấu hiểu, yêu là ủng hộ, yêu là nỗi vất vả anh có thể cảm thông, là sự bất đắc dĩ của anh mà em có thể đọc hiểu… Mặc cho sinh ly tử biệt, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.”



Cuối cùng Bạch Lăng Lăng và Dương Lam Hàng của tôi cũng ở bên nhau. Chỉ cần vậy thôi, tôi đã thỏa nguyện. Hạnh phúc tựa như một chiếc ly khoét đáy, nếu quên châm đầy mỗi ngày thì chẳng mấy chốc nó sẽ cạn kiệt. Vì thế, những thử thách phía trước của hai người, cứ xem như là dịp để họ tiếp tục đong đầy chiếc ly hạnh phúc của mình.



Bạn cũng vậy nhé. Mong cho ly hạnh phúc của riêng bạn sẽ luôn đầy ắp! :)