"Rầm!"
Cánh cửa đóng sập lại, chấm dứt con đường sống của Nhược Hy, chỉ để lại một mảnh đen tối ghê rợn.
Nhược Hy ngồi co ro vào một góc, tự ôm lấy bản thân mình, vùi đầu đầu gối, run vai nhỏ bé khẽ run lên.
Sau đó cô lại thở dài, cố nuốt hết những đau đớn vào trong, cô ngẩng đầu nhìn lên chiếc cửa sổ nhỏ duy nhất ở trên cao.
Cô dơ tay lên, muốn chạm vào thứ ánh sáng kì dịu đó, những mãi cũng không thể nào chạm tới được. Đúng là trớ trêu, vốn ở trước mắt nhưng không thể chạm vào.
...
Lôi Kình Vũ bị nhốt trong một căn phòng khác, không đường liên lạc với bên ngoài, cánh cửa khoá chặt, bên ngoài còn có người canh gác, muốn thoát ra ngoài là một chuyện vô cùng khó.
Anh bực tức đá vào cánh cửa, lớn giọng chửi bậy, nhưng bên ngoài lại không có chút động tĩnh nào.
Chợt, cánh cửa được mở ra, Lôi Chí Hào xuất hiện.
Anh điên cuồng lao về phía ông ta, lớn giọng: "Mẹ nó! Ông làm gì cô ấy rồi?"
Còn chưa chạm được ông ta thì anh đã bị một tên vệ sĩ đá một cú vào bụng, thê thảm ngã xuống đất.
Ông ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh bằng nữa con mắt, ẩn chứa sự tàn nhẫn và vô tình.
Lôi Kình Vũ chật vật đứng dậy, lạnh nhạt nhìn ông ta, không hề sợ hãi, không hề trốn tránh.
"Mày đừng nhìn tao bằng ánh mắt đó. Cho dù mày có căm hận tao cũng vô dụng thôi, vì trong người mày đang chảy dòng máu của tao."
Anh chẳng quan tâm ông ta nói cái gì, khinh bỉ ra mặt, lại tiếp tục hỏi về Nhược Hy: "Ông làm gì cô ấy rồi?"
Ông ta cười khinh, nhếch môi khiêu khích: "Cô ấy là người của tao, tao muốn làm gì còn phải hỏi ý kiến của mày?"
Anh muốn lao đến nắm cổ áo của ông ta nhưng lại một lần nữa bị đá văng.
"Mày nên ngoan ngoãn làm Lôi thiếu gia đi, đừng ngu ngốc nữa. Là con trai của Lôi Chí Hào tao, không thể vì một người phụ nữ mà nổi điên được." Ông ta bước đến nâng cằm anh lên: "Mày phải học cách tàn nhẫn."
Lôi Kình Vũ hất tay ông ta ra, dùng ánh nhìn căm ghét nhìn ông ta, đôi mắt còn hằn tia máu.
Ông ta không nói gì nữa, chỉ quay lưng bước đi, nhưng vừa đi ra khỏi cửa, ông ta đã nghe thấy tiếng trầm mặc của anh.
"Tôi không phải là ông."
Cánh cửa một lần nữa được đóng lại, ngăn cách anh với thế giới bên ngoài, không có cách nào thoát ra được.
...
Đã ba ngày trôi qua, Nhược Hy bị bỏ đói, bỏ khát trong căn nhà kho tối đen và ẩm ướt.
Nhưng cô chỉ ngồi một góc, không giãy dụa, không la khóc, cũng chẳng làm ầm ĩ, chỉ ngồi đó chờ đợi cái chết.
Cô ngã lưng tựa vào bức tường, tự sờ sờ vào bụng của mình, tự thì thầm với bản thân: "Để con chịu khổ rồi."
Chợt, cánh cửa được mở ra, một ánh sáng chói mắt xuất hiện khiến cô cảm nhận được điều bất an đang đến.
Nhìn thấy Lôi Chí Hào, cô sợ hãi lùi về sau, sắc mặt trắng bệch đôi môi khô khốc khiến cô càng thêm thảm hại.
Ông ta trịch thượng nhìn cô từ trên cao như đang nhìn một con mồi đang giãy dụa dưới chân mình.
Ông ta hơi hất cầm, hai tên vệ sĩ liền đi đến áp giữ cô, không cho cô có bất kì một cơ hội thoát thân nào.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng ngấn lệ nhìn ông ta, mang theo sự sợ sệt lẫn kháng cự.
Ông ta bước đến, cúi người bóp lấy cằm cô, giọng nói ôn nhu nhưng ânh mắt lại trái ngược hoàn toàn: "Chậc! Chậc! Sao lại ra nông nỗi này chứ? Em như vậy làm tôi đau lòng lắm đấy."
Nhược Hy giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay của ông ta nhưng không thể.
"Chừng nào thì ông mới giết tôi?"
Khoé môi ông ta cong lên, mày nhíu lại, tỏ ra vô cùng đau đớn: "Sao em lại nói vậy? Sao tôi có thể giết em? Em là vợ của tôi cơ mà."
Cô nở nụ cười trào phúng.
Vợ? Cái từ này nghe ra thật nực cười, ông ta thật sự xem cô là vợ sao? Suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ thế thân.
"Nếu em chịu ngoan ngoãn nghe lời thì tốt rồi, như vậy em đâu cần ở nơi này. Nếu em chịu nghe lời tôi, tôi chắc chắn sẽ cho em hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời. Sẽ được ăn ngon mặc sướng, được sống trong nhung lụa. Vậy mà em lại dám phản bội tôi?" Ông ta gặng nói ra từng chữ, gương mặt tỏ ra đau đớn đến tột cùng nhưng đôi mắt lại hiện lên ý cười và sự chế giễu. Chắc chắn ông ta đang thầm nghĩ, cô là một con đàn bà ngu ngốc nhất thế gian.
Nhược Hy nuốt nước bọt, lâu quá không nói chuyện, giọng cũng khàn đi hẳn, nếu không chú ý sẽ không nghe rõ cô muốn nói gì: "Tôi... không cần những thứ đó."
"Không cần? Vậy thì em chấp nhận gả cho tôi là vì cái gì? Em quên rồi?"
Đúng vậy, cô vốn là vì tiền nên mới đồng ý thành một cô vợ trợ trẻ, hầu hạ cho ông ta, vậy mà bây giờ cô lại nói không cần. Có giả tại quá không?
Nhược Hy cười khổ, sau đó thì không nói gì nữa. Vì có nói cũng chỉ là vô dụng.
Lúc này ông ta mới nghiêm túc đứng thẳng người lên, không diễn trò mèo khóc chuột nữa mà nhàn nhạt cất giọng như đang hỏi tội: "Nó đã cho em những gì? Hay là em thích bị nó chơi qua? Thích bị nó cưỡng đoạt thúc sâu vào trong em?"
Cơ thể Nhược Hy bắt đầu run lên, cô thật sự không chịu nổi những từ ngữ chói tai này. Nó khiến cô trở thành một con ả đê hèn, bẩn thỉu, một chút lòng tự trọng trong cô cũng vì vậy mà bị đánh gãy.
"Được, nếu vậy... tôi sẽ cho em hưởng đủ. Năm người, chắc sẽ khiến em thoả mãn." Ông ta hất tay, năm tên vệ sĩ bước đến trước mặt cô.
Nhược Hy thất thần, nước mắt bắt đầu rơi ra khỏi hốc mắt, cô sợ hãi, cô đau đớn, chỉ muốn nhanh chóng được chết đi chứ không muốn bị vũ nhục bằng cách này.
Nhược Hy liên tục lắc đầu, cô cố vùng vẫy thoát khỏi hai tên vệ sĩ. đang giữ lấy mình, sau đó bò đến chỗ của ông ta, ôm lấy chân ông ta, ngẩng đầu cầu xin: "Đừng, đừng làm vậy với tôi, xin ông đấy. Ông có thể làm gì tôi cũng được nhưng đừng làm như vậy. Tôi cầu xin ôm."
Đôi mắt cô nhoà lệ, không nhìn rõ được biểu cảm của ông ra, chỉ hèn mọn ra sức cầu xin.
Ông ta cúi người xuống, bóp chặt lấy cổ của cô, trong đôi mắt ẩn ẩn một chút thương xót, bởi vì gương mặt này quá giống người trong lòng ông ta. Khi khóc, còn đặc biệt giống hơn nữa, làm cho ôm ta không khỏi động tâm.
"Đây là do em tự làm tự chịu." Ông ta cau mày, lạnh nhạt nói.
Nhược Hy lắc đầu, giọng nức nở khó nghe ra được điều gì: "Đừng... xin ông đó, đừng làm vậy với tôi."
Ông ta siết chặt tay hơn, sau đó đột nhiên buông lỏng và đá mạnh cô ra khỏi chân mình, bước ra đến cửa, ông khơi khựng lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Đừng đánh chết."
Ông ta nói một câu không đầu không đuôi rồi bỏ đi, nhưng đám vệ sĩ đã hiểu được lời của ông ta.
Bọn họ bắt đầu lấy roi da ra, chuẩn bị hành hình.
Nhược Hy nhìn chiếc roi da trên tay tên vệ sĩ, khoé môi khẽ mỉm cười, ít ra như cậy vẫn tốt hơn.
Khi tên vệ sĩ kia vung tay lên, đánh vào người cô, cô đã đau đến mức gương mặt rái xanh, co ro lại tự ôm lấy bụng mình.
Cô muốn bảo vệ đứa con trong bụng mình, cố nhắm chặt mắt, miệng liên tục lẩm bẩm: "Không sao, đừng sợ."
Cô không phải đang nói với bản thân mà là nói với sinh linh trong bụng mình, cô cũng không biết rằng đứa bé có đau không, có cảm nhận được sự tàn khốc này không nhưng cô vẫn cô trấn an nó, cũng như tự tiếp thêm sức mạnh của bản thân, vì cô biết, trận đòn roi này sẽ không sớm kết thúc.
Từng tiếng "chát, chát" vang lên để lại trên người cô những vết thương đáng sợ, khắp cơ thể đều bị nhuộm lên một màu đỏ xinh đẹp. Ngay cả chiếc váy màu trắng của cô cũng đã hoá đỏ và rách rưới.
Ý thức của cô đần mất đi, khi cô nhắm mắt lại, giọt nước mắt rơi ra, trên môi ẩn ẩn một nụ cười. Cô cảm thấy, bản thân cứ vậy mà chết đi cũng không sao.
Mấy tên vệ sĩ đó thấy cô ngất liền vội vàng dừng tay, đi đến kiểm tra hơi thở của cô. Thấy cô vẫn còn hô hấp, bọn họ thở phào, sau đó thì đi ra ngoài.
Một lần nữa, cánh cửa lại được đóng sập lại, bóng tối bao trùm lấy cơ thể của cô gái, nuốt chửng lấy cô, gặm nhắm cô không chút thương tiếc.