Lôi Kình Vũ kéo Lưu Tường Vi ra khỏi phòng bệnh, sau đó thì cọc cằn ra mặt: "Rốt cuộc là cô làm loạn như vậy đủ chưa?"
Cô ta nở nụ cười khó hiểu nhìn anh: "Làm loạn? Tôi làm loạn gì chứ? Tôi chỉ là dạy cho cô ta một bài học thôi. Không phải là anh thật sự xem cô ta là mẹ kế của mình chứ?"
"Liên quan đến cô sao?" Gương mặt anh cô cảm, lạnh đến thấu xương khiến cho cô ta hơi sợ.
"Hơ! Hơ hơ! Hình như tôi nhìn ra rồi. Anh và cô ta... dan víu với nhau à? Cô ta cũng hay thật đấy, đê tiện đến mức quyến rũ cả con trai chồng mình?" Cô ta bày ra vẻ mặt khinh thường khi nói những lời này, thật sự khiến người khác khó chịu.
Lôi Kình Vũ siết chặt tay, anh trầm giọng cảnh cáo: "Tốt nhất là cô nên cút khỏi đây ngay lập tức trước khi tôi giết cô."
Nhưng cô ta lại không sợ, cô ta nhún vai, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, ghé sát vào tai nói nhỏ: "Nếu anh kết hôn với tôi, tôi sẽ giữ bí mật chuyện này giúp anh."
Anh mỉm cười với cô ta, sau đó đột nhiên siết lấy cổ cô ta, dồn cô ta vào chân tường, ánh mắt anh hằn chỉ máu còn đáng sợ hơn cả quái vật: "Cô nghĩ cô đang đe doạ ai vậy? So với việc kết hôn cùng cô, thì diệt khẩu, không phải là cách vẹn toàn nhất sao?"
Lôi Kình Vũ dường như không nói đùa, tay anh càng lúc càng siết chặt hơn, không nương tay, không hoảng sợ, điên cuồng bóp chặt cổ con mồi.
Đúng lúc, Nhạc Thịnh Vũ đi ngang qua, anh ta lập tức chạy lại can ngăn: "Làm gì vậy? Đây là bệnh viện đấy!"
"Khụ! Khụ! Khụ!" Chân cô ta mềm nhũn, lập tức ngã khụy xuống ho sặc sụa, cô ta thấy anh không phải là người bình thường mà là một kẻ điên, một kẻ điên nặng. Nếu không thì tại sao anh không chịu kết hôn với cô ta mà lại đi bảo vệ cho một con điếm chứ.
Nhạc Thịnh Vũ đẩy Lôi Kình Vũ sang một bên, cố để anh bình tĩnh lại.
"Đúng là thần kinh. Khi trở về tôi nhất định sẽ hủy hôn." Lưu Tường Vi tứ giận bỏ đi, cho dù cô ta có lòng tham không đáy đi chăng nữa cũng không muốn kết hôn cùng một kẻ điên như anh.
"Ha! Tốt nhất là vậy." Anh lạnh lẽo nói, một chút tình người cũng không có.
"Lôi Kình Vũ, lúc nãy nếu không có tôi can ngăn, cậu định giết cô ta thật đó à?" Nhạc Thịnh Vũ cau mày nhìn anh.
Nhưng anh lại dửng dưng: "Cậu đoán thử xem."
"Lôi Kình Vũ, tôi thật sự không đùa với cậu đâu. Bây giờ cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc cảm giác cậu đối với Nhược Hy là gì? Chỉ vì muốn trả thù Lôi Chí Hào mà cậu muốn hủy hoại cô ấy, vấy bẩn cô ấy?" Nhạc Thịnh Vũ nghiêm túc, anh ta muốn biết được câu trả lời thật sự từ chính miệng anh nói.
"Quan trọng sao?" Vừa dứt câu anh đã bỏ tay vào túi quần và bước đi: "Cậu chăm sóc cô ấy giúp tôi, tôi đến công ty đây."
Chơi cùng nhau bao nhiêu năm nhưng anh ta vẫn không thể nào hiểu hết được con người Lôi Kình Vũ. Lúc nào cũng tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng lại chất chứa nhiều chuyện phiền não.
Và Nhược Hy cũng như vậy, cô luôn chôn giấu những chuyện buồn, không vui ở trong lòng sau đó lại suy nghĩ nhiều. Nhưng tâm lí của cô lại yếu đuối hơn anh, nó bị dồn ở đó chứ không có cách nào tan biến và mỗi ngày sẽ một lớn lên. Một khi không chịu đựng nổi nữa, tất cả nổ tung thì cũng chính là lúc cô thật sự rơi vào hố đen của tuyệt vọng.
...
Ở Lôi thị.
Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh biết cô như vậy cũng do anh mà ra, nhưng sự tiêu cực và mạnh mẽ đó lại khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ở cô có một sự mâu thuẫn rất lớn khiến cho người khác dường như không thật sự bước vào được thế giới của cô.
Cũng như người khác thường nói, không ai chịu được một người overthinking, bởi vì họ suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần một hành động, một lời nói vô tình cũng sẽ khiến họ ưu tư, khiến cho họ suy nghĩ đến những điều tiêu cực.
Mà cô có thể là một ví dụ điển hình, vì chìm đắm trong nhunngwx suy nghĩ tiêu cực của bản thân nên cô sẽ thấy tự ti, cảm thấy bản thân mình vốn không xứng được yêu thương, nên khi có người bước đến gần, cô sẽ sợ hãi mà đẩy họ ra, cô sợ họ lại khiến cho cô tổn thương một lần nữa. ngôn tình hoàn
Và anh là người đã khiến cho cô thất vọng rất nhiều lần, vừa đánh vừa xoa, cảm xúc không rõ ràng khiến cho cô đi từ thất vọng này đến thất vọng khác. Vậy nên hiện tại cô không dám nhận những ấm áp từ anh nữa, cũng không dám nghĩ là anh thật lòng với mình, vì hy vọng càng nhiều sau này sẽ càng thất vọng, thậm chí là đau gấp ngàn lần.
Lôi Kình Vũ châm một điếu thuốc, anh rít một hơi thật sâu rồi phả ra một làn khói trắng đầy ảo mộng, hương vị cay nồng sẽ khiến cho người ta tỉnh táo hơn. Nhưng anh thì ngược lại, càng tỉnh táo lại càng cảm thấy bực bội. Anh không muốn chấp nhận sự thật là bản thân quan tâm cô, càng không thể chấp nhận được trái tim đã có một chút rung động.
"Mình làm sao có thể thích cô ấy được. Chắc chắc chỉ là nhất thời hứng thú thôi. Đúng vậy, chúnh là nhất thời hứng thú." Anh tự lẩm bẩm với bản thân, chỉ một lời đã có thể giải thích rõ tình trạng hỗn loạn trong suy nghĩ. Tự lừa mình dối người.