Trao Em Toàn Bộ Thế Giới Của Anh

Chương 1: Mở đầu




Một.



Tôi lắc đầu, nói: “Em thấy mấy ngày liền rồi anh không ngủ chút nào cả.”



Dạo gần đây nhiều đêm liền tôi không ngủ sâu giấc được.



Một.



Năm 212 của năm đầu Quốc tế, cũng chính là nửa đầu năm nay, tôi vừa cập nhật định vị trên tài khoản mạng xã hội của mạng lưới quốc tế.



Tôi nói với cô ấy ưu sầu không thể lôi lý trí ra để nói được, chưa kể chuyện Trần Úc vượt quá giới hạn sao có thể được coi là một việc nhỏ được cơ chứ.



Có những khi nửa đêm thức dậy, tôi bật đèn rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm rực rỡ lóa mắt chuyển động trên các tòa nhà cao tầng lung linh tựa như biển sao.



Đây là bất tử mà tất cả mọi người đều chờ mong.



Chính quyền thành phố đã rất nỗ lực để tạo ra một biển sao trời. Lúc vừa mới xây dựng đã nhận được rất nhiều sự chào đón của mọi người, rất nhiều hộ gia đình di dân đã sôi nổi kêu gọi, yêu cầu cũng tạo một biển sao giống như thế ở thế giới phụ.



A Liên thầm nghĩ: Trông như Đại Hắc vậy.



Vậy tại sao không đổi một người khác đây?



Tôi thì lại không mấy hào hứng, biết rõ dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là đồ giả mà thôi. Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng mà đẹp của tiền bạc, của chi phí đắt đỏ.



Có lẽ là sắc mặt tôi không tốt lắm, Trần Úc cầm lấy ly nước, hôn lên trán tôi một cái rồi hỏi: “Em sao vậy, không ngủ được hả?”



Lúc này, A Liên nhớ tới lời của ông lão kia thì cảm thấy cô và Tiểu Hắc này nhất định là phải có duyên phận sâu xa nào đó.



Tôi không ngủ được thì sẽ có người gặp họa.



Ông lão ở gần nhà A Liên thấy hai người, thấy một thanh niên trẻ tuổi đang đi cùng với cô gái mê chơi nhất thì đập ngực giậm chân thở dài: “Ầy, đúng là nghiệt duyên mà!”



Hứa Du tỏ vẻ vô cùng căm ghét đối với cuộc điện thoại hỏi thăm lúc nửa đêm của tôi. Cô ấy ngáp liên tiếp ba cái rồi bắt đầu nghiêm khắc nói lẽ phải: “Làm phiền giấc ngủ của một người chính là đang giết chết sinh mạng của người đó, tớ thà rằng đêm nay bị ma cà rồng Dracula ghé thăm chứ tớ không muốn nhận điện thoại của đứa bạn thân vừa mới kết hôn đâu.”



Hôm cưới tôi sơn móng tay màu bí ngô, tới bây giờ vẫn chưa tẩy đi, sao lại không đổi sang một màu khác nhỉ? Rõ ràng là cũng không đặc biệt yêu thích nó.



Hứa Du luôn nghĩ tôi và Trần Úc đang chìm đắm trong ngọt ngào, nửa đêm gọi cho cô ấy thật ra chính là đang đùa giỡn cô ấy.



Khi một người đàn ông mới cưới vợ bắt đầu dốc toàn lực cho sự nghiệp và bỏ rơi người vợ ngọt ngào của mình thì chỉ có hai khả năng là bất lực và vượt quá giới hạn. Hứa Du giảng đạo lý nói sự thật cho tôi, nói chắc như đinh đóng cột: “Ý trời đã định, Trần Úc muốn vượt rào, không thể cản được.”



Ai nói không phải cơ chứ.



Cô chạy quá nhanh, ngã vào vũng bùn với tư thế chó ăn bùn, chiếc váy hoa màu trắng bị nhuộm màu một cách hoàn hảo. Chú mèo đen nhỏ khéo léo tránh những vết bùn bắn tung tóe, tư thế nhảy lên có thể nói là đẹp nhất trong các loài mèo. Nó dè dặt ngẩng đầu lên, cao quý kêu “meo meo” với A Liên đang nằm trên mặt đất.



Năm 212 của năm đầu Quốc tế, cũng chính là nửa đầu năm nay, tôi vừa cập nhật định vị trên tài khoản mạng xã hội của mạng lưới quốc tế.



Trần Úc đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, động tác lặp đi lặp lại như thể đang vỗ về chú mèo con đang bồn chồn không yên, anh ấy giải thích: “Anh có ngủ một chút trong phòng gây mê rồi.”Biên vỡ mồm:): Tinh VâNgoài dự liệu của tôi, tôi vốn cho rằng lúc này Trần Úc chắc hẳn vẫn còn miệt mài với những dụng cụ thí nghiệm kia nhưng không ngờ là tôi vừa lên tầng đã nhìn thấy anh ấy ở cửa phòng thí nghiệm.Hết chương 01.Biên vỡ mồm:): Tinh VâHết chương 01.Mới? Hình như không có.



Tàu ngầm Nazario Sauro ở thành phố cảng Genoa nước Ý là nơi tôi và Trần Úc cử hành hôn lễ.



Anh ấy rất bận, tôi cũng không quấy rầy anh ấy nữa. Đến khi tự mình đi xuống tầng, đèn cầu thang từng cái sáng lên theo bước tôi đi, tôi nghiêng đầu nhìn tay mình đặt trên tay vịn cầu thang, cảm thấy hơi kỳ lạ.



Hình ảnh đính kèm là một tấm ảnh tựa vào lan can ngắm phong cảnh, có thể nhìn thấy bầu trời xanh nối liền biển cả bên ngoài lan can. Trong ảnh, tay tôi đang đặt trên lan can sắt, móng tay sơn màu bí ngô, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương.



Gần nhà A Liên có một ông lão hay thu thập đồ cũ, trước đây khi cô đi ngang qua đầu hẻm luôn bị ông lão lôi kéo nói chuyện. Ông lão nói: Cháu gái à, ai gặp chuyện cũng để ý đến duyên phận, giống như khi cháu đi ngang qua ông thì đây chính là duyên phận, nếu ông kéo cháu lại trò chuyện một lát, rồi sau đó cháu đi học muộn cũng là duyên phận, mọi chuyện — này này này, cháu gái ơi, cháu đừng đi chứ…



Nhìn qua thì hơi không rõ ràng nhưng lại cực kỳ làm điệu, biểu hiện như muốn nói với tất cả mọi người xung quanh là: TÔI KẾT HÔN RỒI.



Anh ấy là mặt trời của tôi.



Tôi không thường xuyên đăng bài trên các trang mạng xã hội, một lần duy nhất chính là chuyện kết hôn to lớn này. Cũng không biết có phải là do mọi người nhận được chấn động không nhỏ hay không mà đến cuối cùng chỉ có một mình Hứa Du bấm like cho tôi, làm cho tôi có hơi xấu hổ.



Gần như vội đến có chút bất thường. Tôi hỏi: “Thí nghiệm kia của anh tiến triển đến đâu rồi?”



Tiếp đến, như những đôi mới cưới khác, tôi và Trần Úc chọn ngày cử hành hôn lễ, hứng thú bừng bừng đi hưởng tuần trăng mật. Tôi đã từng nghĩ, đợi sau khi chúng tôi vào ở phòng tân hôn thì sáng nào tôi cũng sẽ dậy sớm để rán một quả trứng tình yêu, chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy.



Hai.



Tôi suy nghĩ thẩn thơ, gãi móng tay trong vô thức. Màu sơn móng tay mới sơn là hoa đào hồng nhạt, là màu rất nữ tính nhưng lại quá nhạt, khiến cả bàn tay trông nhợt nhạt.



Nhưng không ngờ là khi vừa trở về Trần Úc đã lao đầu ngay vào phòng thí nghiệm, mười quả trứng tình yêu cũng không thể khiến Trần Úc rời mắt khỏi đống bồn chứa và dụng cụ thí nghiệm trong đó chuyển lên trên người tôi.



Cái nhìn thoáng qua này làm A Liên đã quên mất món bánh kếp hành lá mà mình đã nói thầm trong lớp cả ngày, thậm chí cô còn không về nhà, vui vẻ đuổi theo Tiểu Hắc suốt cả một chặng đường.



Hứa Du thì lại không để tâm lắm, cô ấy nói: “Đàn ông ấy mà, chú tâm vào sự nghiệp hơn một chút thì đều có thể tha thứ.”



Thật kỳ lạ, sao lại nói là tìm thấy nhỉ?



Trong mơ hồ, có người đang lắc vai tôi, âm thanh không rõ ràng, khi truyền đến tai tôi thì trở thành dòng điện ồn ào. Trong lúc hỗn loạn, thế giới của tôi bị đảo lộn triệt để.



Tôi nói: “Tớ nghi ngờ Trần Úc không yêu tớ.” Bởi vốn dĩ làm gì có người đàn ông nào lại ngủ trong phòng thí nghiệm sau khi vừa kết thúc tuần trăng mật chứ?



Anh mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen bọc anh từ đầu đến chân, giày da giẫm trên mặt đất cũng đen bóng loáng.



Ngoài dự liệu của tôi, tôi vốn cho rằng lúc này Trần Úc chắc hẳn vẫn còn miệt mài với những dụng cụ thí nghiệm kia nhưng không ngờ là tôi vừa lên tầng đã nhìn thấy anh ấy ở cửa phòng thí nghiệm.



Hứa Du an ủi tôi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, nói không chừng chỉ là ngoại tình thôi thì sao?”



Trần Úc chỉ trả lời qua loa: “Cũng tạm được.” Tôi hơi buồn cười, anh ấy vẫn đang ở trước mặt tôi mà còn cho rằng tôi không nhìn thấy anh ấy cau mày.



“…”



Trần Úc đang dựa vào cửa hút thuốc lá.



Tiếc là có lẽ mèo lại không nghĩ như vậy, cô chưa kịp bắt lấy nó thì cô đã biến mình thành mèo đen trước mất rồi.



Cúp điện thoại xong, tôi rót một ly nước, chuẩn bị đi lên tầng thăm dò ý tứ của Trần Úc.



Hai người có sự ăn ý trời sinh, vừa hay anh có thể đọc được những bài thơ cô thích, nghe những bài hát mà cô yêu thích. Anh kể cho cô nghe câu chuyện về chàng hoàng tử bé và bông hoa hồng với ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ấm nhất. Thậm chí khi không có chủ đề để nói thì chỉ cần tựa vào nhau mà không nói lời nào cũng vô cùng an tâm.



Dịch: Moo Moo



Ngoài dự liệu của tôi, tôi vốn cho rằng lúc này Trần Úc chắc hẳn vẫn còn miệt mài với những dụng cụ thí nghiệm kia nhưng không ngờ là tôi vừa lên tầng đã nhìn thấy anh ấy ở cửa phòng thí nghiệm.



Tôi nói: “Tớ nghi ngờ Trần Úc không yêu tớ.” Bởi vốn dĩ làm gì có người đàn ông nào lại ngủ trong phòng thí nghiệm sau khi vừa kết thúc tuần trăng mật chứ?



Hứa Du luôn canh cánh trong lòng với việc tôi miễn cưỡng kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy cảm thấy tôi là một người không có hiệu suất và cực kỳ vô lý.



Trần Úc đang dựa vào cửa hút thuốc lá.



Viện Hàn lâm Khoa học hứa với công chúng rằng tất cả những người kết thúc cuộc sống của họ ở thế giới phụ sẽ được thu hồi, tất cả ký ức của họ sẽ được lưu trữ trong một con chip, cuối cùng được lưu trữ trong kho lưu trữ bảo mật điện tử của phòng thí nghiệm.



Anh ấy kẹp điếu thuốc ở đốt ngón tay đầu tiên của ngón trỏ và ngón giữa, lúc cúi đầu hút thuốc thì yết hầu lặn lộn, môi anh ấy phun ra khói trắng lượn lờ, ngưng tụ thành vài làn khói, nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, trông rất đẹp.



Là Trần Úc.



Ai nói không phải cơ chứ.



Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, trong lòng tôi cảm thấy có chút tán thành với lời của Hứa Du, người đàn ông như thế này thì dù kết hôn rồi vẫn có điều kiện để vượt quá giới hạn.





Trần Úc nhìn thấy tôi, anh ấy tắt thuốc rồi gọi tôi đi tới.



Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, trong lòng tôi cảm thấy có chút tán thành với lời của Hứa Du, người đàn ông như thế này thì dù kết hôn rồi vẫn có điều kiện để vượt quá giới hạn.



Bình thường anh ấy không hay hút thuốc, hiếm khi có tâm sự anh ấy mới hút.



Ngoài dự liệu của tôi, tôi vốn cho rằng lúc này Trần Úc chắc hẳn vẫn còn miệt mài với những dụng cụ thí nghiệm kia nhưng không ngờ là tôi vừa lên tầng đã nhìn thấy anh ấy ở cửa phòng thí nghiệm.



Có lẽ là sắc mặt tôi không tốt lắm, Trần Úc cầm lấy ly nước, hôn lên trán tôi một cái rồi hỏi: “Em sao vậy, không ngủ được hả?”



Tôi không thể nhớ được những gì đã xảy ra trước đó cả.



Sắc mặt Hứa Du đột nhiên thay đổi.



Tôi lắc đầu, nói: “Em thấy mấy ngày liền rồi anh không ngủ chút nào cả.”



*



Mới? Hình như không có.



Trần Úc đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, động tác lặp đi lặp lại như thể đang vỗ về chú mèo con đang bồn chồn không yên, anh ấy giải thích: “Anh có ngủ một chút trong phòng gây mê rồi.”



Nếu như để hình dung thì Đại Hắc là người hữu duyên nhất trong số tất cả những người mà A Liên quen biết.







Tôi biết gần đây anh ấy bận làm một cuộc thí nghiệm, hoặc có lẽ là một hạng mục lớn. Mấy ngày nay Trần Úc về rất muộn, vừa về đến nhà đã đi thẳng một mạch lên tầng vào phòng thí nghiệm tại nhà tiếp tục làm việc, bận tối tăm mặt mũi.



Trước khi kết hôn một thời gian, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để giúp anh ấy có thể bỏ được tật xấu “ăn là việc lãng phí thời gian”. Nghĩ là làm, tôi tự ý vứt hết tất cả các loại thuốc viên con nhộng mà anh ấy dùng thay bữa ăn, cuối cùng cũng để anh ấy học cách hưởng thụ mỹ vị của đồ ăn. Nhưng sáng sớm tuần trước, tôi lại thấy một lọ mới ở đầu giường.



Gần như vội đến có chút bất thường. Tôi hỏi: “Thí nghiệm kia của anh tiến triển đến đâu rồi?”



Trần Úc làm việc trong Viện Hàn lâm Khoa học. Khả năng tương thích của thế giới phụ không ổn định, anh ấy cần phải thường xuyên phản hồi về tình hình. Anh ấy là một trong những người tham gia kiểm tra thế giới phụ. Tôi không biết rõ công việc của anh ấy là gì, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy anh ấy mặc áo blouse trắng, dáng vẻ nghiêm túc mà quyến rũ, giống như mặt trời bùng cháy.



Trần Úc chỉ trả lời qua loa: “Cũng tạm được.” Tôi hơi buồn cười, anh ấy vẫn đang ở trước mặt tôi mà còn cho rằng tôi không nhìn thấy anh ấy cau mày.



Hai.



Anh ấy không nói, tôi cũng phối hợp với anh ấy chuyển sang chủ đề khác, giơ tay lên, xòe bàn tay cho anh ấy xem: “Trần Úc, anh nói xem ngày mai em đi sơn móng tay màu khác có được không?”



Biển người vô bờ, anh ấy tìm thấy tôi ở trong muôn trùng vạn vật.



Trần Úc nhìn thoáng qua một cái rồi gật đầu nói được.



Phát hiện bây giờ thế giới quá đông đúc, không khí thì ngột ngạt, những người giàu có đã mua ID để đăng nhập vào thế giới phụ, những người còn ở lại thì hầu hết đều ở nhà không đi đâu cả, thế mà tôi vẫn còn có thời gian rảnh để rủ cô ấy đi uống trà, thật là phi lý.



Anh ấy rất bận, tôi cũng không quấy rầy anh ấy nữa. Đến khi tự mình đi xuống tầng, đèn cầu thang từng cái sáng lên theo bước tôi đi, tôi nghiêng đầu nhìn tay mình đặt trên tay vịn cầu thang, cảm thấy hơi kỳ lạ.



“…”



Hôm cưới tôi sơn móng tay màu bí ngô, tới bây giờ vẫn chưa tẩy đi, sao lại không đổi sang một màu khác nhỉ? Rõ ràng là cũng không đặc biệt yêu thích nó.



Hứa Du thì lại không để tâm lắm, cô ấy nói: “Đàn ông ấy mà, chú tâm vào sự nghiệp hơn một chút thì đều có thể tha thứ.”



Tôi đã tìm được thời gian hẹn Hứa Du ra ngoài uống trà chiều.



Vậy tại sao không đổi một người khác đây?



Chính là bởi vì rất thích.



A Liên lau bùn trên miệng, hứ phì phò hơn mười mấy giây.



Hứa Du liên tục phất tay, nói: “Chuyện này cậu đừng hỏi tớ, tớ cũng có kinh nghiệm đâu.”







*



Trần Úc làm việc trong Viện Hàn lâm Khoa học. Khả năng tương thích của thế giới phụ không ổn định, anh ấy cần phải thường xuyên phản hồi về tình hình. Anh ấy là một trong những người tham gia kiểm tra thế giới phụ. Tôi không biết rõ công việc của anh ấy là gì, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy anh ấy mặc áo blouse trắng, dáng vẻ nghiêm túc mà quyến rũ, giống như mặt trời bùng cháy.Mà Đại Hắc nói: “Anh sẽ ở bên cạnh em, chúng ta sẽ không chia lìa.”A Liên đuổi theo Tiểu Hắc đến tận sâu bên trong con hẻm, khi rẽ vào góc cua cũng không dừng lại, vấp phải viên đá trong vũng bùn.Ba.



A Liên đuổi theo Tiểu Hắc đến tận sâu bên trong con hẻm, khi rẽ vào góc cua cũng không dừng lại, vấp phải viên đá trong vũng bùn.



Đi dạo mệt rồi, A Liên dẫn Đại Hắc nằm xuống bãi cỏ, đưa cho anh một chiếc tai nghe MP3 để cùng nhau nghe nhạc.



Cô chạy quá nhanh, ngã vào vũng bùn với tư thế chó ăn bùn, chiếc váy hoa màu trắng bị nhuộm màu một cách hoàn hảo. Chú mèo đen nhỏ khéo léo tránh những vết bùn bắn tung tóe, tư thế nhảy lên có thể nói là đẹp nhất trong các loài mèo. Nó dè dặt ngẩng đầu lên, cao quý kêu “meo meo” với A Liên đang nằm trên mặt đất.



Thanh niên tuấn kiệt luôn được yêu thích dù ở bất cứ nơi đâu. Trong một khoảng thời gian ngắn, có vẻ như mọi người trong trấn nhỏ đều đang thảo luận về Đại Hắc rất sôi nổi. A Liên nghe hết tất cả lời tán thưởng, không nhịn được nói: “Con biết anh ấy, bọn con còn là bạn bè nữa đó.”



Sau một lúc im lặng, có người nói: “Chờ một chút.”



Trần Úc nhìn thấy tôi, anh ấy tắt thuốc rồi gọi tôi đi tới.



A Liên lau bùn trên miệng, hứ phì phò hơn mười mấy giây.



Thật xui xẻo mà.



Vài dặm xung quanh trấn nhỏ thì ngoài chó hoang chỉ toàn là mèo lai với nhau, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy một con mèo thuần chủng có bộ lông mượt mà như vậy. Hôm nay lúc tan học thoáng thấy, lập tức giật mình đã bị bé mèo xinh đẹp thu hút.



Cái nhìn thoáng qua này làm A Liên đã quên mất món bánh kếp hành lá mà mình đã nói thầm trong lớp cả ngày, thậm chí cô còn không về nhà, vui vẻ đuổi theo Tiểu Hắc suốt cả một chặng đường.



Cúp điện thoại xong, tôi rót một ly nước, chuẩn bị đi lên tầng thăm dò ý tứ của Trần Úc.



Gần nhà A Liên có một ông lão hay thu thập đồ cũ, trước đây khi cô đi ngang qua đầu hẻm luôn bị ông lão lôi kéo nói chuyện. Ông lão nói: Cháu gái à, ai gặp chuyện cũng để ý đến duyên phận, giống như khi cháu đi ngang qua ông thì đây chính là duyên phận, nếu ông kéo cháu lại trò chuyện một lát, rồi sau đó cháu đi học muộn cũng là duyên phận, mọi chuyện — này này này, cháu gái ơi, cháu đừng đi chứ…



Ba.



Lúc này, A Liên nhớ tới lời của ông lão kia thì cảm thấy cô và Tiểu Hắc này nhất định là phải có duyên phận sâu xa nào đó.



Tiếc là có lẽ mèo lại không nghĩ như vậy, cô chưa kịp bắt lấy nó thì cô đã biến mình thành mèo đen trước mất rồi.



Thật xui xẻo mà.



Mà Đại Hắc nói: “Anh sẽ ở bên cạnh em, chúng ta sẽ không chia lìa.”



Có đôi khi ly biệt không nói đạo lý như vậy đó, tựa như những bài hát trên máy hát cũ vậy: Gió quyết phải ra đi, mây làm sao giữ lại được. Người già rồi sẽ phải ra đi, tình cảm nhạt phai rồi cũng phải ra đi, không có gì là tồn tại mãi mãi cả.



“Em không sao chứ?”



Tàu ngầm Nazario Sauro ở thành phố cảng Genoa nước Ý là nơi tôi và Trần Úc cử hành hôn lễ.



A Liên theo giọng nói ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông đứng trước vũng bùn cúi người đưa tay về phía cô, cười như gió xuân ấm áp.



Anh mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen bọc anh từ đầu đến chân, giày da giẫm trên mặt đất cũng đen bóng loáng.



A Liên thầm nghĩ: Trông như Đại Hắc vậy.



Một tuần sau, trên bàn cơm A Liên biết được “Đại Hắc” không phải tên là “Đại Hắc” như cô nghĩ. Anh là người tha hương mới đến trấn nhỏ, nghe đâu là một nhân vật lớn.




Tôi nhớ rõ khi Trần Úc cầm ô, những giọt mưa từ mép ô rơi xuống ướt đẫm bờ vai anh ấy. Hôm đó anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám sọc đứng, anh ấy cúi xuống nhặt bánh quy trên đất giúp tôi mà vẫn rất lịch sự che ô cho tôi.



“Con trai của một nhà đầu tư ở thị trấn.”



Mẹ A Liên nhắc đến Đại Hắc, gắp một miếng sườn heo vào bát của A Liên: “Nghe nói chỗ chúng ta sắp sửa xây dựng một dự án phát triển trang trại du lịch ở đây. Con trai của chủ đầu tư kia chắc là đến đây thu thập thông tin văn hóa địa phương, ở lại đây một thời gian ngắn rồi sẽ đi.”



Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Trần Úc, vừa hay lúc ấy trời cũng đang mưa.



Bố A Liên nhấp một ngụm rượu, nhận xét bằng ba từ: “Thật ấn tượng.”



Thanh niên tuấn kiệt luôn được yêu thích dù ở bất cứ nơi đâu. Trong một khoảng thời gian ngắn, có vẻ như mọi người trong trấn nhỏ đều đang thảo luận về Đại Hắc rất sôi nổi. A Liên nghe hết tất cả lời tán thưởng, không nhịn được nói: “Con biết anh ấy, bọn con còn là bạn bè nữa đó.”



Khi tôi còn nhỏ, ai đó đã nói với tôi là: Không thể bóp nát một quả trứng bằng tay không, nhưng khi bạn gõ ra một vết nứt tuy nhỏ thì chỉ cần một lực tác động nhẹ, toàn bộ vỏ trứng sẽ vỡ tan tành trong chốc lát, tưởng như cứng rắn không thể phá hủy nhưng nó chỉ đang che lại sự bình yên mong manh. Tôi thấy mình và quả trứng kia là đồng loại, không khác nhau là mấy.



Cô ấy cho rằng năm đầu Quốc tế như này thì cách để hai người tụ họp và tương tác chính là bật chức năng chiếu ảnh 3D của điện thoại, hai người ngồi ở hai nơi uống chút rượu và trà. Ngay cả cách xa bên kia Bắc Cực cũng có thể nhìn thấy mặt đối phương một cách rõ ràng, không cần vì những chuyện nhỏ nhặt mà đặc biệt kéo một trạch nữ lâu năm như cô ấy ra ngoài để hứng gió.



Một người đàn ông giúp bạn khi bạn thảm hại nhất, không có một cô gái nào mà không động lòng cả.



Mẹ A Liên nhìn cô một cái rồi nói: “Người lớn đang nói chuyện là chỗ trẻ con xen miệng vào à, ăn cơm của con đi.”



Anh ấy kẹp điếu thuốc ở đốt ngón tay đầu tiên của ngón trỏ và ngón giữa, lúc cúi đầu hút thuốc thì yết hầu lặn lộn, môi anh ấy phun ra khói trắng lượn lờ, ngưng tụ thành vài làn khói, nhẹ nhàng bay lượn giữa không trung, trông rất đẹp.



A Liên phản bác: “Con gần mười tám rồi.”



“Em không sao chứ?”



Mẹ A Liên nhắc đến Đại Hắc, gắp một miếng sườn heo vào bát của A Liên: “Nghe nói chỗ chúng ta sắp sửa xây dựng một dự án phát triển trang trại du lịch ở đây. Con trai của chủ đầu tư kia chắc là đến đây thu thập thông tin văn hóa địa phương, ở lại đây một thời gian ngắn rồi sẽ đi.”



Không còn nhỏ nữa, đến tuổi tình yêu nảy mầm rồi.



Cô nhai miếng sườn, vừa giận hờn vừa nghĩ trong lòng đầy ngọt ngào, cô và Đại Hắc thật sự là bạn tốt của nhau.



Chính là bởi vì rất thích.



Dịch: Moo Moo



*



Bố A Liên nhấp một ngụm rượu, nhận xét bằng ba từ: “Thật ấn tượng.”



Nếu như để hình dung thì Đại Hắc là người hữu duyên nhất trong số tất cả những người mà A Liên quen biết.



Tôi biết đó là một cơn mưa nhân tạo, được tạo ra thường xuyên để duy trì hệ thống tuần hoàn nước, đã rất lâu rồi tôi chưa nhìn thấy mưa thật.



Họ quen nhau rất nhanh, cô dẫn anh đi dạo khắp các đường lớn ngõ hẻm rồi giới thiệu với anh từng chút một: “Hạnh nhân nhà này giòn nổi tiếng khắp cả trấn nhỏ, bánh măng rán nhà kia có thể khiến người ta thèm thuồng đến mức không ăn nổi bữa tối, còn có bánh kếp hành bên cạnh trường nữa, chỉ cần ngửi qua là không muốn đi luôn á.”



Ông lão ở gần nhà A Liên thấy hai người, thấy một thanh niên trẻ tuổi đang đi cùng với cô gái mê chơi nhất thì đập ngực giậm chân thở dài: “Ầy, đúng là nghiệt duyên mà!”



Đi dạo mệt rồi, A Liên dẫn Đại Hắc nằm xuống bãi cỏ, đưa cho anh một chiếc tai nghe MP3 để cùng nhau nghe nhạc.



Trước khi kết hôn một thời gian, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để giúp anh ấy có thể bỏ được tật xấu “ăn là việc lãng phí thời gian”. Nghĩ là làm, tôi tự ý vứt hết tất cả các loại thuốc viên con nhộng mà anh ấy dùng thay bữa ăn, cuối cùng cũng để anh ấy học cách hưởng thụ mỹ vị của đồ ăn. Nhưng sáng sớm tuần trước, tôi lại thấy một lọ mới ở đầu giường.



Hai người có sự ăn ý trời sinh, vừa hay anh có thể đọc được những bài thơ cô thích, nghe những bài hát mà cô yêu thích. Anh kể cho cô nghe câu chuyện về chàng hoàng tử bé và bông hoa hồng với ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ấm nhất. Thậm chí khi không có chủ đề để nói thì chỉ cần tựa vào nhau mà không nói lời nào cũng vô cùng an tâm.



Hứa Du an ủi tôi: “Cậu đừng nghĩ nhiều, nói không chừng chỉ là ngoại tình thôi thì sao?”



Loại cảm giác này thật sự rất diệu kỳ, anh giống như là một niềm vui bất ngờ xuất hiện, super big surprise, giống như một buổi sáng sớm đầy nắng vừa thức dậy, trong nháy mắt kéo màn cửa ra, một tia nắng ấm áp nhẹ nhàng len qua hàng mi, sưởi ấm đến tận đáy lòng.



Làn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi bay mái tóc ngắn của A Liên, cô quay đầu lại, kéo tay áo Đại Hắc, xấu hổ mà chân thành hỏi: “Đại Hắc, chúng ta sẽ không tách ra phải không?”



Trần Úc là một người rất thành công trong sự nghiệp.



Đại Hắc tập trung nhìn cô chăm chú mà đầy dịu dàng, anh nói: “Chúng ta sẽ không xa rời nhau.”



Trần Úc đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, động tác lặp đi lặp lại như thể đang vỗ về chú mèo con đang bồn chồn không yên, anh ấy giải thích: “Anh có ngủ một chút trong phòng gây mê rồi.”



A Liên vui mừng không bao lâu thì đôi mắt sáng ngời mờ đi, cô nói: “Nhưng mà…một ngày nào đó anh sẽ rời đi.”



Có đôi khi ly biệt không nói đạo lý như vậy đó, tựa như những bài hát trên máy hát cũ vậy: Gió quyết phải ra đi, mây làm sao giữ lại được. Người già rồi sẽ phải ra đi, tình cảm nhạt phai rồi cũng phải ra đi, không có gì là tồn tại mãi mãi cả.



Mà Đại Hắc nói: “Anh sẽ ở bên cạnh em, chúng ta sẽ không chia lìa.”



“Không kịp rồi, phản ứng loại trừ hình như ngày càng nặng hơn rồi, thưa thầy.”



Hết chương 01.







Hứa Du thì lại không để tâm lắm, cô ấy nói: “Đàn ông ấy mà, chú tâm vào sự nghiệp hơn một chút thì đều có thể tha thứ.”Nhưng không ngờ là khi vừa trở về Trần Úc đã lao đầu ngay vào phòng thí nghiệm, mười quả trứng tình yêu cũng không thể khiến Trần Úc rời mắt khỏi đống bồn chứa và dụng cụ thí nghiệm trong đó chuyển lên trên người tôi.Hai.



Tôi đã tìm được thời gian hẹn Hứa Du ra ngoài uống trà chiều.



A Liên vui mừng không bao lâu thì đôi mắt sáng ngời mờ đi, cô nói: “Nhưng mà…một ngày nào đó anh sẽ rời đi.”



Bên ngoài trời bắt đầu mưa.



Hứa Du luôn canh cánh trong lòng với việc tôi miễn cưỡng kéo cô ấy ra ngoài, cô ấy cảm thấy tôi là một người không có hiệu suất và cực kỳ vô lý.



Hết chương 01.Tiếc là có lẽ mèo lại không nghĩ như vậy, cô chưa kịp bắt lấy nó thì cô đã biến mình thành mèo đen trước mất rồi.“Không kịp rồi, phản ứng loại trừ hình như ngày càng nặng hơn rồi, thưa thầy.”Hai người có sự ăn ý trời sinh, vừa hay anh có thể đọc được những bài thơ cô thích, nghe những bài hát mà cô yêu thích. Anh kể cho cô nghe câu chuyện về chàng hoàng tử bé và bông hoa hồng với ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ấm nhất. Thậm chí khi không có chủ đề để nói thì chỉ cần tựa vào nhau mà không nói lời nào cũng vô cùng an tâm.Dịch: Moo MooA Liên đuổi theo Tiểu Hắc đến tận sâu bên trong con hẻm, khi rẽ vào góc cua cũng không dừng lại, vấp phải viên đá trong vũng bùn.Biển người vô bờ, anh ấy tìm thấy tôi ở trong muôn trùng vạn vật.



Cô ấy cho rằng năm đầu Quốc tế như này thì cách để hai người tụ họp và tương tác chính là bật chức năng chiếu ảnh 3D của điện thoại, hai người ngồi ở hai nơi uống chút rượu và trà. Ngay cả cách xa bên kia Bắc Cực cũng có thể nhìn thấy mặt đối phương một cách rõ ràng, không cần vì những chuyện nhỏ nhặt mà đặc biệt kéo một trạch nữ lâu năm như cô ấy ra ngoài để hứng gió.



Nhưng không ngờ là khi vừa trở về Trần Úc đã lao đầu ngay vào phòng thí nghiệm, mười quả trứng tình yêu cũng không thể khiến Trần Úc rời mắt khỏi đống bồn chứa và dụng cụ thí nghiệm trong đó chuyển lên trên người tôi.



Phát hiện bây giờ thế giới quá đông đúc, không khí thì ngột ngạt, những người giàu có đã mua ID để đăng nhập vào thế giới phụ, những người còn ở lại thì hầu hết đều ở nhà không đi đâu cả, thế mà tôi vẫn còn có thời gian rảnh để rủ cô ấy đi uống trà, thật là phi lý.



Tiếp đến, như những đôi mới cưới khác, tôi và Trần Úc chọn ngày cử hành hôn lễ, hứng thú bừng bừng đi hưởng tuần trăng mật. Tôi đã từng nghĩ, đợi sau khi chúng tôi vào ở phòng tân hôn thì sáng nào tôi cũng sẽ dậy sớm để rán một quả trứng tình yêu, chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy.



Biên: Tinh Vân



Tôi nói với cô ấy ưu sầu không thể lôi lý trí ra để nói được, chưa kể chuyện Trần Úc vượt quá giới hạn sao có thể được coi là một việc nhỏ được cơ chứ.



Khi một người đàn ông mới cưới vợ bắt đầu dốc toàn lực cho sự nghiệp và bỏ rơi người vợ ngọt ngào của mình thì chỉ có hai khả năng là bất lực và vượt quá giới hạn. Hứa Du giảng đạo lý nói sự thật cho tôi, nói chắc như đinh đóng cột: “Ý trời đã định, Trần Úc muốn vượt rào, không thể cản được.”



Hai người có sự ăn ý trời sinh, vừa hay anh có thể đọc được những bài thơ cô thích, nghe những bài hát mà cô yêu thích. Anh kể cho cô nghe câu chuyện về chàng hoàng tử bé và bông hoa hồng với ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ấm nhất. Thậm chí khi không có chủ đề để nói thì chỉ cần tựa vào nhau mà không nói lời nào cũng vô cùng an tâm.



Ngoài cái này ra, không có sự lựa chọn nào khác cả.



Tôi trừng cô ấy: “Chung quy lại tớ phải biết tại sao anh ấy lại vượt rào chứ?”



Tôi trừng cô ấy: “Chung quy lại tớ phải biết tại sao anh ấy lại vượt rào chứ?”



Hứa Du liên tục phất tay, nói: “Chuyện này cậu đừng hỏi tớ, tớ cũng có kinh nghiệm đâu.”



Tôi suy nghĩ thẩn thơ, gãi móng tay trong vô thức. Màu sơn móng tay mới sơn là hoa đào hồng nhạt, là màu rất nữ tính nhưng lại quá nhạt, khiến cả bàn tay trông nhợt nhạt.



Bên ngoài trời bắt đầu mưa.




Tôi biết đó là một cơn mưa nhân tạo, được tạo ra thường xuyên để duy trì hệ thống tuần hoàn nước, đã rất lâu rồi tôi chưa nhìn thấy mưa thật.



Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Trần Úc, vừa hay lúc ấy trời cũng đang mưa.



Biên vỡ mồm:): Tinh Vâ



Tôi biết gần đây anh ấy bận làm một cuộc thí nghiệm, hoặc có lẽ là một hạng mục lớn. Mấy ngày nay Trần Úc về rất muộn, vừa về đến nhà đã đi thẳng một mạch lên tầng vào phòng thí nghiệm tại nhà tiếp tục làm việc, bận tối tăm mặt mũi.



Khi đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, vì cuộc sống mưu sinh mà vẫn đang bận kiếm việc làm. Trong thời đại này, có rất ít sinh viên tốt nghiệp mà không hiểu công nghệ cao và kinh tế ảo, những người này thường phỏng vấn hàng chục vị trí với nụ cười trên môi mà biết được rằng vị trí này đã không còn rồi. Sau đó nhận hai tệ tiền quốc tế đi cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh quy năng lượng nhỏ.



Đừng hỏi làm sao tôi biết được điều này. Thật trùng hợp, tôi là một trong những người trong nhóm nhỏ đó.



Phụ nữ khi yêu thường rất mù quáng, còn có thể theo bản năng quên mất đi nhiều thứ. Tôi cố nhớ lại khoảng thời gian trước khi tôi gặp Trần Úc, nhưng lại thấy khoảng ký ức bị gián đoạn chính là khoảng thời gian trước ngày mưa đó.



Nhưng khi tôi đang ở giai đoạn tồi tệ nhất, tôi đã gặp Trần Úc.



Một người đàn ông giúp bạn khi bạn thảm hại nhất, không có một cô gái nào mà không động lòng cả.



Anh ấy thấy tôi dưới trời mưa khi đang đi trên đường, anh ấy che ô cho tôi và tận tình đưa tôi về nhà. Những ngày sau đó, giống như tất cả những cặp đôi đang yêu, chúng tôi trò chuyện, hẹn hò, tình chàng ý thiếp, cùng xem một bộ phim ngọt ngào với nhau, thuận lý thành chương đính hôn và kết hôn.



A Liên phản bác: “Con gần mười tám rồi.”



Đại Hắc tập trung nhìn cô chăm chú mà đầy dịu dàng, anh nói: “Chúng ta sẽ không xa rời nhau.”



Trần Úc là một người rất thành công trong sự nghiệp.







Năm thứ 103 của năm đầu Quốc tế, vì dân số thế giới này tăng nhanh, Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc tế đã khởi động kế hoạch thế giới phụ, chuyển một số người trên hành tinh này xuống thế giới phụ để sống một cuộc sống mới. Sau khi có được ID giấy phép của thế giới phụ, họ sẽ tự chọn một thân phận, bị xóa sạch ký ức, đồng thời họ sẽ đăng nhập thân phận mới này vào thế giới phụ, bắt đầu một cuộc sống mới.



Viện Hàn lâm Khoa học hứa với công chúng rằng tất cả những người kết thúc cuộc sống của họ ở thế giới phụ sẽ được thu hồi, tất cả ký ức của họ sẽ được lưu trữ trong một con chip, cuối cùng được lưu trữ trong kho lưu trữ bảo mật điện tử của phòng thí nghiệm.



Tôi thì lại không mấy hào hứng, biết rõ dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là đồ giả mà thôi. Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng mà đẹp của tiền bạc, của chi phí đắt đỏ.



Một tuần sau, trên bàn cơm A Liên biết được “Đại Hắc” không phải tên là “Đại Hắc” như cô nghĩ. Anh là người tha hương mới đến trấn nhỏ, nghe đâu là một nhân vật lớn.



Đây là bất tử mà tất cả mọi người đều chờ mong.



Dạo gần đây nhiều đêm liền tôi không ngủ sâu giấc được.



Trần Úc làm việc trong Viện Hàn lâm Khoa học. Khả năng tương thích của thế giới phụ không ổn định, anh ấy cần phải thường xuyên phản hồi về tình hình. Anh ấy là một trong những người tham gia kiểm tra thế giới phụ. Tôi không biết rõ công việc của anh ấy là gì, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy anh ấy mặc áo blouse trắng, dáng vẻ nghiêm túc mà quyến rũ, giống như mặt trời bùng cháy.



Vài dặm xung quanh trấn nhỏ thì ngoài chó hoang chỉ toàn là mèo lai với nhau, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy một con mèo thuần chủng có bộ lông mượt mà như vậy. Hôm nay lúc tan học thoáng thấy, lập tức giật mình đã bị bé mèo xinh đẹp thu hút.



Tôi cảm giác không quá tệ như vậy, ít nhất tôi có thể nhận ra đó là giọng của Hứa Du.



Anh ấy là mặt trời của tôi.



Tôi không ngủ được thì sẽ có người gặp họa.



Biển người vô bờ, anh ấy tìm thấy tôi ở trong muôn trùng vạn vật.



Tôi cảm thấy chắc chắn là tôi có vấn đề ở chỗ nào đó.



Nhìn qua thì hơi không rõ ràng nhưng lại cực kỳ làm điệu, biểu hiện như muốn nói với tất cả mọi người xung quanh là: TÔI KẾT HÔN RỒI.



Thật kỳ lạ, sao lại nói là tìm thấy nhỉ?



Hình như Hứa Du không thể hiểu được sự dựa dẫm quá mức của tôi vào Trần Úc cho nên mới cắt ngang hồi ức của tôi: “Được rồi được rồi, tớ biết trước đây cậu và anh ấy rất đằm thắm, tớ đã nghe những lời này cả trăm ngàn lần rồi, cậu không có gì mới để nói à?”



Mới? Hình như không có.



Phụ nữ khi yêu thường rất mù quáng, còn có thể theo bản năng quên mất đi nhiều thứ. Tôi cố nhớ lại khoảng thời gian trước khi tôi gặp Trần Úc, nhưng lại thấy khoảng ký ức bị gián đoạn chính là khoảng thời gian trước ngày mưa đó.



Tôi nhớ rõ khi Trần Úc cầm ô, những giọt mưa từ mép ô rơi xuống ướt đẫm bờ vai anh ấy. Hôm đó anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám sọc đứng, anh ấy cúi xuống nhặt bánh quy trên đất giúp tôi mà vẫn rất lịch sự che ô cho tôi.



Tôi không thể nhớ được những gì đã xảy ra trước đó cả.



A Liên đuổi theo Tiểu Hắc đến tận sâu bên trong con hẻm, khi rẽ vào góc cua cũng không dừng lại, vấp phải viên đá trong vũng bùn.



Đầu tôi đau âm ỉ, bên tai đột ngột vang lên tiếng vo ve sắc bén, như thể có một lực bài ngoại đang mạnh mẽ đẩy tôi ra khỏi suy nghĩ lý trí.



Tôi siết chặt tay cầm bằng kim loại của tách trà, mở miệng nhưng không thể phát ra được bất kỳ âm thanh nào.



Sắc mặt Hứa Du đột nhiên thay đổi.



Trong mơ hồ, có người đang lắc vai tôi, âm thanh không rõ ràng, khi truyền đến tai tôi thì trở thành dòng điện ồn ào. Trong lúc hỗn loạn, thế giới của tôi bị đảo lộn triệt để.



Năm thứ 103 của năm đầu Quốc tế, vì dân số thế giới này tăng nhanh, Ủy ban Khoa học và Công nghệ Quốc tế đã khởi động kế hoạch thế giới phụ, chuyển một số người trên hành tinh này xuống thế giới phụ để sống một cuộc sống mới. Sau khi có được ID giấy phép của thế giới phụ, họ sẽ tự chọn một thân phận, bị xóa sạch ký ức, đồng thời họ sẽ đăng nhập thân phận mới này vào thế giới phụ, bắt đầu một cuộc sống mới.



Họ quen nhau rất nhanh, cô dẫn anh đi dạo khắp các đường lớn ngõ hẻm rồi giới thiệu với anh từng chút một: “Hạnh nhân nhà này giòn nổi tiếng khắp cả trấn nhỏ, bánh măng rán nhà kia có thể khiến người ta thèm thuồng đến mức không ăn nổi bữa tối, còn có bánh kếp hành bên cạnh trường nữa, chỉ cần ngửi qua là không muốn đi luôn á.”



Giống như một chiếc đồng hồ cát chảy đến cùng, nếu không quay ngược lại thì nó sẽ dừng lại mãi mãi.



Ngoài cái này ra, không có sự lựa chọn nào khác cả.



*



Chính quyền thành phố đã rất nỗ lực để tạo ra một biển sao trời. Lúc vừa mới xây dựng đã nhận được rất nhiều sự chào đón của mọi người, rất nhiều hộ gia đình di dân đã sôi nổi kêu gọi, yêu cầu cũng tạo một biển sao giống như thế ở thế giới phụ.



Tôi cảm thấy chắc chắn là tôi có vấn đề ở chỗ nào đó.



Đừng hỏi làm sao tôi biết được điều này. Thật trùng hợp, tôi là một trong những người trong nhóm nhỏ đó.



Tôi có thể cảm nhận được sinh mệnh trong cơ thể mình dần trôi đi, nói đúng hơn là nó giống như hai cỗ lực lượng đang âm thần phân cao thấp với nhau, cuối cùng tôi bị đánh bại trong cuộc chiến này.



Có những khi nửa đêm thức dậy, tôi bật đèn rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm rực rỡ lóa mắt chuyển động trên các tòa nhà cao tầng lung linh tựa như biển sao.



Khi tôi còn nhỏ, ai đó đã nói với tôi là: Không thể bóp nát một quả trứng bằng tay không, nhưng khi bạn gõ ra một vết nứt tuy nhỏ thì chỉ cần một lực tác động nhẹ, toàn bộ vỏ trứng sẽ vỡ tan tành trong chốc lát, tưởng như cứng rắn không thể phá hủy nhưng nó chỉ đang che lại sự bình yên mong manh. Tôi thấy mình và quả trứng kia là đồng loại, không khác nhau là mấy.



Từ đâu tới thì trở về đó đi, trong đầu có giọng nói của một cô bé nói với tôi.



Tiếc là có lẽ mèo lại không nghĩ như vậy, cô chưa kịp bắt lấy nó thì cô đã biến mình thành mèo đen trước mất rồi.



“Không kịp rồi, phản ứng bài ngoại hình như ngày càng nghiêm trọng hơn rồi, thưa thầy.”



Tôi cảm giác không quá tệ như vậy, ít nhất tôi có thể nhận ra đó là giọng của Hứa Du.



Sau một lúc im lặng, có người nói: “Chờ một chút.”



Là Trần Úc.



Biên: Tinh VânTrần Úc đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, động tác lặp đi lặp lại như thể đang vỗ về chú mèo con đang bồn chồn không yên, anh ấy giải thích: “Anh có ngủ một chút trong phòng gây mê rồi.”Trần Úc nhìn thấy tôi, anh ấy tắt thuốc rồi gọi tôi đi tới.Trần Úc đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, động tác lặp đi lặp lại như thể đang vỗ về chú mèo con đang bồn chồn không yên, anh ấy giải thích: “Anh có ngủ một chút trong phòng gây mê rồi.”Có lẽ là sắc mặt tôi không tốt lắm, Trần Úc cầm lấy ly nước, hôn lên trán tôi một cái rồi hỏi: “Em sao vậy, không ngủ được hả?”Cái nhìn thoáng qua này làm A Liên đã quên mất món bánh kếp hành lá mà mình đã nói thầm trong lớp cả ngày, thậm chí cô còn không về nhà, vui vẻ đuổi theo Tiểu Hắc suốt cả một chặng đường.Biên vỡ mồm:): Tinh VâNgoài dự liệu của tôi, tôi vốn cho rằng lúc này Trần Úc chắc hẳn vẫn còn miệt mài với những dụng cụ thí nghiệm kia nhưng không ngờ là tôi vừa lên tầng đã nhìn thấy anh ấy ở cửa phòng thí nghiệm.Chính là bởi vì rất thích.Hai người có sự ăn ý trời sinh, vừa hay anh có thể đọc được những bài thơ cô thích, nghe những bài hát mà cô yêu thích. Anh kể cho cô nghe câu chuyện về chàng hoàng tử bé và bông hoa hồng với ánh mắt dịu dàng và giọng nói trầm ấm nhất. Thậm chí khi không có chủ đề để nói thì chỉ cần tựa vào nhau mà không nói lời nào cũng vô cùng an tâm.Tôi cảm thấy chắc chắn là tôi có vấn đề ở chỗ nào đó.Hết chương 01.Đây là bất tử mà tất cả mọi người đều chờ mong.“…”Biên vỡ mồm:): Tinh VâHết chương 01.Trước khi kết hôn một thời gian, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để giúp anh ấy có thể bỏ được tật xấu “ăn là việc lãng phí thời gian”. Nghĩ là làm, tôi tự ý vứt hết tất cả các loại thuốc viên con nhộng mà anh ấy dùng thay bữa ăn, cuối cùng cũng để anh ấy học cách hưởng thụ mỹ vị của đồ ăn. Nhưng sáng sớm tuần trước, tôi lại thấy một lọ mới ở đầu giường.Hôm cưới tôi sơn móng tay màu bí ngô, tới bây giờ vẫn chưa tẩy đi, sao lại không đổi sang một màu khác nhỉ? Rõ ràng là cũng không đặc biệt yêu thích nó.Mới? Hình như không có.Tôi lắc đầu, nói: “Em thấy mấy ngày liền rồi anh không ngủ chút nào cả.”Tôi nói với cô ấy ưu sầu không thể lôi lý trí ra để nói được, chưa kể chuyện Trần Úc vượt quá giới hạn sao có thể được coi là một việc nhỏ được cơ chứ.



Hết chương 01.